CHƯƠNG 287: SỐNG HAY CHẾT CHỈ TỪ MỘT Ý NGHĨ
ĐINH ĐINH, ĐƯƠNG ĐƯƠNG … PHẬP PHẬP PHẬP …
Vài tiếng kim thiếc va vào nhau vang lên. Theo sau đó là tiếng huyết nhục bị xuyên phá.
Trong lúc chưa ai kịp phản ứng thì con huyết đồng yêu lang kia đã vượt qua kiếm trận, xông thẳng vào đoàn người, giáp mặt với nhóm tu sĩ ở phía sau.
Trần Minh Quân đã điều động 5 thanh phi kiếm bay ra hướng khác, kiếm trận chỉ còn lại 5 thanh. Vừa rồi, 5 thanh phi kiếm đã v·a c·hạm với con huyết đồng yêu lang này, nhưng lại vang lên tiếng kim loại v·a c·hạm. Điều này cho thấy phòng ngự của huyết đồng yêu lang cấp 5 đã ở một cấp bậc khác.
Nhưng mà, do phi kiếm bay quá nhanh, dù bị cường ngạnh cản lại vài lần, nhưng cuối cùng vẫn có thể xuyên phá phòng ngự rồi đâm thẳng vào đối phương.
Đáng tiếc là thương tích do mấy lần bị kiếm đâm không phải thương tích chí mạng. Khi con huyết đồng yêu lang này vượt qua kiếm trận, thực lực vẫn còn rất mạnh.
Khi vừa rời khỏi kiếm trận, nó giơ móng vuốt lên rồi trảo vào hư không một cái. Theo đó, yêu khí từ móng vuốt tràn ra, hình thành bốn đường trảo ảnh. Bốn trảo ảnh này phóng đại ra, như bốn lưỡi hái tử thần, song song cắt xé không khí, rồi bay thẳng về nhóm người còn chưa kịp quay lưng lại.
PHỐC PHỐC PHỐC
Hơn chục tu sĩ ở hàng ngoài cùng bị trảo ảnh trực tiếp cắt ngang hông. Cả người gần như bị cắt lìa, chỉ khi gặp phải xương sống cứng rắn mới dừng lại. Linh khí hộ thể của họ chỉ có thể làm suy giảm uy lực của trảo ảnh, không cách nào triệt tiêu hoàn toàn.
Vết thương như thế này, cho dù tạm thời chưa c·hết thì cũng còn cách c·ái c·hết không quá xa. Nếu là người bình thường thì đã trực tiếp bỏ mạng sau vài chục giây. Nhưng dù là tu sĩ thì cũng sẽ không thể tránh khỏi c·ái c·hết. Chỉ là thời gian sẽ lâu hơn mà thôi.
Lúc này, mọi người mới kịp quay đầu lại. Không phải họ phản ứng chậm mà là do tốc độ chuyển hướng và t·ấn c·ông của con huyết đồng yêu lang này quá nhanh.
Không chờ huyết đồng yêu lang nhào vào đoàn người, Tư Mễ Hùng đã dẫn đầu phát động linh khí hộ thuẫn. Song song đó, hắn cũng hét lên.
“Nhanh dựng lên linh khí hộ thuẫn”
Nghe thấy lời Tư Mễ Hùng, mọi người cũng hành động ngay lập tức. Dù động tác có chậm hơn một chút, nhưng nhìn bằng mắt thường thì cũng gần như cùng lúc với nhau.
ĐƯƠNG !
Con huyết đồng yêu lang đang há miệng nhào tới thì đụng phải bức tường linh khí hộ thuẫn. Một tiếng ĐƯƠNG vang lên, con huyết đồng yêu lang bị phản lực làm cho dội ngược trở lại.
Trần Minh Quân thấy vậy thì huy động toàn bộ phi kiếm hướng thẳng tới nó mà đâm tới.
PHẬP PHẬP PHẬP …
Tiếng máu thịt bị xuyên phá không ngừng vang vọng. Nghe như tiếng súng bắn nhưng đã bị giảm thanh vậy. Khi con huyết đồng yêu lang rơi xuống đất thì đã bị biến thành một đống bầy nhầy. Không còn cách nào nhìn ra hình dáng ban đầu. Trong không khí vẫn còn rất nhiều sương đỏ từ máu tươi của nó.
Trần Minh Quân cũng không thả lỏng phòng bị, kiếm trận một lần nữa mở rộng, toàn lực vũ động, bảo vệ chặt chẽ đoàn người ở bên trong. Đồng thời, bức tường thần niệm cũng được hắn gia cố thêm, trở nên đặc quánh hơn lúc đầu hàng chục lần.
Vừa rồi, sở dĩ hắn phân ra 5 thanh phi kiếm đi t·ấn c·ông là vì cảm thấy bức tường thần niệm vẫn có tác dụng ngăn cản t·ấn c·ông. Cho dù không cản được thì chắc cũng sẽ làm chậm được.
Hắn không ngờ, bức tường thần niệm của hắn lại bị con huyết đồng yêu lang này dễ dàng bỏ qua. Là bỏ qua chứ không phải cường ngạnh xuyên qua.
Giờ hắn mới hiểu, ánh sáng phát ra từ đôi mắt của loài yêu thú này có tác dụng p·há h·oại rất mạnh lên các loại lực lượng linh hồn. Mà thần niệm của hắn cho dù có cao cấp hơn thần thức thì vẫn là một loại sức mạnh linh hồn.
Trong khoảnh khắc lúc nãy, hắn có thể cảm nhận đại não truyền một trận đau đớn. Bởi vì thần niệm của hắn đã bị đối phương triệt phá một lỗ hổng, đủ để cho đối phương xuyên qua.
Sau khi tăng cường phòng thủ xong. Trần Minh Quân mới có thời gian quan sát mười mấy người b·ị t·hương. Họ đều đã ngã xuống đất, nằm thoi thóp. Máu và nội tạng đã rơi ra khỏi khoang bụng, nằm la liệt dưới đất. Theo tình hình này, họ đã chắc chắn phải c·hết. Thứ còn có thể tiếp tục tồn tại chỉ là nguyên thần.
Đối với tu sĩ mà nói, nguyên thần chỉ là một bản sao ý thức của chính mình. Lúc không tách rời thì bản sao này không có ý thức riêng. Một khi tách rời, cho dù đôi bên có cùng ký ức và tính tình thì cũng đã là hai tính mạng khác nhau.
Cho nên, nguyên thần tồn tại cũng không có ý nghĩa là bản thân tu sĩ còn sống. Chỉ có thể nói là một bản sao của người tu sĩ đó tiếp tục tồn tại mà thôi.
Hơn nữa, trước khi tiêu hao hết linh hồn lực, nguyên thần phải nhanh chóng tìm đối tượng đoạt xác. Bằng không, nguyên thần cũng sẽ tiêu tán và diệt vong.
Trần Minh Quân nhíu mày suy nghĩ. Sau khi cân nhắc một lúc, hắn quyết định cứu chữa đám người này. Hắn giả vờ đưa tay vào trong người rồi lấy một cái ống thủy tinh. Tiếp theo, hắn mở nắp ống thủy tinh và rót chất lỏng đỏ vàng bên trong đó ra. Chất lỏng vừa ra thì bị khống vật thuật chia thành mười mấy giọt.
Trần Minh Quân khống chế mười mấy giọt Liệu Thương Dịch cao cấp này đến trước mặt những người b·ị t·hương rồi nói.
“Nếu các vị tin tưởng ta thì uống giọt thuốc này vào, nó sẽ giúp các vị chữa lành v·ết t·hương”
Lời của hắn không nồng nhiệt cũng không cưỡng cầu, vô cùng lạnh nhạt. Họ muốn uống thì uống, không muốn thì thôi.
Dù hắn quyết định cứu những người này. Nhưng với điều kiện là họ phải tin tưởng hắn. Còn đã không tin tưởng nhau, thì hắn cũng không cần mất công lấy mặt nóng mà dán mông lạnh để làm gì.
Trong thế giới tu sĩ, c·ái c·hết chưa chắc đã là thứ đáng sợ nhất. Thứ đáng sợ nhất là sống không bằng c·hết. Sống mà bị khống chế, bị điều khiển như một con rối.
Cho nên, không ai tự dưng đi uống thứ gì mà họ không biết rõ ràng là nó vô hại. Cho dù nghe nói thứ đó có thể cứu mạng họ thì họ vẫn sẽ phân vân.
Quả nhiên, sau khi nghe Trần Minh Quân nói, tất cả bọn họ đều nhìn giọt chất lỏng trước mặt mình. Trong ánh mắt thể hiện rõ thái độ hoài nghi và phân vân.
Trần Minh Quân không khỏi thầm than trong lòng. Khi hắn đang muốn thu hồi mấy giọt thuốc này lại thì có 3 người quyết định đánh cược. Họ há miệng ra đón nhận giọt liệu thương dịch ở trước mặt mình.
Trần Minh Quân thấy vậy thì liền đưa 3 giọt chất lỏng kia vào miệng 3 người. Những giọt chất lỏng còn lại thì được hắn thu hồi trở về rồi dùng một ngọn linh hỏa thiêu hủy đi. Thực tế là đã được hắn đưa trở về kho ở hành tinh bảo khố. Hành động thiêu hủy chỉ là để che mắt.
Không phải hắn nhẫn tâm hay tàn ác. Mọi người đều không quen nhau. Chỉ tình cờ làm đồng đội trong một nhiệm vụ cùng nhau. Bản thân hắn cũng đã ra sức rất nhiều. Nói khó một chút, họ có thể sống tới giờ đều là nhờ vào công lao của hắn. Vậy mà tới lúc sắp c·hết đến nơi mà họ còn đem tâm nghi ngờ hắn.
Cho dù không có lòng oán trách họ thì hắn cũng không thể xem như không có chuyện gì được. Họ có quyền nghi ngờ, thì hắn cũng có quyền thu hồi lòng tốt. Sống hay c·hết là do chính họ quyết định. Đã quyết định rồi thì phải lãnh kết quả từ quyết định của mình.
Ngay khi Trần Minh Quân tiêu hủy xong, 3 người đã uống liệu thương dịch cũng đã bình phục hoàn toàn. Họ đồng loạt đứng lên, không ngừng xem xét v·ết t·hương ở giữa lưng. Nếu không phải máu thịt bị cắt lìa vẫn còn ở đó thì sẽ không có ai nhận ra chỗ đó từng b·ị t·hương.
Nhìn thấy cảnh này, mấy người không uống thuốc vô cùng hối hận. Họ đưa ánh mắt trông mong nhìn về Trần Minh Quân. Nhưng mà, Trần Minh Quân đã không còn nhìn họ. Hắn đã tập trung tinh lực vào kiếm trận và bức tường thần niệm. Đồng thời cũng chú ý quan sát ba con huyết đồng yêu lang trên bình đài.
Tư Mễ Hùng rất muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng hắn cũng thấy rõ ràng mọi chuyện. Mấy tên này đã tự quyết định từ chối được cứu. Người ta đã không tiếc một thứ thánh dược chữa thương như vậy mà đem cấp cho ngươi. Vậy mà ngươi còn đem lòng hoài nghi người ta. Người c·hết có oan ức hay sao? Câu trả lời là KHÔNG.
Ở chỗ này, sau khi họ c·hết, nguyên thần của họ cũng khó mà sống sót được. Mà nếu có sống sót được thì đó cũng đã không còn là họ.
Sau khi thấy Trần Minh Quân không còn quan tâm. Những người này chỉ có thể cười tự giễu. Họ đồng loạt cười ha ha rồi tự tay đánh nát đầu mình. Họ đã chắc chắn c·hết, đoàn người cũng không thể ở lại và chờ họ c·hết rồi mới đi. Cho nên, t·ự v·ẫn là cách tốt nhất. Nếu không t·ự v·ẫn, họ sẽ đối mặt cảnh bị huyết đồng yêu lang ăn sống.