CHƯƠNG 288: CÔNG KÍCH ĐỒNG QUY VU TẬN
Nhìn thấy đồng bạn bị g·iết c·hết, ba con huyết đồng yêu lang trên bình đài tỏ ra giận dữ. Dù chúng đã có linh trí không thua con người. Nhưng bản tính hung tàn và tự đắc thì vẫn chiếm thượng phong. Dưới cái nhìn của chúng, hẳn phải là đồng bạn của chúng đại sát tứ phương mới đúng.
Thật không ngờ, nó vừa mới g·iết được mười mấy người thì đã bị bạo sát. Sở dĩ gọi là bạo sát là vì xác c·hết thực sự rất khó nhìn, vô cùng thê thảm.
Sau mấy chục giây khó tin và giận dữ. Chúng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cả ba đồng thời tru lên một tiếng dài.
NGAO Ô … NGAO Ô … NGAO Ô …
Tiếng tru này không giống với những tiếng tru trước đó. Bởi vì nó kèm theo một loại tình cảm bi thương và kéo dài hơn rất nhiều.
Ở một nơi cách xa nơi này khoảng hơn trăm cây số. Thủ lĩnh của đàn huyết đồng yêu lang đang chật vật chống lại công kích của Tư Mễ Ngã cùng Tư Mễ Khanh.
Đột nhiên, tiếng tru thê thương của ba con huyết đồng yêu lang ở truyền tống đài truyền tới.
Sau khi nghe tiếng tru này, đôi mắt đỏ máu của thủ lĩnh huyết đồng yêu lang tỏa ra một luồng huyết quang vô cùng mãnh liệt. Không gian xung quanh đột nhiên trở nên ngột ngạt, tràn ngập một loại ý chí tức giận và cuồng bạo.
Tư Mễ Ngã và Tư Mễ Khanh cũng bị loại khí tức cuồng bạo này ảnh hưởng. Tận sâu trong linh hồn của bọn họ cảm thấy một loại hơi lạnh của sát ý. Đồng tác công kích cũng không tự chủ được mà suy giảm lại.
GRÀO !!!
Một tiếng gầm to giận dữ ầm ầm vang lên. Toàn bộ đất trời cũng vì tiếng gầm này mà rung động theo. Đây cũng không phải nói về mặt cảm giác mà là đất trời thực sự bị rung động.
Lấy thủ lĩnh huyết đồng yêu lang làm trung tâm. Từng làn sóng xung kích vô hình lẫn hữu hình đang không ngừng bắn ra xung quanh. Những nơi sóng xung kích đi qua. Cây xanh, đất đá và cả không khí cũng bị nén ép đến tan vỡ.
Tư Mễ Ngã và Tư Mễ Khanh ở quá gần, nên chịu ảnh hưởng trực tiếp nhất. Cả hai bị một lực tác động khủng bố đánh văng ra xa xa. Quần áo trên người gần như không còn chỗ nào nguyên vẹn. Đừng nói là quần áo, da thịt và xương cốt cũng đã bị bạo tạc một mảng lớn.
Tư Mễ Ngã còn tốt, chỉ b·ị t·hương cân động cốt, nhưng còn giữ được mạng và một chút sức chiến đấu. Tư Mễ Khanh thì hoàn toàn bị oanh bạo, khi thân thể còn đang bay đi thì đã tan rã thành thịt nát. Chỉ còn lại nguyên thần là may mắn thoát được. Về lý thuyết mà nói, Tư Mễ Khanh đ·ã c·hết.
Tuy nhiên, sóng xung kích vẫn chưa có dừng lại. Khi nguyên thần của Tư Mễ Khanh còn chưa kịp chạy xa thì đã phải thừa nhận một đợt sóng xung kích vô hình. Toàn bộ nguyên thần b·ị đ·ánh tan hơn phân nửa. Theo cái đà này, chỉ cần đợt sóng xung kích tiếp theo ập tới, nguyên thần của Tư Mễ Khanh sẽ trực tiếp b·ị đ·ánh cho tan biến.
Nguyên thần Tư Mễ Khanh cũng hiểu được điều đó. Nhưng hắn sẽ không khoanh tay chịu c·hết. Dù biết sẽ không thể thoát được thì cũng phải cố gắng. Thà c·hết trong cố gắng còn hơn đứng im chờ c·hết.
Sau khi b·ị đ·ánh tan một nửa hồn lực. Nguyên thần Tư Mễ Khanh vẫn điên cuồng bỏ trốn. Từ sau lưng hắn, đợt sóng xung kích tiếp theo đã ầm ầm kéo đến. Tốc độ của nguyên thần Tư Mễ Khanh rõ ràng không thể sánh bằng tốc độ của sóng xung kích.
Nguyên thần Tư Mễ Khanh có thể cảm nhận được hơi thở t·ử v·ong đang kéo đến từ phía sau. Nhưng hắn không chú ý xem xét và cật lực theo đốt hồn lực để bay đi.
Khi sóng xung kích đã áp sát tới bên cạnh nguyên thần Tư Mễ Khanh. Phía trước nguyên thần Tư Mễ Khanh đột ngột xuất hiện không gian liệt phùng. Không gian liệt phùng này tạo thành vòng xoáy không gian như một cái phễu. Nguyên thần Tư Mễ Khanh không kịp tránh né nên bị không gian liệt phùng hút vào rồi biến mất.
Ở một bên, Tư Mễ Ngã cũng đang điên cuồng đánh ra từng đạo công kích để chống lại sóng xung kích. Loại sóng xung kích này không chỉ t·ấn c·ông vật lý mà còn t·ấn c·ông linh hồn. Nguyên thần của hắn vẫn đang cắn xé nguyên thần của thủ lĩnh huyết đồng yêu lang ở một nơi khác, nên phòng thủ linh hồn của hắn bây giờ vô cùng yếu kém.
Tư Mễ Ngã cắn chặt hàm răng, cố gắng chịu đựng từng đợt đau đớn từ đại não phát ra. Tay cầm đại đao cũng không ngừng vung lên, chém ra từng đao ảnh để phá vỡ sóng xung kích xung quanh.
Tư Mễ Ngã không hiểu có chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn có chút phán đoán. Có thể chiến trận bên kia đã xảy ra chuyện gì đó. Mà chuyện đó làm cho con thủ lĩnh huyết đồng yêu lang này vô cùng nổi giận. Thậm chí, có thể nói là nó đã đánh mất lý trí rồi.
Bởi vì cái loại bộc phát sức mạnh này không phải tự nhiên mà có. Đây là nó đang thêu đốt toàn bộ những gì nó có. Không chỉ là sinh cơ, mà còn là toàn bộ yêu khí cùng hồn lực. Rõ ràng là nó muốn cùng c·hết với tất cả mọi người.
Loại t·ấn c·ông này là t·ấn c·ông trên phạm vi cực lớn. Không bao lâu nữa, phía bên kia cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Cho dù công kích lan quá xa thì sẽ giảm bớt uy lực. Nhưng cho dù có giảm bớt thì linh sĩ tứ tinh và ngũ tinh cũng không thể chống lại.
Tư Mễ Ngã biết, nhiệm vụ giải cứu lần này trên cơ bản là đã thành công. Nhưng cái giá phải trả thì thực sự quá lớn.
Sau công kích này của thủ lĩnh huyết đồng yêu lang. Chắc chắn toàn bộ huyết đồng yêu lang đều sẽ c·hết. Không chỉ có vậy, toàn bộ yêu thú dưới cấp bảy và linh sĩ dưới thất tinh ở trong phạm vi gần hai trăm cây số xung quanh đây cũng sẽ c·hết.
Chỉ có mấy người Tư Mễ Thiên ở trên Thiên Thủ Sơn là có thể sống sót. Vì trên đó sẽ không bị công kích này ảnh hưởng. Nói chính xác là không có công kích nào ảnh hưởng tới đỉnh Thiên Thủ Sơn. Trừ phi có trường sinh giả ra tay.
Tư Mễ Ngã vội lấy ra một cái linh hồn châu để báo tin cho mấy người Tư Mễ Hùng. Hắn không biết họ có thể kịp chạy thoát hay không. Nhưng đã biết có nguy hiểm đang tới mà chỉ đứng nhìn thì không phải phong cách của hắn.
Hơn nữa, chính bản thân hắn cũng chưa chắc sẽ sống sót. Hắn có thể cầm cự qua lần công kích liều c·hết này hay không vẫn cũng còn là dấu hỏi lớn.
Sau đã truyền thông tin đi. Tư Mễ Ngã liền toàn tâm toàn lực chống lại từng đợt công kích. Còn về sống c·hết của Tư Mễ Khanh, hắn thực sự hữu tâm vô lực, không thể giúp được gì. Theo hắn, Tư Mễ Khanh chắc chắn đ·ã c·hết, còn là cái loại c·hết cả thân thể lần nguyên thần.
Cùng thời gian đó, ở bên phía Trần Minh Quân.
Sau khi ba con huyết đồng yêu lang báo tin cho thủ lĩnh xong. Ánh mắt chúng trở nên dữ tợn và cuồng bạo. Dường như chính chúng cũng biết chuyện gì sắp đến. Nhưng thay vì sợ hãi, chúng lại chuyển sang trạng thái liều mạng đổi mạng.
NGAO Ô, NGAO Ô, NGAO Ô
Cả ba đồng thời tru lên. Song song với tiếng tru, chúng cũng nhảy khỏi bình đài, lao xuống bên dưới. Lần này, tiếng tru vô cùng dứt khoát và nhanh chóng. Rõ ràng là mệnh lệnh tiến công.
Quả nhiên, nghe tiếng tru của ba con huyết đồng yêu lang này. Toàn bộ đám huyết đông yêu lang ở xung quanh đều tru lên đáp lại.
Nhất thời, toàn bộ không gian xung quanh đều là tiếng sói tru. Tạo thành một bầu không khí rùng rợn, áp lực cùng với khí tức thê lương và quyết liệt.
Thông quan những tiếng tru này, Trần Minh Quân ẩn ẩn có một chút cảm giác gì đó không ổn. Tiếng tru này nghe sao giống như tiếng than khóc. Chính cảm giác này làm cho hắn thấy kỳ quái. Vì sao đám huyết đồng yêu lang này lại than khóc? Không lẽ chúng khóc thương cho con huyết đồng yêu lang vừa bị g·iết kia?
Không chỉ Trần Minh Quân, những người còn lại cũng đều có một loại cảm giác tương tự. Ai cũng cho rằng, đây là một loại nghi thức than khóc cho con huyết đồng yêu lang vừa c·hết. Có thể con huyết đồng yêu lang này có một địa vị đặc biệt trong đàn sói.
Dù nghi ngờ trong lòng, đoàn người vẫn một mực tiếng lên. Kỳ lạ là họ di chuyển vô cùng thuận lợi. Đàn sói chỉ đứng ở vòng ngoài nhìn họ, không có chút ý tứ t·ấn c·ông. Ba con huyết đồng yêu lang kia cũng vậy. Chúng chia nhau ra, bao vây đoàn người lại, nhưng chỉ đứng bên ngoài nhìn, không t·ấn c·ông.
Đúng lúc này, Tư Mễ Hùng có cảm ứng trong lòng. Hắn vội ra lệnh cho đoàn người dừng lại rồi tập trung lắng nghe thông tin từ linh hồn châu.
Sau đó, ánh mắt trở nên hoảng sợ cùng cực. Hắn vội vàng hét lên.
“Tất cả mọi người, dùng tất cả sức lực bỏ chạy về hướng Tây Nam. Nhanh lên, nếu không, tất cả chúng ta đều sẽ c·hết!”
Nói xong, hắn lại vội nói với Trần Minh Quân.
“Đạo hữu, ta không có thời gian giải thích, xin hãy ra tay toàn lực, dọn đường cho mọi người bỏ chạy theo hướng Tây Nam. Nhanh lên, nếu không nhanh, sợ là không còn kịp nữa.”
Nhìn thấy sự nghiêm trọng trong ánh mắt Tư Mễ Hùng. Trần Minh Quân và mọi người không chút nghi ngờ nào. Trần Minh Quân lập tức vũ động phi kiếm trận, bắt đầu mở đường theo hướng Tây Nam. Cùng lúc đó, toàn bộ mọi người cũng bỏ chạy theo hướng Tây Nam.
Đúng lúc đó, đàn huyết đồng yêu lang đang đứng im cũng hành động. Chúng nhanh chóng di chuyển lên phía trước chặn đường đoàn người rút lui.