CHƯƠNG 289: TIẾP TỤC GẶP KHÓ
Khi thấy đám yêu thú đồng loạt t·ấn c·ông. Trần Minh Quân liền cho ngưng thực bức tường thần niệm đến tối đa.
Ban đầu, bức tường thần niệm chỉ có tác dụng làm cho người ta cảm giác như xông vào bùn lầy đặc quánh. Hiện tại, bức tường thần niệm đã trở thành tường đồng vách sắt chân chính.
Mắt thường sẽ không nhìn thấy gì, nhưng lực cản thì hiện hữu rõ ràng. Ngoài ra, loại ngưng thực này còn có thể ngăn cản thần thức.
Không chỉ có Trần Minh Quân, những tu sĩ khác cũng hợp lực dựng lên lá chắn linh khí. Lá chắn này bám lên bức tường thần niệm, trợ lực cho bức tường thần niệm, chia sẻ một phần áp lực với Trần Minh Quân.
Khi bức tường thần niệm và lá chắn linh khí vừa dựng lên, hàng loạt huyết đồng yêu lang cũng đã nhào tới. Chúng v·a c·hạm vào bức tường thần niệm rồi bị chặn lại. Con sau đè lên con trước, mặt kệ cho việc chúng có thể vượt qua hay không, chúng vẫn cứ không ngừng nhảy vào.
Sau khi làm ngưng thực bức tường thần niệm. Trần Minh Quân mở rộng phi kiếm trận ra phạm vi bên ngoài bức tường. Lúc đàn huyết đồng yêu lang nhào vô, phi kiếm trận xé nát từng con, tạo thành một trận mưa máu vô cùng dày đặc.
Xác c·hết của huyết đồng yêu lang bắt đầu chất đống ở bên ngoài. Chỉ mới qua vài giây, đoàn người đã bị vô cùng vô tận huyết đồng yêu lang chặn đứng lại, không có cách nào có thể tiếp tục di chuyển.
Trần Minh Quân tinh mắt quan sát, thấy đám huyết đồng yêu lang không hề có ý muốn xông phá trận hình. Hành động của chúng vô cùng đơn giản. Giống như chỉ muốn dùng thân xác của bản thân để cản trở họ di chuyển mà thôi.
Lại kết hợp thêm mệnh lệnh rút lui của Tư Mễ Hùng và chuyện họ không hề bị t·ấn c·ông lúc chưa chạy. Trần Minh Quân liền đưa ra một kết luận. Phía Đông Bắc đang có thứ gì đó rất kinh khủng đang hướng về bên này. Mà hướng đó chính là nơi diễn ra trận chiến của Tư Mễ Ngã cùng thủ lĩnh huyết đồng yêu lang.
Trần Minh Quân tin chắc chắn Tư Mễ Ngã không thể c·hết. Bởi vì hắn đã đánh tiếng với Hư Linh, nhờ Hư Linh âm thầm bảo vệ Tư Mễ Ngã. Cái gọi là âm thầm bảo vệ tức là trong tình huống không để đối phương phát hiện rồi ra tay giúp đỡ trong lúc nguy cơ.
Cho nên, hắn dự đoán, thứ đang ở hướng đông bắc kéo đến đây không phải là thủ lĩnh huyết đồng yêu lang mà là một thứ gì khác.
Trần Minh Quân không hỏi Hư Linh mà tự thân vận động. Những chuyện này đều là cơ hội lịch luyện cho hắn. Thần niệm của hắn phân ra một nhánh, biến thành sợi tơ nhỏ, kéo dài về hướng đông bắc để thám thính.
Khi thần niệm đạt tới phạm vi ngoài 30 cây số thì hắn đã chạm tới đợt sóng xung kích đầu tiên và bị xé nát một phần. Trần Minh Quân thấy thế, liền biến chuyển thần niệm, dùng sợi tơ thần niệm kia làm cơ sở, tạo thành một cái ra đa rồi quét một vòng 360 độ.
Kết quả, hắn nhìn thấy cảnh tượng như ngày tận thế. Một loại sóng xung kích đang kéo tới với tốc độ vô cùng nhanh chóng. Những nơi sóng xung kích đi qua, mặt đất bài cày xới lên, đất đá và cây cối đều bị xé nhỏ thành bụi phấn.
Cảnh tượng này chỉ lóe lên rồi biến mất. Tất cả thần niệm ở trong phạm vi của sóng xung kích đã bị xé nát một lần nữa.
Trần Minh Quân rung động trong lòng. Hắn không kịp quan tâm tới cơn đau dữ dội trong đại não. Toàn bộ thần niệm tập trung gia cố vào bức tường phòng vệ. Song song đó, hắn hét lên.
“Mọi người, nhanh phòng tăng cường phòng thủ hướng đông bắc, đồng thời gia cố bảo vệ không gian linh hồn”
Tất cả mọi người nghe xong thì đều cảm giác được sự ngưng trọng. Họ đều là tu sĩ, cho dù ở trong hoàn cảnh chiến đấu ác liệt, nhưng khi nguy cơ sinh tử ập tới thì liền có chút cảm ứng. Lại kết hợp chuyện Tư Mễ Hùng ra lệnh rút lui theo hướng Tây Nam. Mọi người đều hiểu ra, hướng đông bắc có sát cơ.
Không cần ai đốc thúc thêm, mọi người đều đồng loạt tăng cường phòng thủ không gian linh hồn. Song song đó, lá chắn linh khí tập thể cũng được gia tăng sức mạnh lên mức tối đa. Chuyện sống c·hết đã ở ngay trước mắt, không ai dám tiếc rẻ một chút linh khí này. Linh khí có thể từ từ tu luyện trở lại, nhưng mạng thì mỗi người chỉ có một cái.
Ngay khi mọi người vừa chuẩn bị xong, còn chưa kịp thở ra một hơi nào thì làn sóng xung kích đầu tiên đã ầm ầm quét qua.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng nhanh, từ lúc Trần Minh Quân phát hiện sóng xung kích ở bên ngoài 30 cây số, cho tới lúc v·a c·hạm với đoàn người cũng chỉ mới qua vài giây.
Khi làn sóng xung kích chạm tới bức tường thần niệm, Trần Minh Quân chỉ cảm thấy như có một cái búa tạ đập vào đầu mình. Hắn không nhịn được mà rên lên một tiếng đau đớn.
Toàn bộ đại não của Trần Minh Quân đều bị cú đập này làm cho tê rần. Ý thức chịu tác động cực lớn, có dấu hiệu lâm vào hôn mê.
Trần Minh Quân cắn chặt hàm răng, chống lại cảm giác mê man, quyết giữ cho bản thân mình tỉnh táo. Hắn biết, Hư Linh không can thiệp thì có nghĩa là hắn có khả năng vượt qua chuyện này.
Nhờ có bức tượng thần niệm của Trần Minh Quân, nên mọi người không chịu nhiều áp lực. Nhưng sóng xung kích không chỉ t·ấn c·ông vật lý mà còn công kích linh hồn. May mắn là bức tượng thần niệm đã chặn hầu hết mọi sát thương, kể cả sát thương linh hồn. Cho nên, đám đông chỉ cảm nhận được khoảng một phần mười uy lực.
Cho dù là vậy, rất nhiều người vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng kêu rên đau đớn. Lá chắn linh khí ở phía sau bức tường thần niệm cũng b·ị đ·ánh tan hơn chính phần.
Mọi người không dám có chút trì hoãn nào. Vừa củng cố bảo vệ không gian linh hồn, vừa cấp tốc bổ sung linh khí cho lá chắn bảo vệ.
May mắn cho họ là sóng xung kích không ập tới liên tục mà chia thành từng đợt. Nếu không, chỉ cần hai lần v·a c·hạm cách nhau không quá lâu là sẽ hạ gục một loạt người.
Cho dù có thể tạm thời ngăn chặn sức sát thương ở bên ngoài. Nhưng đoàn người vẫn bị sức mạnh khổng lồ không ngừng đẩy đi một cách bị động.
Lúc này, họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở bên ngoài. Xung quanh họ bị bao trùm bởi gió xoáy cuồng bạo. Đất đá cây cối cùng với máu thịt của đàn huyết đồng yêu lang bay tứ tung khắp nơi. Trong điều kiện không thể sử dụng thần thức thì tầm nhìn có thể nói là gần bằng không.
Trần Minh Quân ước lượng trong lòng. Sức công phá của sóng xung kích này rất mạnh. Sở dĩ họ còn sống là vì có bức tường thần niệm và lá chắn linh khí đủ bền bỉ. Nhưng quan trọng hơn hết là toàn bộ kết cấu có thể thuận thế theo lực sát thương mà lùi lại.
Cái này cũng giống như cả đám đang ngồi bên trong một chiếc ô tô con. Dù chiếc ô tô con đó đang bị một chiếc xe tải lớn đẩy đi thì cũng sẽ không chịu chút tổn thương nào ngoại trừ lần v·a c·hạm đầu tiên.
Tuy nhiên, sự an toàn này cũng không phải tuyệt đối. Chỉ cần họ không thể duy trì lá chắn hoặc là nếu ở phía sau xuất hiện vật cản nào đó, thì toàn bộ mọi người sẽ bị nghiền nát.
Không có nhiều thời gian để mọi người suy tính. Đợt công kích tiếp theo đã ầm ầm ập tới. Đại não của Trần Minh Quân tiếp tục thừa nhận một đợt đau đớn mới. Do có kinh nghiệm từ lần đầu, nên hắn có thể nhanh chóng xua tan đau đớn mà tiếp tục suy nghĩ.
Lần này cũng như lần trước, dù có chuẩn bị trước và có kinh nghiệm rồi, mọi người vẫn không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng đau đớn. Lá chắn linh khí tiếp tục b·ị đ·ánh tan hơn chính thành rồi được bổ sung lại một cách nhanh chóng.
Chuyện mà Trần Minh Quân có thể nghĩ đến thì đương nhiên Tư Mễ Hùng cũng có thể nghĩ đến. Chỉ là, Tư Mễ Hùng hoàn toàn bất lực, không thể tìm được phương pháp tránh né nguy cơ.
Muốn đảm bảo phương hướng không bị vật cản thì phải quan sát được hoàn cảnh xung quanh. Nhưng hoàn cảnh xung quanh đã bị cuồng phong che chắn mọi tầm nhìn. Thần thức của mọi người lại bị bức tường thần niệm ngăn cản. Mà cho dù có thể xuyên qua bức tường thần niệm thì cũng sẽ bị giảo sát bởi sóng xung kích.
Có thể nói, chuyện duy nhất mà mọi người có thể chủ động làm chính là giữ cho lá chắn linh khí không bị sụp đổ. Còn chuyện phương hướng bị đẩy lùi có gặp vật cản hay không thì phải xem vận khí của họ.
Trần Minh Quân thì không cho là vậy. Hắn biết, trông chờ vào sự may mắn là hành vi ngu ngốc nhất trên đời này. Nếu không phải vậy thì sao lại có câu “họa vô đơn chí, phước bất trùng lai”. Điều này chứng tỏ, sống trên đời này, 10 chuyện thì có đến 9 chuyện không như ý muốn. Cái gọi là may mắn, thường chỉ đến 1 lần rồi thôi.
Muốn có được nhiều chuyện như ý muốn, tự bản thân mỗi người phải nỗ lực thay đổi. Không thể phó mặc cho vận may.
Trần Minh Quân đã vận dụng toàn bộ sức mạnh thần niệm vào bức tường thần niệm. Bản thân hắn cũng không thể quan sát xung quanh. Một khí rút bớt lực lượng, rất có thể bức tường thần niệm sẽ không chống lại được sức sát thương của sóng xung kích.
Cho nên, hắn muốn tìm ra phương pháp giải quyết nguy cơ thì phương pháp đó phải gắn liền với bức tường thần niệm.
Trần Minh Quân liền nghĩ tới tuyệt chiêu “Phản Đòn”. Đây là chiêu thức mà hắn đã nghiên cứu ra lúc ở trong Thí Thần Đại Trận. Về sau, hắn đã hoàn thiện nó và đặt tên là Phản Đòn.
Tuyệt chiêu này của Trần Minh Quân lấy ý tưởng từ định luật bảo toàn năng lượng. Khi thi triển, thần niệm sẽ hấp thu động lực từ đòn công kích rồi thông qua thần niệm mà chuyển dời đến vị trí khác.
Mà trong tình huống đôi bên đang tranh đấu với nhau, vị trí lý tưởng nhất chính là đối thủ của mình. Vì vậy mà tuyệt chiêu này mới gọi là phản đòn.
Trần Minh Quân nghĩ tới Phản Đòn thì liền bắt đầu tập trung tình thần, chuẩn bị thi triển.