CHƯƠNG 282: CHIẾN
Ở một chiến trường khác
Tư Mễ Ngã phối hợp cùng Tư Mễ Khanh, hay nói chính xác hơn là Tư Mễ Khanh hỗ trợ Tư Mễ Ngã. Cả hai đang cật lực chiến đấu với thủ lĩnh của đàn huyết đồng yêu lang.
Trận chiến này không có thăm dò, cũng không có giữ sức. Khi vừa đánh nhau thì đôi bên đã xuất thủ toàn lực. Không chỉ thân thể đấu pháp, mà nguyên thần cũng đang đối chiến với nhau.
Nguyên thần của Tư Mễ Ngã có thể đánh ngang tay với nguyên thần của Huyết Đồng Yêu Lang Thủ Lĩnh. Cái này chứng minh nguyên thần của Tư Mễ Ngã cường đại hơn tu sĩ đồng giai rất nhiều. Bởi vì trời sinh linh hồn lực của Huyết Đồng Yêu Lang đã có tính áp chế linh hồn lực khác.
Tuy nhiên, ở trận chiến đấu pháp, bản tôn thân thể của Tư Mễ Ngã chỉ có thể ở thế hạ phong. Lý do rất đơn giản, các đòn t·ấn c·ông của đối phương gần như không nhìn thiên linh khí hộ thân của hắn.
Mà cách đối phương chiến đấu lại là cận chiến. Hắn có rất ít cơ hội tung chiêu. Đa số đều là lấy pháp thuật để miễn cưỡng đối chiến với đòn t·ấn c·ông vật lý của đối phương. Rồi lại không ngừng tìm cách kéo dài khoảng cách ra.
Từ trận chiến này là có thể nhìn ra, điểm yếu của tu sĩ chính là cận chiến thân thể. Một khi để đối thủ tiếp cận thì rất khó phản công và phòng thủ.
Tư Mễ Khanh chỉ có thể ở vòng ngoài đánh vào. Công kích của hắn gây ra tổn thương vô cùng hạn chế. Chỉ có tác dụng làm loạn tâm là chủ yếu.
Nhưng khi đối mặt với loài khát máu như huyết đồng yêu lang, khả năng làm đối phương phân tâm cũng vô cùng hạn chế.
Chỉ mới bắt đầu chiến đấu chưa tới một phút mà Tư Mễ Ngã đã phải thừa nhận vô số v·ết t·hương. Hắn không khỏi âm thầm hoảng sợ trong lòng. So với lần trước thì con huyết đồng yêu lang này đã mạnh hơn một chút.
Từ lúc đó tới giờ mới qua bao lâu chứ? Tư Mễ Ngã không tin đối phương có thể tiến bộ nhanh như vậy. Trừ phi là …
Tư Mễ Ngã nghĩ tới một khả năng nào đó. Sắc mặt nhất thời chuyển thành khó côi vô cùng. Khả năng này chính là, lần trước là nó cố ý để hắn thoát đi. Mục đích thì rất đơn giản, nó muốn hắn dẫn theo nhiều người hơn quay trở lại đây.
Nếu con người có thể ăn thịt yêu thú để tu luyện. Ở chiều ngược lại cũng là đương nhiên. Yêu thú cũng có thể ăn thịt tu sĩ nhân loại để tu luyện. Hơn nữa, trong mắt yêu thú cũng không có phân biệt đối xử gì. Con người hay giống loài yêu thú nào khác cũng như nhau. Chỉ cần không phải đồng loại thì đều là thực phẩm.
Trên Thiên Yêu Giới này, chỉ có đồng loại, không có phân biệt người và yêu. Người cũng chỉ là một loài như bao loài khác mà thôi.
XOẠT
Tư Mễ Ngã nhận trọn một cái tát vào sườn trái. Móng vuốt sắc bén của huyết đồng yêu lang thủ lĩnh đã trực tiếp cạo mất 2 thanh xương sườn cùng với một tảng thịt to của hắn. Thông qua v·ết t·hương, có thể nhìn thấy trái tim đang không ngừng nhảy lên liên tục.
“Gia chủ!”
Tư Mễ Khanh thấy gia chủ b·ị t·hương nặng thì liền hoảng sợ hô lên. Hắn cũng không ngờ tình hình lại có thể tệ hại đến thế này.
Tư Mễ Ngã chém ra một đao, đẩy lùi huyết đồng yêu lang một khoảng cách, rồi nhanh chóng vận chuyển thiên linh khí cầm máu và nói.
“Đại trưởng lão, lần này ta tính toán sai lầm rồi. Con huyết đồng yêu lang này chắc chắn đã là yêu thú cấp 8. Tối thiểu cũng là yêu thú cấp 7 đỉnh phong. Ta không phải đối thủ của nó, kể cả kéo dài thời gian cũng sẽ không được bao lâu”
Nói tới đây, ánh mắt Tư Mễ Ngã trở nên ảm đạm vì tuyệt vọng. Nhưng cái ảm đạm này chỉ vừa lóe lên thì liền biến mất. Thay vào đó là một thái độ càng quyết tuyệt hơn. Tư Mễ Ngã quát.
“Đại trưởng lão, rút lui đi. Ta sẽ dùng hết sức để kéo dài thời gian cho các ngươi.”
Tư Mễ Khanh nghe nói con huyết đồng yêu lang này có thể là yêu thú cấp 8 thì liền cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Tu sĩ đi ra ngoài săn bắt yêu thú sợ nhất chính là gặp phải bọn này. Chúng chẳng những có số lượng đông đảo, lại khó phán đoán thực lực, mà còn gần như áp đảo cùng giai.
Tu sĩ nhân loại có thể dựa vào số điểm sáng ở sau lưng để biết thực lực. Đại đa số yêu thú cũng có cách nhận ra thực lực. Chỉ có huyết đồng yêu lang là không có cách nào nhận ra. Hoặc là nói, con người vẫn chưa biết cách nhận ra thực lực của nó.
Tư Mễ Khanh đang chìm trong hoảng sợ thì nghe Tư Mễ Ngã ra lệnh rút lui. Lão chợt tỉnh táo trở lại và nói.
“Gia chủ, lão không thể để Ngài chịu c·hết một mình được. Hơn nữa, một mình Ngài cũng sẽ không thể kéo dài được bao nhiêu thời gian. Chúng ta không thể để sai lầm của mình làm hại đến đám tiểu bối bên kia. Lão rất tự hào vì là đại trưởng lão của Tư Mễ gia, cũng rất vinh dự được cùng c·hết với gia chủ.”
Tuy Tư Mễ gia tộc không bao giờ bỏ rơi tộc nhân. Nhưng Tư Mễ gia tộc cũng không phải loại gia tộc không biết dùng đầu óc. Nếu có thể cứu, dù chỉ là 1 phần ngàn cơ hội thì họ sẽ tìm cách cứu. Nhưng nếu phải đối mặt với hoàn cảnh không có chút cơ hội nào. Có thể một vài người sẽ liều mạng, nhưng sẽ không kéo cả gia tộc vào. Càng sẽ không làm hại đến người không liên quan một cách vô ích.
Nghe Tư Mễ Khanh nói, Tư Mễ Ngã cũng không có phản đối. Hắn chỉ nói một chữ “TỐT” rồi lại tiếp tục chém ra một đao, đẩy lùi huyết đồng yêu lang ra một khoảng cách nhỏ. Sau đó, hắn định dùng thần thức truyền âm công cộng đến chỗ đám người bên Trần Minh Quân, lệnh cho họ lập tức rút lui.
Đúng lúc này, nguyên thần của huyết đồng yêu lang đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn. Thấy vậy, nguyên thần của Tư Mễ Ngã thừa cơ tung ra một kích chí mạng, gần như đã có thể đánh tan nguyên thần huyết đồng yêu lang.
Nguyên thần Tư Mễ Ngã không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hắn mừng rỡ trong lòng, nguyên thần nhào lên, cắn xé nguyên thần của đối phương.
Bản thể huyết đồng yêu lang chịu ảnh hưởng liên đới. Ánh mắt nó thể hiện sự đau đớn, thân thể cũng hơi mất khống chế, suýt thì không thể duy trì ngự không mà rơi xuống.
Tư Mễ Ngã đang định truyền âm thì dừng động tác lại. Ánh mắt lấp lánh tinh quang. Hắn không biết vừa xảy ra chuyện gì. Nhưng mà hắn biết một việc. Đây có thể là cơ hội duy nhất để hắn tiêu diệt con huyết đồng yêu lang này.
Từ hoàn cảnh nhất định phải c·hết, đột ngột chuyển biến thành có thể phản sát đối thủ. Tư Mễ Ngã không hề chậm trễ thời gian, hành động một cách nhanh chóng và dứt khoát. Một đao nối tiếp một đao, liên tục chém ra hàng chục đao ảnh chỉ trong một thời gian cực ngắn.
Loại t·ấn c·ông kiểu này rất có hại cho kinh mạch trong thân thể. Nhưng tổn hại này vẫn có cơ hội khôi phục. Một khi c·hết thì chính là không còn gì nữa.
Tuy huyết đồng yêu lang đang chịu phản phệ từ nguyên thần b·ị t·hương. Nhưng nó vẫn không hổ danh là sinh vật gần như áp đảo cùng giai. Dù có hơi chật vật, nhưng từng đao ảnh của Tư Mễ Ngã đều bị nó dễ dàng đỡ được.
Móng vuốt sắc nhọn vừa là v·ũ k·hí t·ấn c·ông vừa là v·ũ k·hí phòng thủ. Tiếng ĐINH ĐANG như có kim thiếc v·a c·hạm vang lên liên hồi. Huyết đồng yêu lạng bị một đợt t·ấn c·ông này đẩy lùi ra sau vài cây số.
Dù vẻ ngoài của nó không nhận lấy chút v·ết t·hương. Nhưng dư ba của lực kình vẫn làm khí huyết trong thân thể của nó đã bất đầu nhộn nhào cả lên. Sau đó, một ngụm máu tràn ra từ trong miệng của nó.
Thấy vậy, Tư Mễ Ngã càng điên cuồng xông tới t·ấn c·ông. Đồng thời, hắn cũng quát lớn.
“Đại trưởng lão, đừng có thất thần, nhanh hợp sức g·iết nó”
Tư Mễ Khanh đúng là đang thất thần. Lão vừa chuẩn bị xong tinh thần để c·hết thì tình hình chuyển biến đột ngột.
Vậy mà lão thấy nguyên thần của gia chủ có thể hạ gục nguyên thần của đối phương. Kế tiếp, lão lại nhìn thấy gia chủ có thể chém lui và làm b·ị t·hương thân thể của huyết đồng yêu lang. Lúc này, lão gần như đã xác định mình trúng ảo thuật rồi.
Cho đến khi bên tai truyền tới tiếng nói của Tư Mễ Ngã thì lão mới định thần lại. Cũng may là lão không phải chủ lực trong cuộc chiến này. Nếu không, kiểu đang chiến đấu mà thất thần thế này chỉ có con đường c·hết.
Tư Mễ Khanh cũng hiểu được điều đó. Lão vừa thấy xấu hổ vừa xua tan mấy suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu. Sau đó thì cũng nhắm tới phương hướng huyết đồng yêu lang đánh tới.
Là thật cũng được, là ảo thuật cũng được. Dù gì cũng đã không còn s·ợ c·hết thì cần gì phải suy nghĩ cho nhiều nữa chứ? Có c·hết thì cũng phải lột xuống một lớp thịt của đối thủ đã rồi tính.
Cứ như vậy, Tư Mễ Ngã và Tư Mễ Khanh không ngừng t·ấn c·ông. Huyết đồng yêu lang chỉ có thể chật vật phòng thủ. Lại thêm nguyên thần đang không ngừng bị cắn xé, nó muốn cho nguyên thần trở về thân thể cũng không thể làm được. Có thể nói là hoàn toàn rơi vào thế hạ phong tuyệt đối.
Ở cuộc chiến bên Trần Minh Quân
Trận hình mũi tên đã tiến đến đến phạm vi hơn 30 cây số bên ngoài Thiên Thủ Sơn.
Lúc này, tốc độ tiến lên của họ đã bị chậm lại. Lý do là vì đã xuất hiện huyết đồng yêu lang có thực lực cao hơn.
Mỗi một lần công kích đều còn sót lại một lượng khá lớn huyết đồng yêu lang. Tuy chúng đều b·ị t·hương và dễ dàng bị Trần Minh Quân dùng phi kiếm thuật kết liễu sinh mạng. Nhưng phạm vi bảo kê của Trần Minh Quân chỉ nằm ở đầu mũi tên. Phần thân mũi tên và phần cuối mũi tên thì hắn không thể bảo kê được trọn vẹn.