CHƯƠNG 273: LẠC GIA, PHÙ THIÊN GIA CÙNG BÁI PHỎNG HỒNG GIA
Hồng Gia, khu hội trường, nơi họp gia tộc, cũng là nơi tiếp khách.
Hồng Kim Tinh ngồi trên chủ tọa, bên cạnh còn có một ghế phụ, ngồi trên ghế phụ là lão tổ Hồng Bát. Từ lúc xuất hiện, Hồng Bát luôn ngồi nhắm mắt dưỡng thần, không nhìn bất cứ ai, cũng không nói bất cứ điều gì. Mọi thứ đều do Hồng Kim Tinh làm chủ.
Ở phía dưới, hai hàng ghế hai bên đã ngồi chật kín người. Những người này đều là đại diện của hai siêu cấp gia tộc chân võ thế gia, Lạc Gia thủ đô cùng với Phù Thiên Gia. Họ gần như đồng thời đến bái phỏng Hồng Gia.
Ngồi ở hàng ghế đầu bên trái là đại diện của Lạc Gia thủ đô, Lạc Hoa Minh. Lạc Hoa Minh nắm giữ chức vụ trưởng lão đối ngoại của Lạc Gia thủ đô. Tháp tùng theo Lạc Hoa Minh là những người chuyên phụ trách các vấn đề ngoại giao với gia tộc chân võ khác.
Ngồi ở hàng ghế đầu bên phải là đại diện của Phù Thiên Gia, Phù Thiên Tân. Phù Thiên Tân là con trai út của tộc chủ Phù Thiên Gia, Phù Thiên Cao. Ngoài vai trò con trai tộc chủ, Phù Thiên Tân còn đảm nhiệm chức vụ đường chủ Ngoại Vụ Đường của Phù Thiên Gia.
Ngoại Vụ Đường là nơi chuyên xử lý các vấn đề quan hệ với xã hội bên ngoài hoặc là quan hệ với các gia tộc chân võ khác. Tháp tùng theo Phù Thiên Tân đều là đệ tử trẻ tuổi trong Ngoại Vụ Đường. Những người này được Phù Thiên Tân dẫn theo để học hỏi và tích xúc kinh nghiệm ngoại giao.
Hai người đại diện cho hai gia tộc đến Hồng Gia bái phỏng, đều không phải tộc chủ như dự định ban đầu.
Trước khi xảy ra sự kiện chim lửa ở Cần Thơ. Tộc chủ Lạc Gia thủ đô và tộc chủ Phù Thiên Gia đều có ý định tự mình đến Hồng Gia một chuyến. Mục đích là để thăm dò tình hình của Hồng Gia. Tìm ra câu trả lời tại sao Hồng Gia rút khỏi dự án Bảo Mệnh Dịch.
Nói trắng ra là họ nghi ngờ Hồng Gia đã tìm ra người chế thuốc rồi muốn độc chiếm một mình. Thậm chí, nếu cần thiết thì Lạc Gia thủ đô có thể sẽ gây hấn với Hồng Gia.
Chỉ có Phù Thiên Gia là hòa hoãn hơn, mục đích của họ chỉ đơn giản là muốn biết rõ thông tin. Về phần chia một chén canh, nếu có thể và không phải dùng tới vũ lực thì họ cũng muốn một phần.
Tuy nhiên, sự kiện chim lửa cùng với hình ảnh người cường giả thần bí ở Cần Thơ đã làm hai gia tộc thay đổi kế hoạch.
Họ là siêu cấp chân võ thế gia. Đương nhiên sẽ không đến nỗi không biết chuyện Trái Đất bị cấm phổ biến tu luyện ra đại chúng. Cũng biết luôn chuyện người tu luyện bị hạn chế thực lực.
Cho nên, các gia tộc này đều chưa bao giờ hiển hiện ở thế gian. Chủ yếu hoạt động ngấm ngầm bên dưới vỏ bọc xã hội khoa học hiện đại này.
Thậm chí, trong sách vỡ của gia tộc đều có những ghi chép bí mật về tổ chức kia. Chúng ghi lại nhiều sự kiện d·iệt c·hủng trên khắp thế giới trong quá khứ. Rất nhiều vụ d·iệt c·hủng là do thế lực thần bí kia làm. Nguyên do là vì những nơi đó xảy ra chuyện làm lộ thông tin tu luyện hoặc lộ thông tin về người tu luyện ra đại chúng.
Cũng vì nguyên do đó, lão tổ của họ phải chấp nhận hạn chế thực lực, không dám đột phá tu vi. Cố gắng duy trì sinh cơ, kéo dài hơi tàn để cầu bình an cho gia tộc.
Nói đâu xa, Hồng Bát cũng vì chuyện đó mà không dám đột phá tu vi. Lão đã có 30 khí hải, nhưng không bao giờ dám thiết lập tinh trận cho 10 khí hải sau cùng. Một khi thiết lập tinh trận, tu vi tam tinh sẽ hiện thế, tạo ra thiên kiếp. Lúc thiên kiếp giáng lâm thì không cách nào che dấu được tu vi. Chắc chắn thế lực kia sẽ tìm tới cửa.
Sau khi tộc chủ Lạc Gia thủ đô và tộc chủ Phù Thiên Gia nhìn thấy cường giả ở Cần Thơ. Bọn họ có vô số suy đoán trong lòng. Không biết người kia là ai. Vì sao bị hạn chế tu vi mà người nọ có thể mạnh như vậy. Người đó và tổ chức kia có quan hệ gì hay không.
Dù không thể có câu trả lời nào. Nhưng họ đều có một dự cảm. Có thể thế giới tu luyện sắp có biến động mạnh. Không biết biến động này là tốt hay xấu.
Xuất phát từ hành xử an toàn, họ phải ở lại gia tộc để chuẩn bị cho biến đổi sắp tới. Nên chuyện Hồng Gia chỉ có thể sai xử người khác đến thăm dò.
Lạc Hoa Minh và Phù Thiên Tân dẫn theo tộc nhân đến Hồng Gia để bái phỏng. Mục đích vẫn là để thăm dò chuyện Bảo Mệnh Dịch.
Tuy nhiên, khi đến Hồng Gia, bọn họ phát hiện Hồng Gia đã không còn là Hồng Gia lúc trước. Toàn bộ cao tầng trước đây mà họ biết đều đã không còn. Thay vào đó là một vị tộc chủ hoàn toàn mới cùng với một lão già thần bí kiệm lời.
Vì vậy mà bầu không khí trong hội trường khá quỷ dị. Sau khi gặp gỡ tặng quà hỏi thăm, nói vài ba câu khách sáo thì ai cũng ngồi xuống uống trà, tự mình im lặng nghiền ngẫm. Qua hơn mấy chục phút mà vẫn không ai lên tiếng nói gì.
Hồng Kim Tinh để tách trà đã cạn sạch xuống bàn rồi đưa mắt nhìn đám người bên dưới. Ánh mắt đầy thâm thúy hỏi.
“Chư vị, Hồng Gia đã nhận quà của chư vị rồi, trà cũng đã uống tới no bụng. Hồng Gia vừa đổi mới, còn có rất nhiều sự vụ cần làm, thứ lỗi không thể giữ lại chư vị qua đêm. Nếu không còn sự tình gì cần nói, vậy thì …”
Nói tới đây, Hồng Kim Tinh tỏ vẻ ngại ngùng, nhưng ý tứ thì rất rõ ràng. Nếu có chuyện thì nhanh nói, không có chuyện thì hãy nhanh đi về cho. Đại khái là tiễn khách.
Phù Thiên Tân đang hóp một ngụm trà. Nghe Hồng Kim Tinh nói vậy thì cũng hơi lúng túng. Hắn ho khan vài tiếng rồi nói.
“Khụ khụ khụ, xin Hồng tộc chủ thứ lỗi. Là do chúng ta đường đột, đã làm phiền không đúng lúc mà thôi”
Nói tới đây, Phù Thiên Tân thở dài một hơi, đặt tách trà lên bàn rồi nói tiếp.
“Nhưng mà, đúng là có chuyện ta muốn hỏi, chỉ là hơi khó mở lời. Giờ Hồng tộc chủ đã nói thì ta đành dày mặt hỏi vậy.”
Hồng Kim Tinh nghe vậy thì mỉm cười đáp lời.
“Phù Thiên đường chủ cứ hỏi, không sao cả. Nếu có thể trả lời thì ta sẽ trả lời. Nhưng nếu dính líu tới chuyện riêng của gia tộc, chỉ xin Phù Thiên đường chủ chớ oán trách ta không đáp.”
Phù Thiên Tân cười ha hả một tiếng, phá vỡ cảm giác ngại ngùng rồi hỏi.
“Được, đã vậy thì ta xin hỏi thẳng. Hồng tộc chủ, Hồng Gia thay đổi tộc chủ là một chuyện lớn. Tại sao Hồng Gia không thông báo cho chúng tôi biết. Ít nhất thì cũng nên có một buổi lễ nhậm chức với sự chứng kiến của chúng tôi chứ? Ba siêu cấp gia tộc chân võ chúng ta tuy không đến nỗi tình như anh em, nhưng quan hệ qua lại cũng không tệ. Thiết nghĩ, chuyện như đổi người lãnh đạo thì không thể nào không nói một tiếng cho đối phương biết. Hồng tộc chủ thấy ta nói có đúng không?”
Sau khi Phù Thiên Tân hỏi xong, Hồng Kim Tinh còn chưa trả lời, Lạc Hoa Minh đã lớn tiếng phụ họa theo.
“Phù Thiên đường chủ nói rất đúng”
Câu nói này làm cho cả hội trường chuyển dời ánh mắt về Lạc Hoa Minh.
Sau đó, Lạc Hoa Minh đứng lên, làm lễ ôm quyền với Hồng Kim Tinh rồi nói tiếp.
“Hồng tộc chủ, kính xin thứ lỗi trước. Ta biết đây là chuyện nội bộ của Hồng Gia. Nhưng mà, thay đổi chủ của một siêu cấp chân võ thế gia là một sự việc lớn. Sao lại có thể tiến hành trong im hơi lặng tiếng như vậy được. Ta xin đại diện Lạc Gia thủ đô hỏi thẳng Ngài, có phải Hồng Gia gặp phải biến cố gì hay không?”
Nói tới đây, Lạc Hoa Minh cảm thấy mình hỏi cũng hơi quá thẳng, đành phải uyển chuyển giải thích thêm.
“Xin Hồng tộc chủ chớ hiểu lầm. Cái này cũng không phải chúng ta đang ép hỏi Hồng Gia. Sở dĩ hỏi thẳng như vậy là do chúng ta cảm thấy bất an. Nếu như sự việc này có liên quan tới tổ chức kia, Ngài chỉ cần ám chỉ cho chúng ta biết là được. Ít ra thì cũng để cho chúng ta có cơ hội chuẩn bị và đề phòng.”
Nghe câu hỏi này, Hồng Kim Tinh không phản ứng gì. Nhưng Hồng Bát thì khẽ mở mắt ra nhìn xuống dưới. Lão vẫn chưa nói chuyện thế lực thần bí kia cho Hồng Kim Tinh biết. Hơn nữa, mấy ngày nay Hồng Gia hoàn toàn phong bế. Nên họ còn chưa biết đến vụ việc chim lửa ở Cần Thơ.
Theo cách nhìn của Hồng Bát. Trần Minh Quân là nhân vật có khả năng đánh tan hạn chế của tổ chức kia. Nên lão mới đem Hồng Gia đặt lên bắp đùi Trần Minh Quân.
Kinh biến của Hồng Gia chỉ mới xảy ra. Hồng Kim Tinh chỉ vừa lên làm tộc chủ. Rất nhiều chuyện tình còn chưa sắp xếp xong, bao gồm cả việc chuyển giao một số thông tin mật của gia tộc, đám người này đã tìm tới.
Thấy Hồng Kim Tinh nhìn qua mình xin ý kiến. Hồng Bát chỉ có thể mở miệng nói.
“Hồng Gia đổi chủ là một sự kiện nội bộ. Không có liên quan gì tới tổ chức thần bí kia. Đám tiểu bối các ngươi có thể về bẩm báo lại với tộc chủ của mình như vậy. Cứ nói là Hồng Bát ta nói, tộc chủ của các ngươi sẽ tin tưởng.”
Nói xong câu này, Hồng Bát nhìn qua Hồng Kim Tinh gật đầu. Hồng Kim Tinh liền hiểu ý, hắn cũng nói theo.
“Chư vị, mọi chuyện đã nói xong. Hồng Gia thực sự đang rất lộn xộn. Mong chư vị thông cảm, chúng ta không tiện tiếp khách lâu.”
Lời đã nói tới mức này, Lạc Hoa Minh và Phù Thiên Tân cũng không tiện ở lại thêm. Hai người chỉ có thể đứng lên, nói vài lời khách sáo rồi liền dẫn theo tộc nhân của mình rời đi.