Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 270: CÁNH CỬA BÊN PHẢI




CHƯƠNG 270: CÁNH CỬA BÊN PHẢI

Trần Minh Quân chưa biết làm gì với thứ này, nên chỉ có thể giao truyền tống châu cho Hư Linh cất giữ. Sau đó, hắn dự định sẽ đi xem xét từng ngăn tủ trong nhà kho.

Hắn còn chưa kịp chọn con đường nào thì đã thấy bóng dáng Minh Lão chạy ra từ một con đường. Trong đầu Trần Minh Quân chợt lóe lên một ý định. Thế là hắn lập tức đuổi theo phía sau Minh Lão.

Dưới sự quan sát của Trần Minh Quân, Minh Lão cũng không có mục tiêu rõ ràng như hắn nghĩ. Lão không ngừng chạy đông chạy tây, mở hết ngăn chứa này tới ngăn chứa đồ khác.

Mỗi lần mở ra một ngăn tủ, đồ vật trong đó toàn là những thứ kỳ lạ. Nhưng Minh Lão không có cầm lấy, ánh mắt liên tục thể hiện sự thất vọng rồi tiếp tục tìm.

Trần Minh Quân cứ tưởng lão tìm một cách ngẫu nhiên. Nhưng quan sát một lúc thì hắn biết không phải. Minh Lão có dùng thần thức để tra xét phạm vi lớn. Dường như Lão chỉ đến những chỗ mà thần thức không thể tra tìm. Tất cả chỉ là suy đoán, nhưng sự thật cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Không chỉ có Minh Lão, Yến Tiên Tử cùng với Peter cũng đang hành động tương tự.

Đừng xem phạm vi mà thần thức của đám người này có thể dò xét rất lớn. Nhưng so sánh với độ lớn như vô biên vô tận của nhà kho thì vẫn còn nhỏ lắm.

Trần Minh Quân đi theo Minh Lão khá lâu mà vẫn không thấy Minh Lão lấy đi thứ gì. Trần Minh Quân cũng không biết lão đang tìm cái gì.

Riêng bản thân hắn thì đã nhìn thấy khá nhiều thứ. Có bảo vật quý hiếm mà người thường nào nhìn thấy cũng sẽ đỏ mắt. Cũng có khá nhiều khoáng vật, dược tài cho tu sĩ. Thỉnh thoảng còn có nhiều món đồ lạ lùng, bản thân hắn cũng vô phương biết chúng là gì.

Tuy nhiên, những thứ này không thể khiến hắn động lòng. Có lẽ bởi vì hắn là chủ sở hữu của 9 hành tinh. Đã có chút ánh mắt nhà giàu để nhìn đời. Mà lại nói, với nhu cầu hiện tại của hắn, có cái gì mà hắn không thể lấy ra.

Hắn đến Thần Đảo là để thăm dò. Nếu có cơ hội xử lý đám người trên Thần Đảo này thì hắn sẽ không do dự mà ra tay ngay. Còn bảo vật gì khác, thực sự thì hắn không có tâm tìm kiếm. Vì hắn không thiếu bảo vật. Thứ mà hắn thiếu thì không thể nào có thể tìm thấy ở đây.

Động tác của Minh Lão càng lúc càng nhanh. Giống như lão đang vô cùng gấp gáp. Không biết là do sợ chậm hơn Yến Tiến Tử và Peter hay vì lý do gì khác.



Sau khi theo sau một lúc khá lâu mà không thu hoạch được thông tin gì. Trần Minh Quân liền nảy sinh ý định chuyển đối tượng theo dõi.

Lúc này, Minh Lão một lần nữa vọt ra khỏi lối đi. Đây cũng không phải lần đầu lão làm vậy. Cứ lâu lâu, lão sẽ chạy trở ra rồi nhanh chóng vọt vào một lối đi khác. Trần Minh Quân cũng không có suy nghĩ nhiều. Cứ cho là lão đang đổi đường mà thôi.

Tuy nhiên, lần này thì hắn đã phát hiện ra dị tượng. Lúc ánh mắt Minh Lão nhìn về cửa ra vào, thần sắc lão đột nhiên kịch biến.

Trần Minh Quân thấy vậy thì cũng tò mò nhìn theo. Sau đó, chính hắn cũng kinh ngạc không kém.

Cảnh cửa ra vào vốn thuần một màu trắng sáng, giờ thì đã bị màu đen xâm lấn từ bốn bên. Phần trắng sáng chỉ còn chiếm hơn 7 phần diện tích, và đang không ngừng bị lấn chiếm.

Đột nhiên, Trần Minh Quân hiểu rõ. Thời gian cánh cửa mở ra cũng không phải là vô hạn. Đó là lý do Minh Lão chạy đi tìm khắp nơi gấp gáp như vậy. Hơn nữa, theo như tình hình hiện tại thì Minh Lão cũng chưa tìm được thứ muốn tìm.

Không chỉ có Minh Lão, có thể Yến Tiên Tử và Peter cũng đang tìm như vậy, và cũng chưa tìm thấy mục tiêu.

Nghĩ vậy, Trần Minh Quân liền quyết định rời đi trước. Hắn không chắc chắn khi cảnh cửa đóng lại thì bản thân có thể rời đi hay không. Dù sao thì cảnh cửa này dùng khóa là quy tắc để khóa. Ở bên trong này cũng không có gì hấp dẫn với hắn. Mục đích thăm dò đã đạt thì nên rời đi thôi.

Khởi Nguyên Châu đi đến bên cánh cửa, thử xuyên qua trong lúc ở chiều không gian khác nhưng bị chặn lại. Trần Minh Quân chỉ muốn thử xem có được hay không mà thôi. Quả nhiên là phải ở cùng một chiều không gian thì mới qua được cánh cửa.

Trần Minh Quân quan sát bốn bề, thấy ba người kia không có ai đang ở bên ngoài. Thế là liền điều khiển Khởi Nguyên Châu đi vào không gian 3 chiều của vũ trụ này. Vừa hiển hiện ra, Khởi Nguyên Châu đã ngay lập đi qua cánh cửa, thoát khỏi nhà kho.

Qua bên kia cánh cửa, trở lại quảng trường trống trải chỉ có một cái vương tọa cùng 2 cánh cửa. Trần Minh Quân liền cho Khởi Nguyên Châu ẩn vào chiều không gian khác.

Hắn đã biết cánh cửa bên trái là dẫn tới nhà kho. Vậy cánh cửa bên phải thì sẽ dẫn đi đâu. Liệu có cần chìa khóa để mở hay không? Liệu khí tức chìa khóa đang có sẽ hiệu nghiệm với cánh cửa này hay không?

Chỉ xuất phát từ mục đích tìm hiểu. Hắn điều khiển Khởi Nguyên Châu đi đến gần cánh cửa.



Khi Khởi Nguyễn Châu vừa đi vào phạm vi 3 mét của cảnh cửa. Khởi Nguyên Châu đột nhiên bị mất khống chế, như bị thứ gì đó hút lấy, vụt bay đến cánh cửa.

Trần Minh Quân hoàn toàn không phản ứng kịp. Mắt thấy Khởi Nguyên Châu sẽ bị cảnh cửa nuốt chửng. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Hư Linh đã nhanh chóng khống chế được Khởi Nguyên Châu, tăng tốc bay ngược ra, tạo thành thế giằng co với lực hút của cảnh cửa.

Mặc dù lực hút này rất mạnh, nhưng không khí xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, không có chút gió thổi có lây nào, vô cùng quỷ dị.

“Chủ nhân, cánh cửa này là một cổng không gian phạm vi xa. Hơn nữa, nó đã bị đứt đoạn. Vật chất đến gần phạm vi hoạt động của nó sẽ bị nó hút vào. Nếu vừa rồi ta phản ứng chậm một chút thì giờ này chúng ta đã bị lưu đày ra một chỗ bất định trong vũ trụ rồi”

Trần Minh Quân nghe vậy thì toàn thân không khỏi vã ra mồ hôi. Không ngờ rằng, chỉ thiếu chút nữa thôi là hắn sẽ tạm biệt Trái Đất rồi. Hắn không sợ t·ử v·ong, mà sợ sẽ không bao giờ về Trái Đất được nữa.

Cảm thấy Khởi Nguyên Châu đang giằng co, dường như khó thoát khỏi lực hút của cánh cửa, Trần Minh Quân hỏi gấp.

“Hư Linh, vậy giờ chúng ta làm gì? Có thể thoát khỏi lực hút này hay không?”

Thấy Trần Minh Quân lo lắng, Hư Linh trấn an ngay.

“Chủ nhân yên tâm. Dù hiện tại Khởi Nguyên Châu không thoát được. Nhưng lực hút này sẽ không kéo dài mãi. Đến lúc quy tắc bị tiêu hao hết thì lực hút sẽ mất đi. Lúc đó chúng ta có thể tránh xa nó.”

Trần Minh Quân nghe vậy thì hoài nghi mà hỏi

“Ngươi nói thứ đang hút Khởi Nguyên Châu là lực lượng quy tắc?”



Hư Linh giải thích thêm

“Cái này phải mà cũng không phải. Ngài có thể hiểu nó là lực hút do quy tắc làm động lực hóa thành. Cho nên nó chỉ tác động lên vật chất, không ảnh hưởng gì tới những thứ khác.”

Trần Minh Quân vẫn cảm thấy khó hiểu.

“Nói vậy tức là thứ gì đi vào phạm vi này cũng bị hút mới đúng? Không khí cũng tính là vậy chất mà?”

Hư Linh nghiền ngẫm lại câu nói của mình, thế là giải thích lại.

“Nếu giờ Ngài có thể dùng thần niệm tra xét, Ngài sẽ phát hiện, không khí ở phạm vi xung quanh cánh cửa hoàn toàn không có một hạt bụi. Đó là bởi vì chúng đều bị hút vào bên trong. Chỉ có không khí là không bị ảnh hưởng. Cái này là do lúc khởi tạo cánh cổng, người thiết lập quy tắc đã chế ước ra như vậy. Dù Khởi Nguyên Châu ở chiều không gian khác, nhưng mối liên hệ với chiều không gian này cũng nằm trong chế ước, nên chúng ta mới bị kéo đi. Mà nguyên do lớn nhất khiến Khởi Nguyên Châu bị hút là vì có quy tắc. Nếu không, Ngài nghĩ Khởi Nguyên Châu dễ dàng bị tác động vậy sao?”

Trần Minh Quân nghe xong thì cũng chẳng hiểu gì cho lắm. Mấy thứ như quy tắc trời đất này thì đúng là quá xa vời với hắn. Nhưng cũng không sao, núi có cao tới mấy thì cũng có ngày bước lên tới đỉnh. Quan trọng nhất là, hắn biết tình trạng hiện tại cũng không phải là ngoài tầm khống chế. Bấy nhiêu đó là đủ rồi.

Trong lúc Khởi Nguyên Châu giằng co với cửa không gian bên phải. Trần Minh Quân không có chuyện gì làm. Thế là hắn quan sát cánh cửa bên trái. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì hắn liền giật mình.

Mới có qua bao lâu mà màu đen đã sắp chiếm một nửa diện tích cánh cửa. Nếu theo cái đà này, diện tích phần màu trắng sẽ nhanh chóng không còn đủ để một người đi qua nửa.

Dù là vậy, bóng dáng của ba người Yến Tiên Tử vẫn chưa thấy đâu. Trần Minh Quân không khỏi cảm thán trong lòng.

“Đúng là một đám người bình tĩnh và liều mạng”

Hắn không biết bị nhốt bên trong sẽ có kết quả gì. Cũng có thể chỉ là bị nhốt thôi. Nhưng chưa phải trường sinh giả, bị nhốt cũng tương đương với án chung thân.

Đúng lúc hắn đang cảm thán. Bóng dáng Minh Lão đã từ trong cánh cửa xông ra. Ngay sau đó, Yến Tiên Tử và Peter cũng nối bước theo sau.

Bọn họ vừa đi ra, phần màu đen trên cánh cửa lập tức tăng nhanh tốc độ lan rộng. Dường như vì có người bên trong nên nó mới chậm chạp xâm chiếm. Khi không có ai thì lập tức bạo phát.

Khi phần màu đen lan tới chỗ thẻ bài chìa khóa. Trần Minh Quân nhìn thấy chìa khóa từ từ biến mất vào trong. Không biết là bị đưa vào trong kho hay là đã bị gì. Nhưng chắc chắn là nó sẽ không thể được dùng lần nữa.

Giờ thì hắn đã hiểu câu nói “chúng ta chỉ có một cơ hội” của Yến Tiên Tử. Quả thật, chìa khóa đã không còn, họ sẽ không thể vào nhà kho một lần nữa.