CHƯƠNG 277: TÌM XONG 3 HỘ VỆ
Lãnh Huyết Thiên cũng không dám suy nghĩ quá lâu. Tuy Trần Minh Quân hành xử quang minh chính đại. Nhưng người ta là kẻ mạnh. Dù kẻ mạnh có ôn hòa thế nào thì bản thân kẻ yếu cũng nên tự có giác ngộ, tự biết thân biết phận mình, không thể suy nghĩ ngang hàng.
Sau khi đấng đo trong chốc lát, Lãnh Huyết Thiên đã suy nghĩ thông suốt vấn đề. Nếu phải bị giam cả đời, không bằng liều mạng một lần.
Hơn nữa, nghe Trần Minh Quân nói thì nhiệm vụ này là nhiệm vụ bảo vệ. Đã vậy thì đâu có nghĩa là chắc chắn phải liều sống liều c·hết. Nói không chừng toàn bộ thời gian làm nhiệm vụ đều bình an thì sao.
Cuối cùng, hắn đáp lại một cách nghiêm nghị.
“Đại Nhân, tiểu nhân đồng ý nhận nhiệm vụ này”
Trần Minh Quân không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Khi lựa chọn nhân thủ, hắn đã dám chắc 99% là bọn họ sẽ nguyện ý rồi. Thế là hắn nói với Lãnh Huyết Thiên.
“Được, nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ này, bổn tọa ban tặng trước một món quà. Chú ý thả lỏng tinh thần và nguyên thần”
Lãnh Huyết Thiên “Vâng” một tiếng, rồi liền thả lỏng tinh thần.
Ngay sau đó, thần niệm của Trần Minh Quân xâm nhập vào đầu Lãnh Huyết Thiên, tìm tới bản nguyên linh hồn và thi triển Lạc Thần Thuật. Ở cùng lúc đó, hắn cũng truyền cho đối phương kiến thức tu luyện mới. Ngoài ra, một số hiểu biết về thế giới hiện đại cũng truyền nốt cho đối phương.
Trần Minh Quân cũng không sợ Lãnh Huyết Thiên về sau sẽ trở mặt. Bởi vì Lạc Thần Thuật vô cùng cường đại, cho dù sau này Lãnh Huyết Thiên được tự do, thì hắn cũng sẽ không bao giờ có ý đối địch với Trần Minh Quân.
Sau khi tiếp nhận những thông tin tu luyện mới. Lãnh Huyết Thiên bị kinh động tới mức khó mà hình dung cho được. Trong đầu không ngừng kiểm tra, so sánh và đối chiếu thông tin. Đến khi thần niệm của Trần Minh Quân đã rút về mà hắn vẫn chưa kịp phản ứng gì.
Trần Minh Quân cũng không nóng lòng. Hắn cho Lãnh Huyết Thiên chút thời gian để tiêu hóa xong thông tin. Khoảng hơn một phút trôi qua, Trần Minh Quân mới giải thích thêm.
“Dựa theo những gì bổn tọa truyền đạt. Người có thể thử kích hoạt huyệt Bách Hội. Bổn tọa tin rằng, dù các huyệt khác đều đã bế tắc thì Bách Hội vẫn có thể kích hoạt được. Dĩ nhiên, huyệt này có vị trí sai khác với kiến thức cũ của ngươi. Cho nên, phải chỉnh lý trí nhớ cho rõ ràng trước khi bắt đầu, tránh nhầm lẫn trong lúc tu hành”
Lúc này Lãnh Huyết Thiên mới kịp phản ứng. Hắn bừng tỉnh khỏi suy nghĩ trong đầu, rồi vội vàng dập đầu với Trần Minh Quân.
“Tạ ơn Đại Nhân đã ban cho tiên pháp. Tiểu nhân nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ được giao, tuyệt đối sẽ không làm Đại Nhân thất vọng”
Hiện giờ, Lãnh Huyết Thiên vô cùng kích động. Nếu Trần Minh Quân nói sớm là sẽ có cái phần thưởng này, thì dù có kêu hắn làm chuyện cửu tử nhất sinh, hắn cũng sẽ không cần nghĩ ngợi mà nhận lời ngay. Đừng nói cửu tử nhất sinh, cho dù là gần như thập tử vô sinh đi nữa thì hắn cũng sẽ liều mạng một lần.
Đối với một tu sĩ mà nói, không có gì quan trọng và quý giá hơn con đường tu luyện. Con đường tu luyện của Lãnh Huyết Thiên vốn là đường cùng. Bản thân hắn đã đi đến đoạn đường cuối cùng. Phía trước chỉ có một bức tường chắn ngang, không cách nào đi tiếp.
Bây giờ thì sao, hắn đã được Trần Minh Quân chỉ cho một con đường khác. Con đường này lại không có rào cản, cũng không có điểm cuối. Đi nhanh, đi chậm hay đi được bao xa đều phụ thuộc vào người đi.
n tình này thực sự quá lớn, hắn không cảm thấy làm xong một nhiệm vụ bảo vệ là có thể trả xong.
Trần Minh Quân gật đầu hài lòng rồi nói.
“Được rồi, người trở về tiêu hóa thông tin đi. Cũng chuẩn bị sẵn sàng. Trong vòng một vài ngày tới ta sẽ mang ngươi đi.”
Nói xong, hắn trực tiếp di chuyển Lãnh Huyết Thiên về khu tự giam. Nhưng hắn chợt nhớ ra điều gì, hắn liền truyền âm bổ sung bên tai Lãnh Huyết Thiên.
“Hiện giờ ngươi muốn đi đâu thì đi, không cần tự giam nữa. Khi nào tới thời điểm, bổn tọa sẽ di chuyển ngươi trở về đây”
Khi Lãnh Huyết Thiên nhìn thấy cảnh tượng trời đất đảo lộn một lần nữa. Sau khi mọi thứ bình thường, hắn đã trở về chỗ cũ ở khu tự giam. Bên tai cũng truyền tới những lời nói sau cùng của Trần Minh Quân.
Nghe thấy những lời này, Lãnh Huyết Thiên không có chút do dự nào. Hắn phi thân lên cao rồi nhắm chuẩn một phương hướng mà bay nhanh đi.
Ở trong khu giam giữ, nhiều người vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần. Khi Lãnh Huyết Thiên bay lên rời đi. Bọn họ đều mở mắt ra nhìn theo. Một vài người còn rụt rịt trong lòng, muốn sảng khoái giải thoát như Lãnh Huyết Thiên.
Theo như họ thấy, Lãnh Huyết Thiên đã không còn muốn sống tạm qua ngày nữa. Không một ai cho rằng Lãnh Huyết Thiên có thể rời đi, càng không có chuyện sẽ toàn mạng quay trở lại. Họ chỉ có thể mật niệm trong lòng hai chữ “vĩnh biệt”.
Cứ như vậy, bóng dáng Lãnh Huyết Thiên nhanh chóng biến mất ở phía cuối chân trời. Nơi mà hắn muốn đi chính là Chiến Thần Điện. Dù sao đó cũng là nhà của hắn. Trước khi đi làm nhiệm vụ, hắn muốn về nhà nhìn một chút.
Hổ Giang Thần nhìn theo phương hướng Lãnh Huyết Thiên biến mất. Qua một lúc rồi mà hắn vẫn cứ đứng nhìn. Hắn cũng giống như Lãnh Huyết Thiên, không cách nào tu luyện nguyên thần, cũng không thể tăng tiến tu vi.
Hiện tại, Hổ Giang Thần thực sự rất muốn làm như Lãnh Huyết Thiên. Dưới chân cũng đã có chút linh khí ba động. Hắn không còn s·ợ c·hết, chỉ là hắn không cam lòng cứ vậy mà c·hết. Nếu có thể trở về nhà nhìn một lần, thì sau đó có c·hết cũng không còn gì hối tiếc.
Chỉ là, tâm cầu đạo của hắn khiến cho hắn duy trì tới bây giờ. Dù không cách nào tu luyện thì hắn vẫn không nản lòng. Hắn vẫn tin bản thân sẽ tìm ra cách tiếp tục tu luyện nguyên thần. Điều kiện tiên quyết là sớm được thả ra. Nếu chờ tới khi huyết khí khô kiệt thì có được tự do cũng chẳng làm được gì.
Ánh mắt Hổ Giang Thần liên tục lóe lên tinh quang rồi vụt tắt. Nội tâm không ngừng tranh đấu giữa quyết định ở lại và rời đi rồi c·hết.
Đúng lúc đó, tầm nhìn của hắn bị đảo lộn. Trước mắt là cảnh vật đổi sao dời. Khi hắn đứng vững trở lại và tầm nhìn đã rõ ràng lại bình thường. Hắn liền nhìn thấy Trần Minh Quân đang ngồi nhìn hắn, miệng còn nở một nụ cười đầy thâm ý.
Hổ Giang Thần kìm nén hoảng loạn, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi quỳ xuống hành lễ.
“Tiểu nhân tham kiến Đại Nhân”
Đột nhiên, ở bên tai phải Hổ Giang Thần cũng vang lên tiếng hành lễ y như hắn.
“Tiểu nhân tham kiến Đại Nhân”
Hổ Giang Thần quay mặt qua nhìn. Cùng lúc đó, Liêu Đình Chiến cũng nhìn qua hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thần sắc có chút kinh ngạc, nhưng đều nhanh chóng được hai người thu liễm.
Trần Minh Quân bắt đầu lại công việc đã làm với Lãnh Huyết Thiên. Từ từ dẫn dắt tâm lý hai người này. Để họ hiểu được giá trị của nhân tính. Sau đó thì dội một gáo nước lạnh về việc bị giam chung thân. Cuối cùng mới tiến hành mời chào nhiệm vụ.
Không ngoại dự tính của hắn, dù là Lãnh Huyết Thiên hay Hổ Giang Thần thì khi nghe nhiệm vụ sẵn sàng c·hết để thi hành thì đều có chút lưỡng lự. Làm cho Trần Minh Quân bất ngờ lại là Liêu Đình Chiến. Người này nghe xong thì đồng ý luôn, không có một chút do dự nào.
Trần Minh Quân không khỏi nhìn Liêu Đình Chiến thêm mấy lần. Nói thật lòng, trong ba người mà hắn chọn, tên Liêu Đình Chiến này là người có thực lực thấp nhất. Ít có kinh nghiệm chiến đấu nhất. Nhưng bù lại, người này là người thường xuyên vận dụng đầu óc nhất.
Dưới sự lãnh đạo của lão đại đê tiện Kha Bất Bại. Liêu Đình Chiến vừa phải đảm bảo vị thế của mình, vừa phải làm cho Kha Bất Bại hài lòng. Phần lớn thời gian đều dùng bộ mặt giả để sống. Không thể nói là sống thoải mái cho được.
Nhưng nhờ môi trường như vậy mà rèn luyện cho Liêu Đình Chiến đầu óc nhạy bén với hoàn cảnh. Có lẽ, Liêu Đình Chiến còn nhìn được xa hơn trong vấn đề nhiệm vụ lần này.
Thấy Liêu Đình Chiến đồng ý quá nhanh. Hổ Giang Thần cũng bị làm cho giật mình. Tuy nhiên, hắn cũng không có ngu. Chỉ vì nghe hai chữ t·ử v·ong làm cho đắn đo nên phản ứng chậm một chút. Nếu bình tĩnh mà xem xét, thì sẽ nhận ra ngay, việc t·ử v·ong chỉ là trường hợp bất khả kháng. Thế là hắn cũng nhanh chóng đưa ra quyết định đồng ý.
Trần Minh Quân nhanh chóng thi triển Lạc Thần Thuật lên hai người. Cũng truyền cho họ phương pháp tu luyện mới, kèm theo kiến thức với thế giới khoa học hiện đại bên ngoài.
Phản ứng của Hổ Giang Thần thì không khác lắm so với Lãnh Huyết Thiên. Chỉ có Liêu Đình Chiến là kích động tới rơi lệ đầy mặt. Nhìn có phần hơi thái quá. Chỉ có Trần Minh Quân là biết, Liêu Đình Chiến là thực sự kích động như vậy.
Bởi vì hắn đã sưu hồn qua đối phương. Hắn biết rõ toàn bộ cuộc đời của đối phương. Biết được tại sao đối phương lại mừng như vậy.
Sau khi phân phó cho hai người xong. Trần Minh Quân cũng cho phép họ thoải mái rời đi. Tới lúc này, họ mới biết Lãnh Huyết Thiên là được phép rời đi. Thế mà họ còn tưởng rằng tên kia không còn thiết sống nữa không chứ.