Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 292: CHÍNH TÀ DO NGƯỜI, KHÔNG DO THỦ ĐOẠN




CHƯƠNG 292: CHÍNH TÀ DO NGƯỜI, KHÔNG DO THỦ ĐOẠN

Hơn nửa ngày sau, nội bộ Tư Mễ gia đã trao đổi thông tin với nhau xong. Đồng thời, mọi người cũng đã chỉnh đốn lại đội hình.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Tư Mễ Ngã, đoàn người liền phi hành trở về Bắc Thành.

Đoạn đường trở về rất an toàn, không phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào. Có vẻ vì tâm trạng tốt, tốc độ phi hành của đoàn người cũng khá nhanh, chỉ mới qua hai ngày là đã nhìn thấy Bắc Thành.

Tới đây, chuyến đi giải cứu xem như đã kết thúc.

Những người còn sống đều được xem là hoàn thành nhiệm vụ. Lúc đi có hơn 600 người, lúc về chỉ còn hơn 300. Trong đó, người của Tư Mễ gia còn sống khoảng hơn 100 người, còn lại đều là những người nhận nhiệm vụ. Hơn một nửa nhân số phải nằm lại ở chiến trường. Kết quả này khó mà nói là tốt hay xấu.

Hầu hết những người nhận nhiệm vụ đều không có thẻ bài lưu trú dài lâu trong Bắc Thành. Hiện giờ, sau khi lãnh phần thưởng, chắc chắn họ sẽ có một chỗ lưu trú dài lâu.

Tư Mễ gia không có giở mánh khóe nào. Họ thực sự sẽ lấy ra 80% cơ nghiệp rồi chia đều cho những người còn sống. Ước tính sơ qua, mỗi người sẽ nhận được khoảng 0,4%.

Chuyện này cũng không phải chuyện đơn giản. Cần thời gian khá lâu để sắp xếp và phân chia. Cho nên, Tư Mễ gia chỉ có thể đứng ra bảo lãnh cho tất cả mọi người. Giúp họ tạm thời có tư cách cư trú dài lâu bên trong Bắc Thành. Danh nghĩa tạm thời của họ sẽ là khách của Tư Mễ gia. Nơi ở chính là nhà khách hoặc các sản nghiệp khác như khách sạn và nhà trọ của Tư Mễ gia.

Trần Minh Quân được ưu tiên sắp xếp ở tại một căn tiểu viện độc lập. Đây là một trong 10 tiểu viện mà Tư Mễ gia chỉ dùng để tiếp đãi khách cao cấp. Bên trong tiểu viện đã có sẵn tất cả mọi thứ cần thiết cho sinh hoạt và tu luyện. Bao gồm cả đội ngũ người phục vụ, nấu ăn, dọn dẹp. Có thể nói là không thiếu thứ gì.

Trần Minh Quân cũng không từ chối. Hắn không quan tâm tới phần thưởng, nhưng rất muốn quan sát thêm những người bên trong Tư Mễ gia.



Nếu họ thực sự tuân thủ bản tâm, hắn sẽ suy xét đến chuyện giúp đỡ gia tộc này. Để họ đứng đầu cái Bắc Thành này cũng không phải không thể.

Dù sao thì tạo ra một cường giả có nguyên tắc và tiết tháo vẫn tốt hơn để một kẻ không có nguyên tắc và tiết tháo dẫn đầu một xã hội.

Đối tượng mà Trần Minh Quân nhìn trúng, không ai khác ngoài Tư Mễ Ngã.

Sau khi đến tiểu viện, Trần Minh Quân cũng không phân phó gì. Cứ mặc cho hạ nhân làm những việc họ thấy cần làm. Bản thân hắn thì tiến vào bên trong một căn phòng tu luyện.

Hắn đang muốn ngồi tổng kết lại mọi chuyện. Thông qua tất cả những trải nghiệm, những sai lầm và việc đã làm để đúc kết kinh nghiệm hành tẩu trong thế giới tu luyện.

Đồng thời, vấn đề không kém quan trọng là hắn có ý thức chiến đấu quá kiếm. Hắn chưa quen suy nghĩ trong chiến đấu, nên mới thường xuyên không nghĩ tới những khả năng mà bản thân có thể làm được. Cái này không có cách nào ngồi một chỗ mà đạt được. Chỉ có thể thông qua chiến đấu thực tế để rèn luyện.

Cho nên, khi đã tổng kết được mọi chuyện. Hắn phải ngồi cảm nhận lại các chiêu thức của mình. Đánh giá xem độ thuần thục của bản thân ở từng chiêu thức. Phải tưởng tượng lại cách vận dụng trong chuyến đi này đã hợp lý chưa? Còn có khả năng cải biến hay không?

Nhất là đối với Sát Na Phương Hoa Phi Kiếm Trận. Trong quá trình không ngừng vận dụng. Hắn cảm thấy độ thuần thục của bản thân tăng lên rõ rệt. Dù chưa có thử nghiệm, nhưng Trần Minh Quân cảm thấy, hắn đã có thể tăng thêm khoảng 5 thanh phi kiếm vào kiếm trận.

Trần Minh Quân dùng trọn một ngày để phân tích lại quá trình thực hiện nhiệm vụ. Sau khi đã có kết luận, hắn lại so sánh kết luận của mình với thông tin do Hư Linh cung cấp. Từ đó mà biết được hắn đã đúng và sai ở những chỗ nào để còn ghi nhớ và rút kinh nghiệm.

Ngày hôm sau, hắn tiếp tục ra ngoài Bắc Thành để rèn luyện. Chủ yếu là hắn muốn tìm một chỗ thích hợp để thử nghiệm kết hợp các thủ đoạn khi chiến đấu. Hắn chưa biết chuyến đi này sẽ cần bao nhiêu thời gian. Cho nên, hắn chỉ để lại thông tin mơ hồ cho hạ nhân là mình ra ngoài rèn luyện.



Lần này, Trần Minh Quân hoàn toàn dựa vào sức mình để di chuyển và tìm kiếm mục tiêu. Hắn cần cai nghiện thói quen phụ thuộc vào Khởi Nguyên Châu. Như vậy thì mới có thể sinh ra ý thức chiến đấu thành thục được.

Vừa ra khỏi thành, Trần Minh Quân đã mở rộng thần niệm đến mức tối đa. Thần niệm sử dụng hình dạng mặt phẳng và không ngừng xoay tròn để quét góc nhìn 360 độ. Toàn bộ mọi sự vật sự việc trong phạm vi hơn 50 cây số đều nằm dưới sự quan sát của hắn.

Kế tiếp, dựa theo hiểu biết cơ bản mà hắn đã từng sưu hồn, Trần Minh Quân bắt đầu thi triển thân pháp, hướng về nơi thường xuyên xuất hiện đàn yêu thú nhỏ để bay đi.

Đây không phải là lần đầu tiên Trần Minh Quân phi hành đường dài. Nhưng mà cảm giác buồn chán vẫn khó mà tránh được. Lúc này, hắn cảm thấy bản thân nên có một phương tiện đi lại thì sẽ thuận tiện hơn. Hắn có thể tận dụng thời gian di chuyển để làm nhiều chuyện khác.

Nhưng mà, ở trong Thiên Yêu Giới này, hắn không thể lấy phi thuyền vũ trụ ra dùng được. Một khi lấy ra thì sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Hắn không sợ những rắc rối đó, nhưng hắn không muốn phá vỡ trật tự hiện tại của Thiên Yêu Giới. Hoặc chính xác mà nói, hắn chưa muốn phá nó ở thời điểm hiện tại.

Vì vậy, hắn muốn có một phương tiện đi lại mà còn có thể công khai. Thì lựa chọn tốt nhất chính là thuần phục một con yêu thú phi hành. Mà yêu thú phi hành nhiều nhất và gần nhất lại trùng hợp đúng với hướng mà hắn đang muốn tới. Đó chính là Dãy Vạn Đỉnh Sơn.

Từ Bắc Thành đến Dãy Vạn Đỉnh Sơn ước tính khoảng 35 ngàn cây số. Nằm ngoài khu vực an toàn mà tu sĩ thường lui tới. Với tốc độ tối đa của mình, Trần Minh Quân muốn bay đến đó thì cần phải phi hành liên tục ít nhất 70 tiếng đồng hồ. Tức là gần trọn 3 ngày 3 đêm.

Trần Minh Quân sẽ không đi một mạch mà sẽ gián đoạn nghỉ ngơi. Nếu đã chọn tự lực cánh sinh, Trần Minh Quân sẽ không sử dụng bất cứ đặc quyền nào của Khởi Nguyên Châu.

Đêm xuống, Trần Minh Quân dừng phi hành và đáp xuống một ngọn sơn phong. Sau khi đáp xuống, Trần Minh Quân dùng phi kiếm kiến tạo một hang động bên vách núi để làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời.

Sau khi vào bên trong hang động, Trần Minh Quân ném ra mấy cái thẻ bài trận pháp, giúp che đậy cửa hang, ngăn cản thần thức xâm nhập cùng với phòng thủ cơ bản.



Dưới ánh sáng dịu nhẹ của một viên dạ minh châu. Trần Minh Quân bắt đầu ngồi tính toán lại các thủ đoạn công kích và phòng thủ của mình.

Cho dù là công kích hay phòng ngự thì đều chia làm 2 loại là vật lý và linh hồn.

Về công kích vật lý, phi kiếm trận của hắn chính là thủ đoạn mạnh nhất hiện tại. Về công kích linh hồn, hắn có thể dùng thần niệm truyền âm thay cho công kích.

Tuy nhiên, phòng thủ thì hắn chỉ có một loại thủ đoạn là bức tường thần niệm. Bức tường thần niệm có thể ngăn cản công kích vật lý lẫn linh hồn, vô cùng hữu dụng. Đồng thời, hắn có thể biến đổi hình thức của bức tường thần niệm thành khối cầu thần niệm.

Như vậy, hắn có thể phòng thủ toàn vẹn 360 độ, không có một góc c·hết nào.

Tuy nhiên, điểm yếu của việc dùng thần niệm để phòng thủ chính là sẽ chiếm gần hết sức mạnh thần niệm, khó mà dùng thần niệm để t·ấn c·ông trong lúc phòng thủ.

Hơn nữa, phương pháp t·ấn c·ông linh hồn bằng thần niệm truyền âm cũng không phải công kích gì mạnh mẽ. Đối với tu sĩ cấp thấp thì còn có thể có tác dụng mạnh. Nhưng đối với tu sĩ đã có nguyên thần ngưng thực thì khó mà nói. Chắc có thể làm choáng đối phương, nhưng muốn tổn thương nhiều hơn thì rất khó.

Trần Minh Quân bắt đầu cân nhắc học thêm một số thủ đoạn ở bên trong Luyện Hồn Quyết.

Hắn thu được Luyện Hồn Quyết thông qua sưu hồn Chân Sa. Người này vốn có tên là Nguyên Thanh, đến từ một thế lực thần bí gọi là Hồn Vực.

Bởi vì Luyện Hồn Quyết quá tà môn và độc ác. Nên Trần Minh Quân chỉ học một loại thủ đoạn trong đó, chính là Lạc Thần Thuật.

Hiện tại, Trần Minh Quân đã tỉnh ngộ ra. Đúng là Luyện Hồn Quyết rất tà môn và độc ác. Nhưng nếu hắn chỉ dùng để đối phó với kẻ thù thì có gì là sai đâu. Sở dĩ nó độc ác là vì mình liên tưởng tới chuyện dùng nó để tu luyện thôi.

Trần Minh Quân cảm thấy mình đã thông suốt vấn đề, miệng nói khẽ một mình.

“Đúng vậy, thủ đoạn không có chính tà. Chỉ có người sử dụng thủ đoạn mới có chính tà. Vũ khí có thể dùng để xâm lược, nhưng cũng có thể dùng để bảo vệ tổ quốc quê hương. Mình là người hiện đại, đáng lý ra mình phải thông suốt đạo lý này ngay từ đầu mới đúng chứ?”