CHƯƠNG 280: SÁP LÁ CÀ
Sau ba lần sàng lọc, Tư Mễ Ngã không còn tiếp tục tiến hành thăm dò. Hắn tiến hành chốt lại danh sách tu sĩ tham gia nhiệm vụ.
Kế tiếp, Tư Mễ Ngã bắt đầu truyền đạt một số chú ý trong quá trình hành quân và chiến đấu. Sau đó, 375 tu sĩ được chia thành 38 nhóm, mỗi nhóm có 10 người. Chỉ có nhóm cuối cùng là chỉ còn lại 5 thành viên.
Mỗi nhóm đều được đặt cho một số thứ tự. Tư Mễ Ngã sẽ ra lệnh cho tu sĩ thông qua số thứ tự của nhóm. Ở trong quá trình thực thi nhiệm vụ, bất cứ mệnh lệnh nào đều phải do cả nhóm tiến hành.
Cuối cùng, trước khi bắt đầu hành quân, Tư Mễ Ngã phát cho mỗi người 2 viên Ngoại Linh Đan. Lại yêu cầu lập tức uống vào một viên. Viên còn lại sẽ sử dụng lúc chiến đấu.
Ngoại Linh Đan có tác dụng như một loại năng lượng thay thế. Tu sĩ có thể sử dụng loại năng lượng này để tiêu hao thay cho linh khí trong quá trình phi hành. Thời gian duy trì cũng rất lâu. Mỗi một viên Ngoại Linh Đan có thể cho một linh sĩ ngũ tinh duy trì phi hành liên tục 2 ngày.
Đồng thời, sử dụng Ngoại Linh Đan để phi hành sẽ được tăng phúc tốc độ phi hành. Không được gấp đôi thì cũng phải được 8 thành trở lên. Là đan dược dùng rất tốt trong việc chạy trốn giữ mạng.
Với tính thực dụng cao, nên cho dù giá cả rất đắt đỏ, thì gần như mọi tu sĩ đều dự trữ ít nhất một viên Ngoại Linh Đan trên người.
Sau khi tất cả mọi người đã phục dụng đan dược, Tư Mễ Ngã liền dẫn đầu bay lên không trung. Theo sau hắn là thành viên của Tư Mễ gia. Sau đó là tới các nhóm tu sĩ lính đánh thuê.
Theo sự chỉ dẫn của Tư Mễ Ngã, từng nhóm 10 người bay cách đều nhau khoảng 10 mét. Phía trước là nhóm người của Tư Mễ gia. Từ dưới đất nhìn lên, rất giống một mũi tên cực đại đang bay xuyên qua bầu trời.
Tốc độ của đoàn người nhanh chóng tăng lên. Đến khi đạt tốc độ khoảng 400 cây số mỗi giờ thì mới ổn định lại.
Trần Minh Quân bị phân vào nhóm cuối cùng, chỉ có 5 thành viên. Nhưng hắn không có ý kiến gì. Nhóm bọn họ ít người, nhưng không có nghĩa là bị thiệt. Lúc chiến đấu, ít người thì kẻ địch sẽ ít. Như Tư Mễ Ngã đã nói, đây là tác chiến số lượng lớn, không phải tác chiến cá nhân.
Trong quá trình phi hành. Tư Mễ Ngã luôn duy trì phóng thích khí thế và uy áp linh hồn ra bên ngoài. Điều này sẽ có tác dụng uy h·iếp, dọa lui rất nhiều yêu thú, tránh để xảy ra những cuộc chiến không cần thiết.
Thật tình mà nói, với đám đông người như vậy cũng đã có tác dụng uy h·iếp rồi. Yêu thú sẽ xem là con người đang kéo bầy đàn đi săn. Làm gì có chuyện dám tới gần để tìm c·hết.
Hiển nhiên, trong mắt yêu thú thì con người cũng là một sinh vật sống theo bầy đàn mà thôi.
Đoàn người phi hành liên tục, không ngừng, không nghỉ. Mãi cho đến hơn 36 tiếng đồng sau mới có dấu hiệu giảm dần tốc độ rồi dừng lại giữa không trung.
Lúc này, vị trí đoàn người đã cách xa Bắc Thành khoảng 15000 cây số.
Thông thường, con người chỉ hoạt động trong phạm vi 20000 cây số xung quanh Bắc Thành. Càng ở xa thì càng nguy hiểm, nhưng càng nguy hiểm thì càng có nhiều thu hoạch.
Trại dã ngoại của Tư Mễ gia nằm trên một ngọn núi hình trụ, gọi là Thiên Thủ Sơn.
Từ xa xa, Trần Minh Quân cũng đã có thể nhìn thấy ngọn núi kia. Khoảng cách từ chỗ này đến đó vào khoảng trên dưới 80 cây số.
Ngọn núi này giống một cái nắm đấm từ dưới đất giơ lên. Xung quanh đều là vách đá dựng đứng. Nếu không tính tới chuyện phi hành thì đúng là một nơi an toàn.
Thị lực của tu sĩ vô cùng tốt, dù còn hơn 80 cây số, đám người vẫn có thể nhìn thấy dưới chân núi có dày đặc bóng sói.
Đám sói này cũng không phải dã thú thông thường. Chúng là Huyết Đồng Yêu Lang, một loại yêu thú sinh sống theo bầy đàn. Chúng nổi tiếng là không s·ợ c·hết, hung tàn, trung thành với thủ lĩnh và cực kỳ khát máu.
Mỗi một con huyết đồng yêu lang to không thua gì một con trâu mộng. Vũ khí lợi hại nhất của chúng là hàm răng cứng rắn và sắc bén. Bên cạnh đó, móng vuốt của hai chi trước cũng không thể xem thường. Thực lực ngang cấp mà bị cào trúng là linh khí hộ thể có thể bị triệt tiêu ngay.
Điều đáng sợ nhất ở huyết đồng yêu lang là đôi mắt màu máu yêu dị của chúng. Tu sĩ nhìn vào đôi mắt này sẽ bị ảnh hưởng tới tinh thần, suy giảm chiến ý. Ánh sáng đỏ máu phát ra từ đôi mắt còn có tác dụng chống lại công kích linh hồn của tu sĩ. Điều đó có nghĩa là, tu sĩ trung cấp khi đối mặt với huyết đồng yêu lan sẽ không còn lợi thế công kích linh hồn.
Trong lúc đám người đều đang tập trung đánh giá tình hình của Thiên Thủ Sơn thì một tiếng sói tru đột ngột vang lên.
NGAO Ô ….
Tiếng soi tru này trực tiếp vang lên trong đầu của mỗi người. Trong thanh âm còn kèm theo sát khí và lực uy áp linh hồn khủng bố. Nhiều tu sĩ không kịp đề phòng đã lập tức trúng chiêu. Linh hồn bị ảnh hưởng, thân hình không chịu sự khống chế, bắt đầu lung lay, có dấu hiệu sắp rớt xuống khỏi không trung.
HỪ …
Đúng lúc đó, Tư Mễ Ngã cũng hừ lạnh một tiếng. Thanh âm này cũng trực tiếp vang lên trong đầu của mỗi người. Nhờ có tiếng hừ lạnh này, ảnh hưởng của tiếng sói tru đã bị triệt tiêu.
Trong đám người, chỉ có Trần Minh Quân là hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào. Không phải hắn được Hư Linh bảo vệ mà là do thần niệm trong đầu hắn đã sớm tạo thành vách ngăn, bảo vệ không gian linh hồn của hắn.
Từ vụ Tứ Diện Sơn, Trần Minh Quân đã rút kinh nghiệm. Không còn chờ nước tới chân mới nhảy nữa. Ngay khi xuất hiện ở cổng Bắc Thành thì hắn luôn bảo vệ không gian linh hồn.
Vừa rồi, hắn vẫn nghe thấy tiếng sói tru, cũng nghe thấy tiếng hừ lạnh. Cả hai thanh âm đều trực tiếp vang lên trong đầu hắn. Nhưng các loại lực lượng công kích linh hồn thì bị chặn lại. Chỉ có thông tin là có thể đi qua.
Sau khi giúp mọi người triệt tiêu công kích linh hồn. Tư Mễ Ngã lớn tiếng quát.
“Mọi người chú ý, 20 cây số xung quanh Thiên Thủ Sơn gần như không thể phi hành. Thực lực cao cấp linh sĩ cũng chỉ có thể miễn cưỡng bay ở tầng trời thấp, không cách nào bay lên tới đỉnh núi. Dưới chân núi có một cái truyền tống đài. Truyền tống đài này có quy tắc khống chế, không thể phá hủy. Và đó cũng là lối lên xuống duy nhất của Thiên Thủ Sơn. ”
Nói đoạn, trên tay Tư Mễ NGã xuất hiện một thanh trường đao. Hắn chĩa mũi đao về hướng chân núi và nói tiếp.
“Nhiệm vụ của mọi người chính là mở ra một con đường máu tới truyền tống đài. Sau đó, người của Tư Mễ gia sẽ xuống núi và hội họp cùng mọi người. Ngay sau khi hội họp, phải lập tức rút lui. Về phần thủ lĩnh của huyết đồng yêu lang, đích thân bổn tọa cùng đại trưởng lão sẽ kiềm chế nó. Tất cả tộc nhân của Tư Mễ gia cũng sẽ rút lui sau cùng, đoạn hậu cho mọi người.”
Tư Mễ Ngã lại nhìn qua 5 trưởng lão linh sĩ ngũ tinh của Tư Mễ gia, rồi gật đầu, nói.
“Các vị trưởng lão, ta giao lại nhiệm vụ chỉ huy cho các vị. Hy vọng chúng ta có thể gặp lại tại Bắc Thành”
Nói xong, Tư Mễ Ngã liền phi thân bay đi, nhắm thẳng tới phương hướng thủ lĩnh của đàn huyết đồng yêu lang. Đại trưởng lão Tư Mễ Khanh lập tức bay theo phía sau. Thần sắc trong ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng, nhưng lại tràn ngập ý chí liều c·hết không lui.
Không chờ đám người kịp phản ứng, từng tiếng sói tru đã vang vọng khắp bầu trời. Từ xa xa, đàn huyết đồng yêu lang đã tách ra một nhóm lớn, đang chạy phi tốc về bên này.
Thần sắc trong ánh mắt của 5 tên trưởng lão chỉ còn lại ngưng trọng cùng quyết tâm.
“Mọi người lập tức kết trận, từ từ hạ độ cao, mở đường máu thẳng tới truyền tống đài”
Mệnh lệnh vừa ra, từng nhóm từng nhóm tu sĩ theo thứ tự kết lại thành chiến trận hình mũi tên. Quân trận hình thành trong vòng vài giây rồi đồng loạt bay về hướng Thiên Thủ Sơn. Trần Minh Quân và nhóm 5 người có nhiệm vụ phối hợp và phòng thủ cùng 5 vị trưởng lão.
Hai bên cứ như vậy lao nhanh về phía nhau. Khoảng cách 80 cây số nhanh chóng bị rút ngắn. Khi đôi bên cách nhau khoảng 10 cây số. Đoàn tu sĩ lính đánh thuê cũng đã bay là là cách mặt đất chỉ vài mét.
Đúng lúc này, hàng loạt thuật pháp đẹp mắt được nhóm tu sĩ ở đầu mũi tên đánh ra. Có đao ảnh, có quyền ảnh, có chưởng ảnh, có kiếm ảnh, … Đủ mọi loại hình công kích, phô thiên cái địa, vô cùng đẹp mắt. Các thuật pháp này như đốt cháy không khí, đánh về đàn sói ở phía xa.
OANH OANH OANH
Từng tiếng v·a c·hạm oanh minh không ngừng vang lên. Đàn sói tiên phong hứng lấy đợt pháp thuật đầu tiên. Cả ngàn con huyết đồng yêu lang trực tiếp hôi phi yên diệt, tạo thành một vùng trống, trận hình mũi tên tu sĩ cứ như vậy xuyên vào giữa đàn sói, tiến hành cuộc chiến giáp lá cà.
Lúc này đây, từng su sĩ bắt đầu cảm giác được sự bất thường. Thân thể họ trở nên nặng nề hơn. Việc phi hành cũng tiêu tốn nhiều năng lượng hơn.
Cũng may là nhóm chỉ huy đã biết trước vấn đề này, nên họ chỉ bay cách mặt đất vài mét, còn là càng bay thì càng hạ thấp. Theo đà này, đến gần Thiên Thủ Sơn khoảng 20 cây số thì chắc chỉ có thể chạy bộ.