CHƯƠNG 279: NGƯỜI NÀY KHÔNG TỆ
Trần Minh Quân đến không sớm không muộn. Nên sự xuất hiện của hắn không gây ra chú ý đặc biệt nào. Trước và sau hắn cũng có người từ trên cao đáp xuống, và vẫn đang tiếp diễn.
Trần Minh Quân dùng thần niệm quan sát một lượt. Nắm rõ số lượng người đã tập kết rồi đi đến một tảng đá ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng nửa ngày sau, một giọng nói ồn ồn như vang lên bên tai Trần Minh Quân.
“Thời gian đã đến, người cũng đã đông đủ, kính mời chư vị đạo hữu chuẩn bị sẵn sàng, tập kết về phía bên này, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Thanh âm này là sử dụng truyền âm thuật phạm vi lớn và không có mục tiêu. Cho nên, bất cứ ai ở trong phạm vi truyền âm đều sẽ nghe được rõ ràng.
Trần Minh Quân nghe vậy thì mở mắt ra. Hắn nhìn thấy mọi người đang đổ dồn về một khoảng đất trống rồi xếp thành từng hàng. Hắn thấy vậy thì cũng đứng lên, đi về bên đó. Hắn chọn tùy ý một hàng rồi cũng đi vào đứng.
Lúc này, khoảng cách giữa các tu sĩ khá gần. Trần Minh Quân thấy mọi người xung quanh đều vận linh khí hộ thân lên mức cao nhất. Rõ ràng là không ai tin ai. Cho dù biết ở trong hoàn cảnh này sẽ không thể nào xuất hiện chuyện đánh lén, nhưng họ vẫn đề phòng. Đây là thiên tính của tu sĩ, luôn đề cao cẩn thận.
Sau khi gần 400 tu sĩ đã xếp thành một đội hình. Tư Mễ Ngã mới từ từ bay lên, khi cách mặt đất độ chừng 10 mét thì dừng lại.
Tư Mễ Ngã đạp không mà đứng. Sau lưng là 7 ngôi sao sáng lấp lánh. Ánh mắt hắn oai nghiêm, bừng bừng khí thế quyết tuyệt. Một cỗ uy áp linh sĩ cao cấp phát tán ra xung quanh, kèm theo sức mạnh linh hồn to lớn từ nguyên thần ngưng thực.
Toàn bộ đám đông đều cảm thấy không khí ngột ngạt, khó thở. Dù không chịu chút thương tổn nào, nhưng trong lòng ai cũng hiểu. Chỉ cần đối phương muốn là có thể dễ dàng g·iết c·hết bản thân.
Sau khi bày ra khí thế trấn áp đám đông. Tư Mễ Ngã mở miệng nói chuyện, tiếng nói nương theo thiên linh khí phát tán ra, ầm ầm vang vọng bên tai của tất cả mọi người.
“Nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng với Tư Mễ gia ta. Do đó, ta ở đây cảnh cáo trước. Nếu có kẻ nào muốn lợi dụng nước đục thả câu, muốn chiếm lợi ích mà không muốn trả giá, tốt nhất ngay bây giờ nên rút lui. Ta sẽ xem như kẻ đó chưa bao giờ đăng ký nhận nhiệm vụ, tuyệt đối không truy cứu. Ta tin rằng, danh dự bao năm qua của ta đủ để nói lời giữ lời.”
Nói xong đoạn này, Tư Mễ Ngã tạm dừng lại. Ánh mắt quan sát nhất cử nhất động của từng người. Như muốn nhìn xuyên qua tâm can từ sâu trong lòng bọn họ.
Tư Mễ Ngã cũng không gấp, hắn đứng yên bất động rất lâu, cũng liên tục tạo áp lực tinh thần và khí thế.
Hơn một phút sau, một người từ trong đội ngũ bước ra. Người này cũng không nói câu nào mà trực tiếp bay lên trời, phi hành rời đi. Bóng lưng để lại hình ảnh 3 ngôi sao sáng lấp lánh. Cho thấy tu vi của kẻ đó là linh sĩ tam tinh.
Yêu cầu của nhiệm vụ là cấp 4, tương ứng với thực lực linh sĩ tứ tinh trở lên. Kẻ này chỉ mới là linh sĩ tam tinh. Rõ ràng là muốn dựa vào cảnh đông người hỗn loạn để kiếm lời. Về phần có thể giúp ích gì hay không thì không ai nghĩ đến. Một kẻ chưa có nguyên thần, tùy tiện vài lần công kích linh hồn thì đã ngủm củ tỏi rồi.
Sau khi kẻ đó rời đi, rất lâu về sau cũng không thấy ai bước ra. Tư Mễ Ngã bắt đầu nói tiếp.
“Được, nếu đã chọn ở lại. Vậy thì ta phải nói rõ thêm một chuyện. Nhiệm vụ này đòi hỏi tất cả mọi người đều phải xuất ra toàn bộ thực lực để chiến đấu. Thứ mà chúng ta đối mặt không phải yêu thú riêng lẻ mà là một bầy đàn, còn là một bầy đàn có sự lãnh đạo của yêu thú bậc cao. Nhiệm vụ của chư vị là chiến đấu ở cấp độ ngang bằng với mình. Nếu để ta nhìn thấy kẻ nào chiến đấu cầm chừng, ý đồ lánh nặng tìm nhẹ, ta sẽ trực tiếp xử tử tại hiện trường. Nếu ai cảm thấy khó chấp nhận, xin mời rời đi trước, ta vẫn sẽ không truy cứu.”
Nới tới đây, Tư Mễ Ngã lại tiếp tục dừng lại. Uy áp và áp lực linh hồn thì không ngừng đè xuống đám đông bên dưới.
Chưa tới 10 giây sau, một người bước ra khỏi đám đông, 5 ngôi sao tỏa sáng lấp lánh sau lưng rồi nhanh chóng bay đi.
Kẻ này có thực lực mạnh hơn yêu cầu. Nhưng rõ ràng là một kẻ cẩn thận, không muốn liều mạng. Có lẽ hắn muốn tham gia vào và ra sức vừa phải trong chiến đấu. Thậm chí, chắc hắn định sẽ chọn yêu thú yếu hơn bản thân để ra tay. Một khi có biến, chắc chắn sẽ chạy trốn. Vì vậy mà nghe xong lời của Tư Mễ Ngã thì gã dứt khoát rời đi.
Sau linh sĩ ngũ tinh này, lại có thêm 3 người nối gót rời đi. Cả ba đều là linh sĩ ngũ tinh. Chắc cũng đều có cùng một ý nghĩ với gã đầu tiên.
Tư Mễ Ngã chờ hơn 10 phút. Khi xác định không còn ai rời đi thì hắn bất ngờ làm một cái động tác cúi đầu và nói.
“Cho tới bây giờ, tất cả những người chịu ở lại xin hãy nhận trước của ta một lời cảm ơn.”
Thao tác này của Tư Mễ Ngã khiến nhiều người khá bất ngờ. Nhưng khi suy nghĩ lại thì ai cũng hiểu được. Tư Mễ gia tộc vô cùng nổi tiếng. Nổi tiếng vì tình cảm đồng tộc và sự đoàn kết.
Lần này, người gặp nguy hiểm là con trai duy nhất của Tư Mễ Ngã. Ai tham gia nhiệm vụ thì chính là tham gia giải cứu con trai Tư Mễ Ngã. Dù chỉ là thuận bán vừa mua, nhưng nhân tình thì vẫn có đó. Với tính tình cương trực của Tư Mễ Ngã thì dĩ nhiên sẽ rất cảm kích mọi người.
Sau khi cúi đầu cảm ơn. Tư Mễ Ngã chuyển giọng ôn hòa nói tiếp.
“Lần này, nếu nhiệm vụ thành công. Ngoài phần thưởng mà Tư Mễ gia đã hứa. Bản thân ta cũng sẽ nợ tất cả mọi người một cái ân tình. Người thân của n·gười c·hết trong nhiệm vụ này cũng sẽ được chính ta đảm bảo suốt đời.”
Mọi người nghe vậy thì ánh mắt sáng lên. Bọn họ nhìn thấy không phải là một Tư Mễ Ngã thất tinh mà là một Tư Mễ Ngã bát tinh. Ai cũng hiểu, chỉ cần Tư Mễ Ngã còn sống, chắc chắn sẽ bước vào bát tinh.
Toàn bộ Bắc Thành chỉ có 4 linh sĩ bát tinh. Bốn người này được biết đến với danh hiệu tứ đại hộ pháp. Địa vị của hộ pháp chỉ dưới thành chủ và hộ đạo giả. Mà thành chủ và hộ đạo giả chỉ có 2 người. Nói cách khác, chính là dưới 2 người trên vạn người.
Một khi Tư Mễ Ngã trở thành linh sĩ bát tinh. Tư Mễ Ngã sẽ trở thành vị hộ pháp thứ năm của Bắc Thành. Nắm trong tay một cái ân tình của người như thế, ai mà k·hông k·ích động.
Còn chuyện họ có sống sót hay không thì không ai nghĩ tới. Đã bước lên con đường tu luyện là đã xác định sống nay c·hết mai rồi. Nếu s·ợ c·hết, họ đã bỏ đi giống mấy kẻ kia.
Chờ cho kích động của đám đông lắng xuống. Giọng nói của Tư Mễ Ngã lại chuyển từ ôn hòa sang lạnh lẽo và sát khí.
“Tuy nhiên, cuộc đời ta thống hận nhất là kẻ quay lưng trong chiến đấu. Cho nên, nếu có ai dám bỏ chạy trong lúc chiến đấu, dù có phải trả giá thế nào thì ta cũng sẽ khiến kẻ đó phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”
Câu nói này kèm theo sát thế mãnh liệt ầm ầm áp xuống đám đông. Trần Minh Quân có thể cảm nhận rất rõ ràng. Tâm tình của hắn đang bị ảnh hưởng. Giống như hắn thực sự đang ở giữa một cuộc chiến đẫm máu. Với tình huống này, nếu hắn hèn nhát, chắc chắn sẽ không tự chủ được mà bỏ chạy.
Quả nhiên, có hơn chục bóng người phóng lên trời cao, thi triển phi thân thuật bỏ chạy thụt mạng. Nhìn cách đám người chạy, cứ như sau lưng họ là thiên quân vạn mã vậy.
Có thể đứng lại trong hàng ngũ tới giờ này, chứng minh họ cũng không phải loại người gian xảo và s·ợ c·hết. Nhưng không s·ợ c·hết không có nghĩa là không bị ảnh hưởng khi đối diện với núi thây biển máu. Một khi trên chiến trường xuất hiện tình huống đồ sát thảm liệt, người có tâm lý không vững vàng sẽ dễ dàng bị sụp đổ.
Chứng kiến tận mắt từng màn vừa rồi. Trong lòng Trần Minh Quân không khỏi cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Theo lý mà nói, đám người này chỉ là lính đánh thuê. Cho dù bọn họ có tránh nặng tìm nhẹ hoặc dễ dàng s·ợ c·hết bỏ chạy đi nữa. Chắc chắn vẫn sẽ có tác dụng trên chiến trường. Ví dụ như lấy làm chốt thí cũng được.
Nhưng mà người này thì tốt rồi. Trong mắt giống như không dung được hạt cát. Chỉ muốn giữ lại những người thực sự muốn nghiêm túc làm nhiệm vụ. Đồng thời còn phải là loại người không sợ chiến đấu thảm liệt.
Cái này nếu là chọn tướng sĩ nhập ngũ thì Trần Minh Quân thấy rất ổn. Nhưng chỉ là chọn người đi làm nhiệm vụ giải cứu và bảo vệ thì có phần hơi quá lạ rồi. Mặc dù số người rời đi cũng chỉ lẻ tẻ mấy que. Nhưng theo cách nhìn của hắn, loại nhiệm vụ này cứ càng đông càng tốt mới đúng.
Càng nghĩ, Trần Minh Quân càng cảm thấy tràn đầy thú vị. Ánh mắt cũng không tự chủ được mà quan sát vị Tư Mễ Ngã này thêm mấy lần. Hắn từng sưu hồn một người Bắc Thành, nên cũng có biết thông tin về Tư Mễ gia. Lúc đó, hắn không có chú ý lắm.
Giờ thông qua mắt thấy tai nghe, Trần Minh Quân mới bắt đầu quan tâm và hứng thú hơn tới cái gia tộc thú vị này. Trong lòng hắn thầm nghĩ.
“Người này rất không tệ. Có lẽ mình nên giúp ông ta cứu được con trai”