Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 290: CẦU THUỐC




CHƯƠNG 290: CẦU THUỐC

Ngay sau đó, một đợt sóng xung kích tiếp theo đã ập tới.

Lần này, Trần Minh Quân đã chuẩn bị sẵn. Lực sát thương của sóng xung kích vừa đánh lên bức tường thần niệm thì liền bị bức tường thần niệm hấp thu. Nếu là bình thường, lực công kích này sẽ trực tiếp tán phá thần niệm rồi truyền dẫn tới nhóm người, đẩy họ lùi về phía sau.

Tuy nhiên, lúc này thì đã khác. Trần Minh Quân đã tạo dựng sẵn mô hình của tuyệt chiêu phản đòn. Mô hình bao gồm mặt tiếp xúc với công kích, đường dẫn và điểm bộc phát sau khi chuyển dời công kích.

Theo đó, bề mặt bên ngoài của bức tường thần niệm sẽ tiếp nhận lực sát thương. Lực này biến thành động lực, bị đường dẫn chuyển di đến điểm bộc phát rồi thoát ra.

Mà điểm bộc phát chính là ở phía sau đoàn người.

Một tiếng ầm vang phát ra. Mặt đất ở phía sau đoàn người bị một lực công phá cày xới lên, tạo thành một cái hố to. Đoàn người đã không còn phải di chuyển một cách bị động. Khoảng 80% lực sát thương đã bị Phản Đòn chuyển dời ra phía sau. Bức tường thần niệm và lá chắn linh khí chỉ phải thừa nhận 20% lực lượng còn lại.

Dù là vậy, Trần Minh Quân và đoàn người vẫn không thể tự khống chế mà khẽ rên lên một tiếng đau đớn.

Sát thương vật lý thì có thể chuyển đi 80% nhưng sát thương linh hồn thì vẫn còn nguyên vẹn. Sau khi bị bức tường thần niệm làm suy giảm 90% thì chỉ còn lại 10% như cũ. Có thể thấy, công kích linh hồn mới là sát khí mạnh nhất trong từng đợt sóng xung kích.

Đau đớn mà Trần Minh Quân thừa nhận nhiều hơn gấp 10 lần so với những tu sĩ khác. Bởi vì bức tường thần niệm là của hắn. Thần niệm đối đầu với công kích linh hồn thì hắn chính là người đứng mũi chịu đòn. Rất may, thần niệm là loại sức mạnh linh hồn mạnh.

Cho dù vẫn hơi yếu hơn so với loại công kích linh hồn này, nhưng nhìn chung thì vẫn có thể miễn cưỡng cầm cự được một thời gian dài.

Cứ như vậy, nguy cơ bị nghiền ép đã hoàn toàn bị giải trừ. Chỉ cần họ có thể trụ vững tới khi sóng xung kích biến mất thì họ đã thành công vượt qua t·ai n·ạn lần này.

Từng đợt sóng xung kích không ngừng đánh vào đoàn người. Đầu óc mọi người đều đã bị những cơn đau làm cho tê rần, gần như sắp mất cảm giác tới nơi. Vùng đất ở sau lưng họ đã bị oanh bạo thành một cái hố siêu to khổng lồ.

May mắn là sóng xung kích càng lúc càng yếu. Dần dần, sóng xung kích đã yếu tới mức không còn vượt qua được sự cản trở của bức tường thần niệm. Nhờ đó mà đoàn người không còn chịu cảnh bị h·ành h·ạ linh hồn.

Nhưng lúc này chưa phải là lúc kết thúc. Dù sóng xung kích đã yếu đi. Nhưng bây giờ mà họ ló đầu ra thì chắc chắn vẫn phải c·hết.

Sau khi đợt sóng xung kích thứ 39 qua đi. Rất lâu sau mà vẫn không có đợt nào ập tới.

Đoàn người chờ khoảng một phút thì mới dám khẳng định mọi chuyện đã kết thúc.



Lúc này, cả bọn mới có thể thả lỏng tinh thần. Khi họ nhìn ra sau lưng, nhất thời người nào cũng phải hít một không khí lạnh.

Phía sau họ vốn là đất bằng, giờ đã biến thành một vực sâu. Ước tính cũng phải sâu hơn ba trăm mét, rộng hơn ngàn mét.

Loại p·há h·oại này, chắc là trường sinh giả ra tay thì mới có thể tạo thành trong một kích. Vậy mà mấy chục đợt sóng xung kích lại có thể có kết quả như vậy.

Đồng thời, mọi người đều không tự chủ được mà nhìn về phía Trần Minh Quân. Thần sắc trong mắt người nào cũng đều thể hiện rõ sự kiêng kỵ cũng kính nể. Cũng có một chút ước ao và tham lam. Nhưng mấy suy nghĩ này đều bị họ nhanh chóng trấn áp đè xuống.

Đoàn người lại đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh. Nếu không phải biết bản thân vừa mới ở giữa rừng rậm. Họ còn tưởng chỗ này là một hoang mạc.

Mặt đất xung quanh họ chỉ còn lại cát mịn và bụi bặm. Rừng cây trước đó, cùng toàn bộ động vật và yêu thú bên trong đều đã bị những đợt sóng xung kích kia xoay nát.

Ai cũng hiểu, cát mịn dưới mặt đất chính là những thứ bị xoay nát tạo thành. Chỉ có chỗ họ đang đứng là còn lại chút cây xanh. Giống như một ốc đảo giữa hoang mạc vậy.

Nếu vừa rồi họ không có cách nào phòng ngự. Thì giờ này trong số những hạt cát kia sẽ có một phần là từ thân thể họ.

Nghĩ tới đây, lòng biết ơn nổi lên. Ai cũng tự nhủ với mình, họ đã nợ Trần Minh Quân một mạng.

Đã không còn nguy hiểm, đoàn người cũng không tiếp tục duy trì đội hình chiến đấu. Tư Mễ Hùng dẫn đầu, đoàn người nhanh chóng chạy bộ về vị trí truyền tống đài.

Lúc này, trên truyền tống đài đã đứng sẵn hơn chục người. Những người này lấy một người thanh niên làm trung tâm. Nhìn qua liền biết ngay, người thanh niên này chính là mục tiêu cần được bảo vệ trong nhiệm vụ lần này, Tư Mễ Thiên, con trai của Tư Mễ Ngã.

Khi Tư Mễ Thiên nhìn thấy đoàn người bên này. Hắn liền vội vàng đi xuống, nhanh chóng chạy đến trước mặt đám người Tư Mễ Hùng chào hỏi.

“Thiên nhi tham kiến Hùng trưởng lão, Kiếm trưởng lão, Hiên trưởng lão, Liên trưởng lão, Thanh trưởng lão”

Thấy Tư Mễ Thiên chào hỏi, mấy người đều hài lòng gật đầu. Bình thường mà nói, thiếu chủ của một gia tộc sẽ có địa vị rất cao. Những trưởng lão thông thường còn không sánh bằng. Nhưng ở Tư Mễ gia thì rất chú trọng tôn ti trật tự. Ngươi có giỏi tới đâu cũng phải biết tôn trọng trưởng bối.

Nói trắng ra là, ở Tư Mễ gia, địa vị có thể cao thấp, nhưng trưởng bối và hậu bối thì khi sinh ra là đã định. Dù người có địa vị cao, có tầm quan trọng với gia tộc thì cũng phải kính trọng tiền bối.

Tư Mễ Hùng cười ha ha, rồi hắn tiến lên vỗ vỗ vai Tư Mễ Thiên mà nói



“Thiên nhi, ngươi vẫn còn sống là tốt rồi. Không uống công Tư Mễ gia ta hai lần đi cứu viện”

Nói tới đây, ánh mắt Tư Mễ Hùng chợt chuyển thành bi thương. Người thì đã cứu được, nhưng giá phải trả thì thật sự quá lớn.

Tuy nhiên, cái giá này cũng không phải không thể chấp nhận được. Bởi vì, cứu Tư Mễ Hùng còn có một lợi ích khác. Chuyện này là bí mật của Tư Mễ gia, cũng là lý do vì sao Tư Mễ Thiên lại bị đàn huyết đồng yêu lang này vây chặt không tha.

Những tu sĩ nhận nhiệm vụ lần này cũng không có tiến lên quá gần. Dành ra không gian riêng cho người của Tư Mễ gia nói chuyện với nhau.

Hiện giờ, bọn họ chỉ đang nghĩ tới thù lao. Cho dù chưa trở về Bắc Thành. Nhưng trong lòng người nào cũng hiểu, nhiệm vụ này xem như đã hoàn thành rồi. Hoặc là nói, chuyến đi trở về sẽ như chuyến đi đến đây, gần như không thể gặp chút nguy hiểm nào cả.

Ở bên kia, đám người Tư Mễ Hùng, Tư Mễ Kiếm Tư Mễ Thanh, Tư Mễ Liên, Tư Mễ Hiên vẫn quay quanh Tư Mễ Thiên. Mặt ngoài thì vẫn ân cần hỏi thăm. Nhưng thực tế thì đang liên thủ tạo một kết giới ngăn chặn thần thức và âm thanh.

Đám trưởng lão này luôn mở miệng nói chuyện công khai, không ngừng hỏi thăm mấy ngày nay Tư Mễ Thiên đã sống ra sao. Nhưng sau khi kết giới được tạo ra thì đã vội truyền âm hỏi Tư Mễ Thiên

“Thiên nhi, vật kia vẫn còn chứ?”

Tư Mễ Thiên cũng mở miệng đáp lời liên tục, cẩn thận kể lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay. Trong đầu thì truyền âm trả lời với 5 vị trưởng lão.

“Các vị trưởng lão, vật kia vẫn trong tầm tay. Mấy người bên kia thực sự có thể tin cậy chứ?”

Nghe Tư Mễ Thiên nói vật kia vẫn ở trong tầm tay. Đám người Tư Mễ Hùng mới thở phào nhẹ nhõm. Họ lập tức dỡ bỏ phong tỏa thần thức rồi làm ra vẻ lớn tiếng nói.

“Thiên nhi, ngươi yên tâm. Ta vừa mới nhận được truyền tin của gia chủ. Ngài ấy sẽ tới đây ngay thôi”

Câu nói này vừa để trấn an Tư Mễ Thiên, cũng là vừa nói cho đám người Trần Minh Quân nghe. Đại khái là, cường giả số một Tư Mễ gia sẽ nhanh chóng có mặt. Tư Mễ Thiên có thể an tâm. Còn đám người Trần Minh Quân thì nên yên phận mà chờ đợi.

Không bao lâu sau, Tư Mễ Ngã thực sự chạy đến. Dáng vẻ của Tư Mễ Ngã vô cùng thê thảm. Trang phục cũng không còn, phải dùng linh khí che tạm mấy chỗ không nên phơi bày.

Ngoài ra, toàn thân hắn đều là một màu đỏ máu. Không biết có phải hắn đã bị thổi bay toàn bộ lớp da bên ngoài hay không. Thảm nhất là có một v·ết t·hương lớn ở bên sườn trái. Dù đã được xử lý, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy trái tim đang đập bên trong.

Với tình trạng này, có thể nói là hắn đã mất nửa cái mạng. Loại thương tích này, nếu không có vài chục năm tịnh dưỡng thì đừng mong khôi phục.



Tuy nhiên, đừng vì Tư Mễ Ngã b·ị t·hương mà có thể xem thường. Dù có b·ị t·hương thì hắn vẫn là linh sĩ thất tinh cửu trọng. Chỉ cần vung đao chém một cái, không có bất cứ ai ở đây có thể ngăn cản.

“CHA !”

Tư Mễ Thiên thấy thảm trạng của cha thì đau lòng kêu lên. Hắn vội chạy đến trước mặt Tư Mễ Ngã, nước mắt không kiềm chế được mà lăn trên hai má.

“Cha ơi, Người, Người có sao không?”

Đám người trưởng lão cũng hít vào một hơi khí lạnh. Sau đó thì hết sức lo lắng mà chạy đến quan tâm.

“Gia chủ! Ngài nhanh mặc bộ trang phục này đi”

“Gia chủ! Ngài nhanh chóng vận công chữa thương đi. Chuyện khác từ từ tính cũng được”

Khi nghe tới hai chữ “chưa thương” Tư Mễ Hùng vội vàng chạy qua chỗ Trần Minh Quân.

Ở bên này, Tư Mễ Ngã hừ lạnh rồi giáo huấn Tư Mễ Thiên

“Câm miệng! Là đàn ông con trai, khóc cái gì mà khóc! Lão cha của ngươi vẫn còn chưa c·hết được đâu”

Tư Mễ Thiên bị chửi nhưng không có phản bác, chỉ mếu máo

“Nhưng mà cha, thương thế của người …”

“Ngươi còn dám khóc? Có tin là ta cho ngươi làm đàn bà luôn không?”

Ở bên kia, Tư Mễ Hùng đã chạy đến trước mặt Trần Minh Quân. Sau đó, hắn vội vàng ôm quyền, thần thái vô cùng chân thành mà nói.

“Vị đạo hữu này, ta biết mình rất đường đột khi nói những lời này. Nhưng nếu đạo hữu vẫn còn thứ thuốc chữa thương kia, rất mong đạo hữu có thể trao đổi với Tư Mễ gia ta một phần. Đạo hữu cần thứ gì hoặc muốn Tư Mễ gia phải làm gì thì xin cứ việc mở lời”

Trần Minh Quân cũng nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Tư Mễ Ngã. Chính hắn cũng cảm thấy rợn người. Không thể tưởng tượng được, một người sống sờ sờ bị lột một lớp da là cái cảm giác gì. Nếu không phải gương mặt Tư Mễ Ngã vẫn còn có nét nhận ra, nói không chừng người ta sẽ vô thức cho rằng Tư Mễ Ngã là một huyết ma nào đó.

Tuy nhiên, tu sĩ cảm ứng nhau cũng không phải theo vẻ bề ngoài. Bề ngoài có thể dịch dung thay đổi, nhưng khí tức riêng thì khó thay đổi. Chưa kể là, linh sĩ tứ tinh trở lên còn có thể cảm ứng linh hồn. Đó mới là thứ bất di bất dịch, chẳng khác nào ADN, mỗi người mỗi khác.

Không cần Tư Mễ Hùng cầu xin, Trần Minh Quân cũng đã có ý định cấp cho Tư Mễ Ngã một lượng Liệu Thương Dịch vừa đủ. Sau khi nghe Tư Mễ Hùng nói, hắn thuận nước đẩy thuyền, lấy từ trong áo ra một ống thuốc chỉ còn một nửa, rồi đưa cho Tư Mễ Hùng và nói.

“Gia chủ của các ngươi có tu vi cao, thân thể b·ị t·hương rất nghiêm trọng, phải dùng hết phần thuốc này thì mới có thể khôi phục được”