CHƯƠNG 271: CỔNG VŨ TRỤ THỨ NHẤT
Nhìn sơ qua cả ba người, Trần Minh Quân thấy trên tay của họ đều cầm theo một cái hộp nhỏ. Vậy mà cả bọn đều tìm thấy thứ cần tìm. Hắn có phần cảm thán cho sự may mắn của nhóm người này. Nếu họ chậm hơn một chút thôi, có khi sẽ khó mà chui qua được cánh cửa.
Sau khi rời khỏi nhà kho, cả ba người đồng thời tách nhau ra một khoảng cách, tạo thành thế tam giác, đề phòng lẫn nhau.
Yến Tiên Tử lên tiếng trước.
“Hai vị thật đúng là tài giỏi, vậy mà cũng có thể tìm được một hộp càn khôn. Như vậy, hai vị đạo hữu thấy ước định trước đây còn cần thực hiện nữa không?”
Vừa nói, nàng ta vừa giơ cao hộp càn khôn trong tay lên. Theo đó, mọi người đều nhìn rõ, niêm phong trên hộp vẫn còn, chưa bị mở ra.
Thấy Yến Tiên Tử làm vậy, Minh Lão cũng đưa hộp càn khôn trong tay lên, ai cũng có thể thấy, phong ấn hộp càn khôn của lão vẫn nguyên vẹn như hộp của Yến Tiên Tử.
Cuối cùng, Peter cũng làm theo giống như vậy. Hộp càn khôn trên tay của hắn cũng còn nguyên seal nguyên kiện.
Mỗi người đều quan sát thật kỹ hộp càn khôn của đối phương. Được một lúc trôi qua, Minh Lão lên tiếng.
“Peter, lão già tôi thấy đề nghị của Yến Tiên Tử cũng rất hay. Chúng ta đều đã lấy được một hộp càn khôn, không có ai trắng tay. Không bằng cứ xem như vậy đi, hộp của người nào thì người đó cầm. Không nhất thiết phải lấy đồ ra để chia đều nữa.”
Ý của Minh Lão rất rõ ràng. Hơn thua và lợi ích của từng người chỉ có thể xem vào may mắn của người đó. Lại có thể bảo mật thông tin với nhau, tránh cảnh “hoài bích có tội” dẫn phát lòng tham, mất đi hòa khí.
Minh Lão nói như vậy thì đồng nghĩa là Lão đã đồng ý với đề nghị của Yến Tiên Tử. Thông qua lời đối thoại của Yến Tiên Tử và Minh Lão, Trần Minh Quân đã hiểu đại khái vấn đề.
Thì ra, cả ba đã bàn bạc thống nhất. Mỗi người vào nhà kho sẽ tự đi tìm các hộp càn khôn. Không cần biết có tìm được hay không. Sau khi ra khỏi nhà kho thì phải lấy đồ ra chia đều. Như vậy mới đảm bảo sẽ không có người nào vì kém may mắn mà không thu hoạch được gì.
Hiện giờ, người này cũng cầm được một hộp càn khôn. Như vậy, việc chia đều đã không cần thiết. Ai cũng muốn đặt cược một chút vào vận may của bản thân. Lỡ như đồ trong hộp càn khôn của bản thân tốt hơn, nhiều hơn thì khi chia đều sẽ bị thiệt thòi.
Do đó, đề nghị mà Yến Tiên Tử đưa ra vô cùng phù hợp với tâm tư của cả ba người.
Trần Minh Quân suy đoán, hộp càn khôn có thể là một loại bảo vật không gian trữ vật. Loại không gian trữ vật này dường như là loại công cộng. Bất cứ ai cũng có thể đưa vật vào và lấy vật ra. Vì vậy nên mới cần một loại khóa, mấy người này gọi khóa đó là niêm phong.
Peter cũng quan sát kĩ hai hộp càn khôn của Minh Lão và Yến Tiên Tử. Sau khi xác nhận niêm phong trên hộp của đối phương vẫn nguyên vẹn thì liền trả lời.
“Được, đề nghị này ta chấp nhận. Vậy giờ chúng ta đi thôi. Ta không muốn đứng quá lâu ở chỗ này. Cái cửa kia làm ta cảm thấy vô cùng không thoải mái”
Vừa nói, Peter vừa liếc nhìn cánh cửa bên phải. Chính là nơi Khởi Nguyên Châu đang giằng co với lực hút quy tắc của cảnh cửa không gian.
Peter đã chứng kiến rất nhiều người bị ném vào trong đó. Những người đó chưa bao giờ xuất hiện trở lại. Theo như Á Lạp Thác nói, cánh cửa này sẽ trục xuất người ta ra không gian bất định ngoài vũ trụ, nằm ngoài Thái Dương Hệ rất xa.
Hắn là người đầu tiên chọn phục vụ Thiên Cung. Sau hắn, có rất nhiều người không khuất phục, nên đều bị ném vào đó. Mãi đến hơn trăm năm sau, Minh Lão là người thứ hai khuất phục. Sau Minh Lão, qua vài chục năm thì Yến Tiên Tử xuất hiện và gia nhập.
Từ lúc Yến Tiên Tử gia nhập, Á Lạp Thác không còn tạo cơ hội cho ai nữa. Từ đó, ai dám đột phá linh sĩ tam tinh thì đều sẽ bị mời về Thiên Cung rồi bị ném vào cánh cửa này.
Peter cũng khó hiểu, rõ ràng Á Lạp Thác có thể trực tiếp g·iết c·hết đám người đó, nhưng Á Lạp Thác không g·iết mà chỉ trục xuất bọn họ. Câu hỏi này có lẽ sẽ theo Peter đến suốt đời cũng sẽ không thể tìm ra đáp án.
Ba người đã đạt được thỏa thuận với nhau, nên cả ba đồng thời thu hộp càn khôn về. Sau đó, cả ba đồng thời di chuyển từng bước về lối ra.
Rất nhanh, cả ba đã cùng lúc biến mất phía sau vách tường, đi trở ra quảng trường rộng lớn trống không. Họ đã không còn thẻ bài, nên không bao giờ có khả năng tiến vào đại diện này nữa. Quảng trường rộng lớn ở bên ngoài là nơi xa nhất mà họ có thể vào.
Trần Minh Quân đang bị kẹt ở trong sự giằng co với lực hút, nên không có cách nào đi theo. Mà hiện giờ hắn không còn muốn đi theo mấy người bọn họ nữa.
Hiện tại, hắn đã hiểu rõ về thực lực của Thiên Cung. Hóa ra toàn bộ Thiên Cung chỉ có 4 người. Đứng đầu là kẻ tên Á Lạp Thác. Dưới Á Lạp Thác là ba người Yến Tiên Tử, Peter cùng Minh Lão. Còn lại chỉ là người thường, phụ trách các công việc của hạ nhân.
Hoặc là nói, nếu có nhiều người hơn thì chắc 4 người này là thực lực mạnh nhất. Vì nếu có ai khác, chắc chắn sẽ đi cùng ba người Yến Tiên Tử vào trong cung điện này. Cũng không loại trừ khả năng chỉ có ba người này là nắm trong tay một phần thẻ bài chìa khóa.
Trần Minh Quân suy tính trong lòng. Sau khi thoát khỏi lực hút trói buộc, hắn sẽ đi dạo một vòng quanh Thần Đảo. Vừa để xác nhận những gì vừa nghĩ, vừa nhìn xem còn có gì có thể lợi dụng được hay không?
Mục đích cuối cùng là phải tìm được vài đối tượng phù hợp để lại thần niệm ấn ký. Về sau, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể trở lại Thần Đảo.
Nửa ngày trôi qua, lực hút quy tắc bắt đầu suy giảm. Hư Linh nhân cơ hội này, tăng thêm sức cho Khởi Nguyên Châu. Khởi Nguyên Châu tăng tốc, thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của lực hút.
Thoát khỏi lực hút quy tắc, Trần Minh Quân cũng không lập tức rời đi. Hắn muốn ra ngoài dùng thần niệm tra xét một chút, xem có thể có thêm phát hiện gì không. Nhất là cánh cửa không gian bên phải. Thứ này làm cho hắn cảm thấy vô cùng hoài nghi.
Nhưng Trần Minh Quân cũng không lấy thân mình thử nghiệm. Hắn chọn tùy ý một sinh vật chưa khai trí ở trên Thiên Yêu Giới rồi ném ra bên ngoài.
Con vật kia đang đi săn trong rừng sâu, khi sắp nhào lên bắt được con mồi thì đột ngột bị một lực lượng vô hình khống chế. Tầm nhìn thay đổi, khi nó nhìn rõ lại thì thấy bản thân đã ở một chỗ kỳ quái.
Do linh trí thấp, nó chỉ có thể hoảng loạn chạy đông chạy tây. Cuối cùng, lúc nó tiến vào phạm vi cánh cửa không gian bên phải thì bị cánh cửa hút vào, biến mất đằng sau màu đen hắc ám của cánh cửa.
Trần Minh Quân thấy sinh vật này xuất hiện mà không có dị biến gì xảy ra. Hắn biết, bên ngoài đã an toàn. Chỉ cần không đến gần cánh cửa bên phải thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn. Hắn vẫn tiếp tục thử nghiệm thêm hơn 10 lần. Lần lượt từng sinh vật hình thù kỳ quái bị hắn ném ra bên ngoài. Trong số này, có 2 con vật là xông ra lối thoát, bị đưa ra quảng trường trống bên ngoài. Còn lại 8 con đều bị cổng không gian bên phải trục xuất vào vũ trụ.
Trần Minh Quân cũng không lo lắng về 2 con vật thoát ra bên ngoài. Chúng chỉ là sinh vật bình thường. Nếu để nhóm người làm ở khu vực ngoại vi nhìn thấy thì sẽ trở thành bữa ăn của họ mà thôi.
Đến đây, hắn đã có thể xác định, độ an toàn đã gần như tuyệt đối.
Ý nghĩ vừa động, Trần Minh Quân liền xuất hiện trong đại điện. Dù đã xác định an toàn, hắn vẫn lệnh cho Hư Linh tập trung cao độ. Chỉ cần có chút dị biến phát sinh thì phải lập tức thu hắn vào.
Vừa xuất hiện, Trần Minh Quân liền tràn thần niệm ra xung quanh. Tuy nhiên, lúc thần niệm đi vào phạm vi cánh cửa bên phải, vậy mà thần niệm cũng bị hút đi rồi biến mất. Đau đớn truyền từ trong linh hồn ra làm Trần Minh Quân nhăn mày lại.
Hắn rút kinh nghiệm, thần niệm cẩn thận tránh xa khu vực hoạt động của cánh cửa bên phải. Đồng thời, cánh cửa bên trái cũng bị hắn liệt vào khu vực cần chú ý.
Cứ như vậy, thần niệm của hắn quét một vòng quanh bề mặt đại diện. Trần Minh Quân không thu hoạch được điều đặc biệt gì. Sau đó, hắn tiến hành cho thần niệm thẩm thấu vào sâu bên trong vách tường. Lúc này, hắn đã nhìn thấy thứ khác biệt.
Hóa ra bề mặt vách tường chỉ là ngụy trang. Chân chính vách tường là sâu ở bên trong hơn một mét. Vách tường chân chính được làm từ một thứ kim loại đặc biệt, thần niệm không thể xuyên qua. Có nghĩa là thần thức cũng vô phương xuyên thấu.
Hơn nữa, đại diện này giống như một cái hộp lập phương nguyên khối. Sáu mặt trước sau trái phải và trên dưới đều là các vách tường liền kề.
Trên bề mặt vách tường được khắc chi chít các loại thiên văn. Toàn bộ 6 mặt hợp lại thành một trận pháp chỉnh tề. Có hơn một nửa thiên văn trên trận pháp này là hoàn toàn xa lạ với Trần Minh Quân. Nên hắn chỉ có thể biết một số tác dụng của trận pháp, không thể biết hết tác dụng của nó.
Ngoài những thiên văn hợp thành trận pháp, Trần Minh Quân còn nhìn thấy một nhóm thiên văn đặc biệt, chính là loại thiên văn khiến người đọc tự hiểu ý nghĩa. Nhóm thiên văn này giống như một cái bia thông tin. Nhìn lướt qua, Trần Minh Quân hiểu nghĩa của những chữ đó là.
[ Ngũ Đại Lục Địa Tinh - Phòng chờ cổng vũ trụ thứ nhất ]
[ Đích đến : Cổng vũ trụ thứ 72, Tứ Đại Bộ Châu, Đại Thiên Tinh Vực, Thiên Đình ]