CHƯƠNG 272: ĐỂ LẠI ẤN KÝ RỒI RỜI ĐI
Đọc xong những dòng thông tin này, từ sâu trong nội tâm Trần Minh Quân dâng lên rung động khó mà diễn tả được thành lời.
Hắn không biết Đại Thiên Tinh Vực là gì. Cũng không biết nó ở đâu, xa xôi cỡ nào. Nhưng hắn đã từng nghe qua bốn chữ “Tứ Đại Bộ Châu” cùng với tổ chức tên “Thiên Đình” này. Chúng chẳng phải là danh từ quen thuộc thường xuất hiện trong các bộ phim thần thoại của nước bạn Trung Hoa đây sao?
Còn Ngũ Đại Lục Địa Tinh, nghe tên cũng biết, có thể là cái tên mà người ở đó gọi Trái Đất. Ngũ Đại Lục Địa chắc là tương ứng với năm châu lục Á, u, Phi, Mỹ, Úc.
Hơn nữa, chỗ này là phòng chờ của cổng vũ trụ số một. Nói như vậy, chắc chắn phải còn cổng số 2, cổng số 3 đúng không?
Cung điện này có tên là Bồng Lai. Cái tên này tương ứng với truyền thuyết về Bồng Lai Tiên Đảo. Trần Minh Quân lại nhớ tới quyển nhật ký của Trần Hộ Quốc. Trong dòng cuối của nhật ký, Trần Hộ Quốc có nói tới Lạc Hồng Tiên Đảo.
Cùng gọi là tiên đảo như nhau. Từ đó mà suy ra, rất có thể tồn tại một cái cung điện khác tên là Lạc Hồng. Ở đó, sẽ có một cổng vũ trụ khác. Nói không chừng là cổng số 2 hoặc số 3 hoặc một con số nào đó.
Hai chữ “Lạc Hồng” này vô cùng thân thuộc với người dân Việt Quốc. Nó gắn liền với cội nguồn dân tộc, gắn liền với thời đại xa xưa trong truyền thuyết. Gắn liền với thủy tổ Lạc Long Quân và thời đại Hồng Bàng.
Trần Minh Quân không thể không nảy sinh ra một số suy đoán. Rất có thể, truyền thuyết đều là thật. Hoặc là nói, nhân vật trong truyền thuyết đều là thật.
Ngay từ những ngày đầu tu luyện, Trần Minh Quân đã có cái suy nghĩ này. Hôm nay, suy nghĩ đó lại càng tiếp cận với hiện thực hơn bao giờ hết.
Làm người sống trên đời, có ai mà không muốn biết rõ cội nguồn. Có ai mà không muốn những truyền thuyết thần thoại về cha ông xa xưa đều là thật.
Thế nhưng, sau hơn ngàn năm bắc thuộc. Tất cả ghi chép xa xưa của dân tộc đều đã gần như bị c·hôn v·ùi. Thứ còn có thể lưu truyền hậu thế chỉ là những câu chuyện truyền miệng. Dần dần, thông tin lưu truyền qua miệng sẽ xảy ra sự cố tam sao thất bản. Câu chuyện dần dần bị lệch hướng, tạo thành nhiều phiên bản khác nhau. Tính chất chân thực cũng vì đó mà không còn, trở thành chuyện nhân gian hoặc truyền thuyết nhân gian.
Thời điểm này, Trần Minh Quân cảm thấy trong lòng nảy sinh một cổ nhiệt huyết. Hắn lại tìm ra thêm một lý do để làm động lực tu luyện. Hắn muốn truy tìm tới cùng tất cả mọi suy đoán của bản thân. Muốn biết sự thật đằng sau tất cả truyền thuyết và thần thoại. Không chỉ của dân tộc Việt, mà còn của toàn bộ nhân loại sống trên hành tinh xanh này.
Sau giây phút kích động, Trần Minh Quân nhớ tới một vấn đề mấu chốt. Cảnh cổng ở chỗ này đã bị cắt đứt. Hiện tại, bước vào cổng thì sẽ bị ném ra không gian bất định của vũ trụ. Theo đó mà suy ra, khả năng rất lớn là các cánh cổng khác cũng sẽ ở tình trạng tương tự.
“Mặc kệ thế nào đi nữa. Sau khi rời khỏi Thần Đảo này, mình nhất định phải tìm ra Lạc Hồng Tiên Đảo”
Trần Minh Quân thầm hạ quyết tâm trong lòng. Rồi tiếp tục thăm dò đại diện. Hơn một tiếng đồng hồ sau, hắn vẫn không thu hoạch thêm được gì.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể ghi nhớ trận pháp của đại điện, rồi tiến vào Khởi Nguyên Châu và rời đi. Chuyện ghi nhớ trận pháp là để dự phòng. Lần sau quay lại, hắn muốn đi vào đại điện thì phải có cách vượt mặt trận pháp. Nếu không thể tìm được cách đi qua trận pháp, hắn sẽ giống như mấy người Yến Tiên Tử, cũng không cách nào vào trong.
Rời khỏi cung điện Bồng Lai, Trần Minh Quân lập tức thi hành kế hoạch của mình.
Đầu tiên, hắn chịu khó tra xét toàn bộ Thần Đảo một lượt.
Dù diện tích Thần Đảo không quá lớn, lại bị cung điện Bồng Lai chiếm mất một nửa. Nhưng Trần Minh Quân cũng phải tiêu tốn gần 10 tiếng đồng hồ mới có thể tra xét hết một vòng.
Trong quá trình này, hắn cũng biết được chỗ ở của ba người Yến Tiên Tử, Minh Lão và Peter trên đảo. Bọn họ chia nhau ra, mỗi người ở một cực của đảo, tạo thành thế tam giác. Vừa có tác dụng bao trọn hòn đảo, vừa có tác dụng ngăn cách đều với nhau.
Chỗ ở của mỗi người cũng vô cùng sang trọng. Đều là một căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy. Người hầu kẻ hạ nhiều vô số kể. Tuy nhiên, nơi bọn họ tu luyện thì đều được trận pháp che chở. Nhưng các trận pháp này chỉ có tác dụng cảnh báo và che đậy. Không có cao minh như trận pháp che mắt hòn đảo, không kèm theo tác dụng mê hoặc, nên Khởi Nguyên Châu đều dễ dàng đi xuyên qua.
Kết thúc một vòng tra xét. Trần Minh Quân đã củng cố suy luận của hắn. Trên đảo chỉ có 3 cường giả thất tinh. Còn lại đều là người thường. Không thể không nói, hành vi của Thiên Cung đúng là kỳ hoặc.
Nhưng khi Trần Minh Quân suy nghĩ lại thì thấy cũng không có gì khó hiểu. Với chế độ cấm phổ biến tu luyện ra đại chúng. Lại kết hợp thêm chính sách hạn chế tu vi. Tu sĩ trên Trái Đất sẽ không có cơ hội vượt qua tam tinh. Với thực lực như vậy, bất cứ một linh sĩ trung cấp nào cũng đều có thể đi ngang, nói gì tới 3 linh sĩ cao cấp.
Trần Minh Quân không biết một chuyện. Lúc ba người này gia nhập Thiên Cung, tu vi của họ cũng chỉ là tam tinh. Nhưng chỉ cần vậy thôi mà đã có thể đi ngang về dọc trên khắp Trái Đất rồi.
Với thực lực hiện tại, trừ phi sử dụng v·ũ k·hí h·ạt nhân, không thì nhân loại không cách nào chống lại bọn họ. Nhưng muốn sử dụng v·ũ k·hí h·ạt nhân thì cũng phải đánh trúng rồi mới nói chuyện. Trong lúc v·ũ k·hí còn chưa có khởi động thì mọi người đều đã bị đập c·hết cả rồi.
Kể cả có kịp khởi động v·ũ k·hí h·ạt nhân đi nữa, thì với tốc độ phi hành khủng kh·iếp của bản thân bọn họ, chỉ trong thời gian ngắn là có thể rời khỏi phạm vi ảnh hưởng.
Trần Minh Quân lại tra xét thêm một vòng toàn bộ Thần Đảo. Kết quả vẫn không có gì khác biệt. Hắn liền không tiếp tục tra xét mà chuyển sang mục đích cuối cùng. Hắn phải để lại thần niệm ấn ký của mình. Tốt nhất là thi triển Lạc Thần Thuật lên một số người trên đảo.
Yến Tiên Tử, Minh Lão cùng Peter đều là cao cấp linh sĩ. Hắn không thể nào đặt chủ ý lên người bọn họ. Trừ phi là ở trong Khởi Nguyên Châu. Cho nên, hắn chỉ có thể chuyển dời mục tiêu lên hạ nhân trên đảo.
Rất may mắn, ngoài trừ số người trực tiếp phục vụ tại ba căn biệt thự, vẫn còn rất nhiều người phụ trách việc chung chung trên đảo. Những người ở bên ngoài này chính là mục tiêu thích hợp nhất.
Để thi triển Lạc Thần Thuật, Trần Minh Quân phải ra khỏi Khởi Nguyên Châu. Mà ra khỏi Khởi Nguyên Châu thì sẽ có nguy cơ bị bại lộ. Cho nên, thời điểm ra khỏi Khởi Nguyên Châu thì phải chọn một nơi nằm ngoài khả năng quét thần thức của ba người kia.
Trần Minh Quân dám chắc một trăm phần trăm rằng, xung quanh căn biệt thự của ba người đều chịu sự giá·m s·át của thần thức gần như mọi lúc. Tuy nhiên, nếu là các khu vực khác của hòn đảo thì có thể sẽ không có.
Việc sử dụng thần thức cũng không phải không hề tiêu hao. Cho nên, chắc chắn họ chỉ có thể sử dụng liên tục trong phạm vi chỗ ở của bản thân mình thôi. Không ai rảnh hơi mà đi dùng hết công sức để quét thần thức mọi lúc cả.
Trần Minh Quân lựa chọn một địa điểm thật sâu trong hòn đảo. Nơi này tính theo đường chim bay thì sẽ cách xa nơi ở của của ba người nhất. Cảm thấy vị trí đã ổn, hắn liền rời khởi Khởi Nguyên Châu.
Vừa ra bên ngoài, Trần Minh Quân liền thi triển ẩn thân thuật. Thuật pháp này của hắn lấy thần niệm làm cơ sở. So với ẩn thân thuật lấy thần thức làm cơ sở thì cường đại hơn rất nhiều.
Dù là vậy, hắn vẫn kiên trì đứng yên, chờ đợi xem có dị biến gì hay không. Hư Linh cũng luôn trong trạng thái sẵn sàng, có dị biến là sẽ kéo hắn vào Khởi Nguyên Châu ngay lập tức.
Trần Minh Quân dùng thần niệm quét tới quét lui phạm vi hơn 10 cây số xung quanh. Sau hơn 30 phút, hắn liền không tiếp tục quét thần niệm nữa. Trên cơ bản là chuyện hắn xuất hiện không hề kinh động tới bất cứ thứ gì. Mọi thứ diễn ra đúng như hắn đã liệu.
Kế tiếp, Trần Minh Quân dễ dàng đi lại khắp hòn đảo. Liên tục thi triển Lạc Thần Thuật lên hơn 20 hạ nhân sống trên đảo. Đồng thời, hắn cũng thử sưu hồn vài người. Kết quả là, hắn không thu được thông tin gì hữu ích. Những người này đều sinh ra và lớn lên trên Thần Đảo. Bọn họ chỉ biết phải phục tùng và làm việc cho các vị Thần. Ngoài ra thì không có chút hiểu biết gì khác.
Cuối cùng, Trần Minh Quân lựa chọn thi triển Lạc Thần Thuật thêm 20 người rồi tiến vào Khởi Nguyên Châu, chuẩn bị trở về nhà.
Mỗi người bị thi triển Lạc Thần Thuật sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ vị trí có ấn ký thần niệm trên cơ thể. Từ đó, 40 cái ấn ký này sẽ đảm bảo cho hắn có thể tùy thời quay lại hòn đảo. Hắn không tin số người này sẽ liên tục c·hết hết, không còn lại một người.
Cuối cùng, hắn tìm tới chỗ tu luyện riêng tư của mỗi người xem một lần cuối. Phát hiện đồ vật ở trong hộp càn khôn của mỗi người đều là nguyên khí châu. Số lượng cũng khá lớn, nhưng chất lượng thì tương đối thấp. Phần lớn đều là nguyên khí châu tam luân trở xuống. Có lẽ là hàng tồn lưu sau khi Á Lạp Thác sử dụng để tu luyện.
Tới đây, Trần Minh Quân không còn việc gì để làm. Thế là trực tiếp rời khỏi Thần Đảo, bay về phương hướng thành phố Long Xuyên. Lúc này, thời gian đã quá nửa đêm, sắp chuyển sang bình minh của ngày tiếp theo.