CHƯƠNG 291: LÒNG TỐT CỦA TƯ MỄ NGÃ
Nhận được ống thuốc từ trong tay Trần Minh Quân, Tư Mễ Hùng vô cùng kích động trong lòng. Hắn chỉ muốn hỏi thử, thật không ngờ Trần Minh Quân lại dễ nói chuyện và hào phóng như vậy. Nếu thế giới tu sĩ ai cũng dễ nói chuyện và hào phóng như Trần Minh Quân thì đâu đến nỗi bị đày đến cái hành tinh c·hết tiệt này.
“Cảm ơn đạo hữu, cảm ơn đạo hữu. Xin đạo hữu chờ một lát, ta đi cho gia chủ dùng thuốc trước rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Sau giây phút kích động, Tư Mễ Hùng vội vàng nói lời cảm ơn rồi vội vàng cầm ống thuốc chạy về phía Tư Mễ Ngã.
Hành động của Tư Mễ Hùng cũng được Tư Mễ Ngã chú ý. Hắn không biết Tư Mễ Hùng cầu xin thứ gì, lại còn đem Tư Mễ gia ra làm lời hứa. Tuy nhiên, ở trước mắt đông người, hắn sẽ không để trưởng lão của gia tộc mất mặt.
Chờ đến Tư Mễ Hùng cầm đồ vật quay trở lại, Tư Mễ Ngã định hỏi chuyện thì Tư Mễ Hùng đã vui mừng nói với hắn.
“Gia chủ, Ngài nhanh phục dụng ống thuốc này vào. Cái này rất là thần kỳ, có thể giúp cho thương thế của Ngài hồi phục ngay lập tức”
Bốn trưởng lão còn lại thấy Tư Mễ Hùng có thể cầu được ống thuốc này từ tay Trần Minh Quân thì cũng rất vui mừng. Họ cũng đã chứng kiến tận mắt, biết rõ cái ống thuốc này có hiệu quả nhanh chóng thế nào. Nên khi nghe Tư Mễ Hùng nói xong mà gia chủ vẫn không có động tác gì thì Tư Mễ Kiếm vội vàng khuyên.
“Đúng đó gia chủ, Ngài nhanh dùng thuốc đi. Năm người chúng ta đã chứng kiến tận mắt, thứ này rất là thần kỳ.”
Tư Mễ Ngã nghe vậy thì thầm than trong lòng. Hắn lắc đầu rồi thở dài, lại tiện tay bố trí một cái kết giới cách âm rồi nói nhỏ.
“Các vị trưởng lão, các ngươi quá lo lắng nên chắc bị người ta lừa rồi. Thương thế của ta rất nặng, dù cho dùng linh dược chữa thương cao cấp nhất thì cũng phải cần vài chục năm mới có thể từ từ khôi phục.”
Nói thì nói như vậy, nhưng thần thức của Tư Mễ Ngã đã dò xét Liệu Thương Dịch qua vài vòng. Thứ thuốc này nhìn vẻ ngoài đúng là rất đẹp, lúc nào cũng phát ra ánh sáng đỏ vàng chói mắt. Hơn nữa, thần thức của hắn cũng cảm nhận được một nguồn năng lượng dược tính chữa thương rất mạnh bên trong.
Điều này cho thấy thứ thuốc này đúng là thuốc chữa thương và và hoàn toàn vô hại. Chỉ là, tốt thì tốt, nhưng mà nói là có thể chữa lành v·ết t·hương của hắn ngay lập tức thì quá lừa người rồi.
Nghe Tư Mễ Ngã nói như vậy, năm tên trưởng lão không giận mà chỉ sốt ruột. Tư Mễ Hùng đang định nói gì thêm thì Tư Mễ Ngã đã giơ tay ngăn lại và nói.
“Mà thôi, Hùng trưởng lão đã có lòng, ta đương nhiên sẽ không chối từ. Chuyện Hùng trưởng lão đã hứa với người ta, Tư Mễ gia nhất định sẽ phụ trách”
Vừa nói, hắn vừa cầm ống thuốc trên tay Tư Mễ Hùng, mở nắp ra rồi trực tiếp uống vào.
Sau đó, đồng tử trong ánh mắt Tư Mễ Ngã co rụt lại vì khó tin.
Thuốc vừa vào miệng thì đã biến thành năng lượng dược lực. Số năng lượng này tự động lan tràn ra khắp cơ thể hắn. Huyết nhục nham nhở trên cơ thể của hắn không ngừng ngọ nguậy và sinh trưởng bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Xương cốt tái hiện, máu thịt tái hiện, làn da tái hiện.
Chỉ mới qua không tới 10 giây, toàn bộ thân thể của hắn đã hoàn hảo như chưa từng có gì xảy ra. Không chỉ có như thế. Tư Mễ Nhã còn cảm thấy rất nhiều ám thương cũng đều đã biến mất. Nội tạng và tất cả khí quan trong cơ thể như được thanh tẩy một lần.
Bây giờ nhìn vẻ ngoài cũng có thể thấy hắn đã trẻ ra hơn 10 tuổi.
Tư Mễ Ngã bị hiệu quả của Liệu Thương Dịch làm cho ngốc trệ. Hắn đứng c·hết trân một chỗ, không nói một lời. Ánh mắt vô thần, chỉ có thần thức là đang không ngừng dò xét thân thể. Giống như là muốn xác nhận đây là sự thật chứ không phải bản thân bị ảo giác.
Mãi đến khi bên tai truyền tới tiếng đám người vui mừng, hắn mới chợt bừng tỉnh từ trong kh·iếp sợ. Tư Mễ Ngã không nói một lời, lấy bộ quần áo trên tay Tư Mễ Thanh mặc vào rồi nhanh chân đi đến chỗ Trần Minh Quân. Trong suốt quá trình này, thần sắc hắn cực kỳ nghiêm trọng.
Vừa đến trước mặt Trần Minh Quân, Tư Mễ Ngã đột nhiên vừa cười vừa nói to
“Ha ha ha, tiểu huynh đệ, cảm ơn vì đã giữ lời hứa với Tư Mễ Ngã ta. Nếu không phải ta thông minh, đem mấy ống thuốc này giao cho tiểu huynh đệ giữ giùm, giờ này chắc gì ta đã có thể khôi phục”
Trần Minh Quân thấy Tư Mễ Ngã bước tới thì cũng nghĩ là hắn đến cảm ơn mình thôi. Thật không ngờ đối phương lại nói ra những lời này. Trần Minh Quân thực sự chẳng hiểu chuyện gì. Hắn còn vô thức cho rằng đối phương đã nhầm lẫn gì rồi.
Trần Minh Quân muốn làm rõ vấn đề thì trong đầu đã vang lên truyền âm của đối phương.
“Tiểu huynh đệ, ta nợ ngươi một cái ân tình lớn. Nhưng ngươi để lộ ra thứ này chính là đang tự tìm đường c·hết. Nhanh chóng đáp lời ta, đem toàn bộ chuyện liên quan đến thứ thuốc này đổ lên người ta.”
Trần Minh Quân nghe vậy thì trong lòng đột nhiên hiểu ra. Hóa ra là đối phương đang muốn bảo vệ mình.
Đồng thời, hắn cũng chợt tỉnh táo mà suy nghĩ lại những việc mình làm.
Tư Mễ Ngã nói không sai chút nào. Liệu Thương Dịch siêu cấp này không phải có thể tùy tiện lấy ra. Mình có lòng tốt giúp người, nhưng cũng sẽ vì đó mà lộ ra tài vật. Ở cái thế giới người ăn thịt người này, để lộ ra tài vật làm người khác nảy sinh lòng tham có khác gì tự tìm đường c·hết. Đâu phải ai cũng quang minh chính đại như đám người Tư Mễ gia này.
Trần Minh Quân không khỏi ghi nhớ bài học này một cách sâu sắc. Hiện tại, vì hắn đang ở trong Khởi Nguyên Châu. Mên hắn có thể thoải mái phạm sai lầm. Cũng có thể “hối hận” mà không phải trả giá gì.
Nhưng một khi hắn bước ra thế giới bên ngoài. Mỗi một sai lầm đều sẽ phải thừa nhận cái giá của nó. Đôi lúc, cái giá có thể sẽ làm tính mạng của bản thân. Cho dù bản thân có thể thoát c·hết thì cũng sẽ làm liên lụy tới những người xung quanh.
Trần Minh Quân bình tĩnh nhìn Tư Mễ Ngã. Nếu đối phương đã có ý tốt, vậy thì hắn chiều theo ý đối phương vậy. Thế là hắn liền phối hợp với Tư Mê Ngã, hắn lấy ra thêm một ống thuốc đưa đến trước mặt Tư Mễ Ngã rồi nói.
“Tiền bối quá lời rồi. Được tiền bối tin tưởng là vinh hạnh của ta. Đây là ống thuốc cuối cùng, xin trả lại cho tiền bối. Còn ống thuốc mà tiền bối ban tặng thì ta đã sử dụng để cứu người rồi.”
Tư Mễ Ngã chỉ muốn Trần Minh Quân nói vài lời phối hợp. Mục đích là để đổ hết chuyện liên quan thứ thuốc này về trên người hắn. Hắn hoàn toàn không có ý định hỏi thêm. Ai ngờ Trần Minh Quân lại đưa cho hắn thêm một ống thuốc.
Sau đó, Tư Mễ Ngã liền hiểu được nguyên nhân. Có thể là đối phương đã hiểu tình thế nguy hiểm của mình. Cho nên vừa muốn phối hợp với mình, vừa muốn mình có thể ra mặt bảo vệ trong thời gian tới.
Càng nghĩ, Tư Mễ Ngã càng cảm thấy hợp lý. Thế là hắn không do dự mà nhận ống thuốc từ trong tay Trần Minh Quân. Sau đó, hắn vỗ vỗ vai Trần Minh Quân rồi nói to.
“Tốt, Tốt. Tiểu huynh đệ, về sau ngươi là bằng hữu của Tư Mễ gia tộc. Kẻ thù của ngươi cũng sẽ là kẻ thù của Tư Mễ gia ta.”
Giọng nói của Tư Mễ Ngã vô cùng to, tất cả mọi người đang có mặt đều có thể nghe thấy rõ ràng. Đây là do Tư Mễ Ngã cố ý làm vậy. Hắn đang tuyên cáo với mọi người, Tư Mễ gia sẽ bảo kê cho Trần Minh Quân. Ai đang có ý đồ hoặc sẽ có ý đồ gì đó với Trần Minh Quân thì tốt nhất là nên sớm từ bỏ.
Trần Minh Quân cũng chẳng có nghĩ nhiều. Hắn tặng cho Tư Mễ Ngã thêm một ống thuốc hoàn toàn là do lòng tốt của Tư Mễ Ngã. Còn chuyện an toàn của bản thân hắn thì hắn nào có lo lắng gì chứ.
Sau khi nghe Tư Mễ Ngã nói vậy, Trần Minh Quân cũng không phản bác gì, hắn lại phối hợp, làm ra vẻ vui mừng rồi nói.
“Xin cảm ơn tiền bối đã ưu ái”
Tư Mễ Ngã gật đầu hài lòng. Đôi bên cũng không nói gì thêm. Tư Mễ Ngã trở lại đội hình của Tư Mễ gia tộc, lắng nghe mấy người trưởng lão báo cáo những chuyện đã xảy ra.
Càng nghe, Tư Mễ Ngã càng rung động trong lòng. Nhất là khi nghe đến đoạn cuối. Biết được Trần Minh Quân chính là nguyên nhân chính giúp cho đoàn người vượt qua được đợt công kích đồng quy vu tận của thủ lĩnh huyết đồng yêu lang. Ánh mắt Tư Mễ Ngã nhìn về phía Trần Minh Quân đã có ý thưởng thức cùng nể trọng nồng đậm.
Cho dù vì lý do khoảng cách quá xa, sóng xung kích truyền tới đã giảm mất phần lớn lực lượng. Nhưng chỉ chút lực lượng còn lại cũng không phải một tu sĩ ngũ tinh có thể đối phó được. Tự bản thân còn chưa chắc bảo toàn, nói gì tới việc giúp được cả một đoàn đội.
Chuyện này thì cho dù là chính hắn thì cũng chỉ có thể bất lực. Bởi vì sóng xung kích có thể đồng thời sát thương vật lý và linh hồn. Tư Mễ Ngã tự đánh giá bản thân, hắn có thể giúp gia cố lá chắn linh khí, nhưng không thể ngăn chặn công kích linh hồn giúp nhiều người như vậy.
Cho nên, nếu là hắn, kết quả tốt nhất mà hắn có thể làm được chính là để cho bọn họ có thể được c·hết toàn thây mà thôi.