CHƯƠNG 275: THÍCH NGHI HOÀN CẢNH MỚI
Trần Minh Quân trở về thành phố Long Xuyên lúc trời đã sáng tỏ. Hắn không tiến vào Khởi Nguyên Châu mà dành thời gian ăn sáng cùng người nhà. Sau khi ăn xong, hắn liền tranh thủ kiểm tra tình trạng tu luyện của từng người.
Sau buổi đấu giá Bảo Mệnh Dịch. Tài khoản của Trần Minh Quân có tới mấy chục ngàn tỷ đồng. Đủ để cho hắn đáp ứng mọi nhu cầu ăn ở sinh hoạt của người nhà. Căn bản là không cần phải lo nghĩ tới chuyện kiếm tiền.
Hiện tại, cả nhà hắn không cần làm gì ngoài tu luyện, lại lo sợ mà ít khi ra khỏi nhà, vô cùng nhàn cư.
Mà càng nhàn cư, càng ở lâu một chỗ thì con người càng dễ suy nghĩ tiêu cực. Cộng thêm áp lực từ mối nguy hiểm vô hình. Nên tâm tình của mọi người dần dần trở nên bức bách khó chịu. Niềm vui khi tiếp xúc với tu luyện đã không đủ để chiến thắng cảm giác khó chịu khi mất tự do.
Bị ảnh hưởng nhanh nhất và nhiều nhất là cha mẹ hắn. Chỉ mới qua thời gian ngắn mà Trần Thăng và Nguyễn Minh Yến đã xuống sắc rõ rệt.
Trần Minh Quân chưa đủ trải đời nên không có nhìn ra vấn đề này. Khi hắn thấy cha mẹ xuống sắc thì cũng quan tâm hỏi hang. Hắn sợ họ tu luyện sai lầm tạo ra tai họa cho thân thể.
Hắn phải trấn an rất nhiều thì cha mẹ mới chịu nói ra. Khi nghe cha mẹ tâm sự, Trần Minh Quân mới vỡ lẽ ra. Hắn chỉ có thể tự trách bản thân đã quá vô tâm. Người nhà hắn sống như bây giờ thì có khác gì là tự giam lỏng bản thân đâu.
Đêm đó, Trần Minh Quân đã suy nghĩ rất nhiều, gần như cả đêm không tu luyện, cũng không ngủ nghỉ gì cả. Cuối cùng, hắn cũng tìm ra được một cách làm thỏa đáng nhất.
Vì không muốn người nhà tiếp tục sống trong cảnh lo lắng và tù túng. Trần Minh Quân quyết định kể cho họ nghe vài thông tin mới mà hắn vừa biết được. Hắn không nói rõ toàn bộ chi tiết, chỉ cho họ biết rằng, tổ chức nguy hiểm kia đã bị giải tán.
Theo đó, chuyện nguy hiểm mà hắn nói trước đây cũng tự nhiên không còn. Mọi người có thể tiếp tục quay lại cuộc sống bình thường. Riêng chuyện tu luyện thì vẫn phải tu luyện.
Tuy nhiên, vì để đảm bảo an toàn, hắn vẫn nhắc người nhà tiếp tục giữ bí mật chuyện tu luyện. Hắn cho người nhà biết, dù không còn ai cấm đoán phổ biến tu luyện, nhưng thế giới của người tu luyện rất tàn ác vô tình. Trước khi có đủ thực lực bảo vệ chính mình thì không nên tiết lộ điều gì, càng không nên tiếp xúc với người tu luyện khác.
Cha mẹ và anh chị của hắn nghe hắn nói xong thì đều hiểu ý của hắn. Khi biết bản thân có thể sinh hoạt bình thường như trước đây, ai cũng thở phào trong lòng. Tuy sẽ có một chút chướng ngại tâm lý, nhưng dần rồi sẽ quen.
Một khi đã biết thế giới này có người tu luyện như thần tiên, thì làm sao có thể sống bình thường như trước đây được nữa. Nhưng ít nhất thì không còn phải trốn tránh, suốt ngày tự nhốt trong nhà nữa.
Trần Thăng và Nguyễn Minh Yến nghe Trần Minh Quân nói xong thì ngỏ ý muốn trở lại ngôi nhà ở Thiên Cấm Sơn. Họ đã quen sống ở đó mấy chục năm. Đột ngột thay đổi chỗ ở làm họ thấy không thoải mái lắm.
Về chuyện này, Trần Minh Quân không phản đối. Hắn cũng nói luôn, nếu anh chị của hắn muốn trở về nhà của họ thì cứ về.
Vậy là mọi người đều quyết định trở lại nơi sinh sống trước kia. Trần Thăng, Nguyễn Minh Yến cùng vợ chồng Trần Minh Tuấn trở về Thiên Cấm Sơn. Còn Trần Hồng Thắm thì sẽ đi theo Nguyễn Quang Minh làm hoạt động xã hội như trước.
Với sự đảm bảo tài chính của Trần Minh Quân, vợ chồng Trần Minh Tuấn muốn thành lập một trung tâm bảo trợ trẻ em. Chuyên hỗ trợ nuôi giúp những đứa trẻ lang thang, hoặc mồ côi cha mẹ, hoặc có hoàn cảnh quá khó khăn.
Vợ chồng Trần Hồng Thắm và Nguyễn Quang Minh thì muốn thành lập một quỹ thiện nguyện riêng. Công việc trước đây của Nguyễn Quang Minh là hoạt động xã hội. Dù mức lương ít ỏi nhưng đổi lại được cuộc sống yên bình và giúp đỡ được rất nhiều người. Nay nếu tự điều hành một quỹ riêng thì không còn gì tốt bằng.
Tới đây, chuyện người nhà đã giải quyết xong một nửa. Một nửa còn lại chính là chuyện an toàn của bọn họ.
Trần Minh Quân biết rõ một vấn đề. Một khi bước lên con đường tu luyện thì người nhà của hắn đã không thể xem là người vô tội nữa.
Hắn còn nhớ rất rõ lời nói của vị cường giả kia. Chỉ cần không cuồng sát người vô tội thì vị ấy sẽ không can thiệp. Nói cách khác, tranh đấu lợi ích giữa những người tu luyện với nhau thì không thể xem là cuồng sát được.
Trần Minh Quân không có nói vấn đề này cho người nhà hắn nghe. Hắn không muốn họ sống trong sợ hãi. Chỉ cần không ngừng nhắc nhở họ giữ bí mật là được.
Huống hồ, hắn đã có một ý tưởng cho việc bảo vệ gia đình. Chính là thành lập một nhóm tử sĩ làm hộ vệ trung thành tuyệt đối với hắn. Thành viên của nhóm tử sĩ này sẽ được hắn lựa chọn từ bên trong Khởi Nguyên Châu.
Đối tượng bị chọn sẽ là những tên có thực lực mạnh nhưng lại phạm nhiều tội ác. Việc biến đám người đó thành tử sĩ trung thành suốt đời cũng có thể xem như một cách trừng phạt.
Dù nắm con bài Lạc Thần Thuật vô cùng bá đạo. Nhưng Trần Minh Quân không muốn tùy ý nô dịch người khác. Trừ phi đó là đối tượng đáng bị như vậy. Hoặc là người vốn đã muốn đi theo hắn. Nếu đã muốn đi theo hắn thì việc thi triển Lạc Thần Thuật cũng chỉ là phương pháp để đảm bảo trăm phần trăm không bị phản bội mà thôi.
Nói cách khác, Trần Minh Quân đã suy nghĩ thông suốt và định ra giới hạn quy tắc của mình. Đối tượng bị Trần Minh Quân truyền ý niệm trung thành tuyệt đối với hắn chỉ có hai loại người. Một là loại cùng hung cực ác nhưng sống còn giá trị. Loại thứ hai là tự nguyện theo hắn rồi sau đó mới bị thi triển Lạc Thần Thuật.
Hiện tại, ba người Yến Tiên Tử đều là linh sĩ thất tinh. Vì vậy, thành lập đội hộ vệ thì nhân thủ phải có thực lực tương tự hoặc cao hơn.
Nhưng mà vẫn còn một vấn đề. Trần Minh Quân chưa từng thử thi triển Lạc Thần Thuật lên người có tu vi cao hơn ngũ tinh. Nên hắn không biết chuyện đó có khả thi hay không?
Cho dù hắn có thể dùng Khởi Nguyên Châu trói buộc thì bên trong không gian linh hồn vẫn là thế giới riêng thuộc về mỗi người. Mà một linh sĩ thất tinh thì nguyên thần đã ngưng thực hoàn toàn. Trần Minh Quân không biết nguyên thần ngưng thực thì có thể chống lại thần niệm của hắn hay không.
Muốn biết câu trả lời cho vấn đề này thì chờ phải hắn vào Khởi Nguyên Châu rồi mới thử nghiệm được. Trần Minh Quân cũng đã suy tính qua. Trong trường hợp hắn không thể khống chế linh sĩ thất tinh. Hắn chỉ có thể lựa chọn một nhóm lớn linh sĩ ngũ tinh, lấy số lượng bù lại chất lượng.
Còn chuyện trên Trái Đất này, Trần Minh Quân chỉ có thể lựa chọn tùy cơ ứng biến để quan sát. Nếu gặp người bình thường, hắn sẽ vẫn là sinh viên Trần Minh Quân của trước đây.
Trần Minh Quân chỉ có thể làm như vậy. Hiện giờ hắn không biết thế giới này rồi sẽ chuyển biến thế nào. Nên hắn không dám làm ra quyết định gì ngu ngốc. Tối thiểu thì cũng phải nhìn xem ý tứ của cường giả thần bí kia là gì rồi mới tính tiếp.
Đêm hôm đó, mọi người đi ngủ trong tâm trạng thả lỏng, ước hẹn sẽ có một đêm ngon giấc. Cả nhà đã quyết định, ngày hôm sau họ sẽ dọn đi.
Trần Minh Quân thì tiến vào Khởi Nguyên Châu. Nhưng hắn không đến Thiên Yêu Giới mà đến tiểu đô thị của hắn ở Lạc Hồng Thần Quốc.
Trần Minh Quân chưa có nhiều thời gian để tìm tử sĩ. Hắn dự định đến chiêu mộ đám người Liên Minh Vệ Thần đang bị hắn giam lỏng. Nếu ai tự nguyện, hắn sẽ thi triển Lạc Thần Thuật, cho họ làm hộ vệ tạm thời. Về sau thì có thể trả tự do.
Những người này đều là linh sĩ ngũ tinh. Dù tu vi không được như kỳ vọng của hắn, nhưng chỉ cần không đối mặt với ba người trên Thần Đảo thì cũng đủ để bảo vệ người nhà của hắn.
Tình huống đối mặt với ba người kia chỉ là hắn giả định mà thôi. Theo những gì hắn quan sát được, thời gian sắp tới bọn họ sẽ không rời khỏi Thần Đảo. Huống hồ, dù có rời khỏi Thần Đảo cũng đâu nhất thiết phải tới tìm hắn hay người nhà của hắn làm gì.
Trần Minh Quân sẽ không chiêu mộ tất cả, hắn chỉ nhắm tới ba người. Chính là Lãnh Huyết Thiên, Hổ Giang Thần cùng với Liêu Đình Chiến.
Chọn lựa của hắn là dựa trên hiểu biết về ba người này. Bọn họ không đến nỗi là người tàn ác. Bình thường cũng rất ít làm chuyện g·iết người vô cớ. Sở dĩ họ tham gia hoạt động tru thần cũng vì lợi ích của bản thân họ bị hắn làm ảnh hưởng mà thôi.
Trần Minh Quân đã quyết định, hắn sẽ trả tự do cho họ sau khi họ hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên, hắn chỉ chọn người ít tội lỗi nhất.