Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 269: THU HỒI TRUYỀN TỐNG CHÂU




CHƯƠNG 269: THU HỒI TRUYỀN TỐNG CHÂU

Hai tia sáng từ hai vách tường đối diện, gặp nhau ở chính giữa đại điện, hình thành thế giằng co, rất giống cảnh đối chưởng trong bảy viên ngọc rồng.

Lúc này, Peter bước đến gần nơi hai tia sáng giao nhau, rồi lấy phần thẻ bài của hắn ra đặt lên chỗ giao nhau đó.

Ngay khi phần thẻ bài kia đặt vào, hai tia sáng cũng biến mất theo. Nhưng mà, ba phần thẻ bài thì từ từ bay vào nhau, không cần ai thao tác mà tự ghép nối lại. Lần ghép nối này khác với lần ghép nối ở bên ngoài bức tường.

Ở bên ngoài bức tường, ba miếng thẻ bài chỉ tạm thời hợp lại. Còn trong trường hợp này, nó đang thực sự hợp nhất thành một cái thẻ bài nguyên vẹn.

Không bao lâu sau, thẻ bài nguyên vẹn kia đã hoàn thành. Nó không rơi xuống đất mà vẫn lơ lửng giữa không trung.

Ánh mắt Yến Tiên Tử, Peter và Minh Lão đều khóa chặt cái thẻ bài. Thần sắc người nào cũng tỏ vẻ kích động. Thậm chí, sâu bên trong còn ẩn chứa vô tận tham lam cùng sát khí. Cả ba người đều không tránh khỏi việc nảy sinh tâm tư g·iết người và chiếm thẻ bài làm của riêng.

Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa nổi lên thì bị cả ba nhanh chóng dập tắt. Bọn họ đều rất rõ ràng, không một ai trong số họ có thể g·iết hai người còn lại.

Có lẽ vì đã bàn bạc từ trước, cả ba đều hành động hết sức ăn ý. Peter đứng yên bất động, chờ Yến Tiên Tử và Minh Lão đến gần. Sau đó, cả ba đồng thời vươn tay ra cùng chạm lên thẻ bài, đưa về phía trước. Tư thế này giống như ba người đang cầm một v·ũ k·hí đưa ra vậy.

Sau đó, họ cùng nhau cất bước, nhẹ nhàng đi về phía cánh cửa không gian ở bên trai trái.

Trần Minh Quân lập tức hiểu ra, thẻ bài nguyên vẹn là chìa khóa để đi vào cánh cửa bên trái. Không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được, bên trong cánh cửa này có thể là bảo khố. Dù không phải bảo khố thì cũng phải là một nơi có nhiều bảo vật quan trọng.

Hiện tại, Á Lạp Thác đã biến mất. Nên ba người này muốn mở ra bảo khố và chia chát bảo vật cùng nhau.

Còn về việc tại sao họ biết cách hợp nhất chìa khóa thì Trần Minh Quân không nghĩ nhiều. Mà cũng không có ảnh hưởng gì tới đại cục.



Trần Minh Quân điều khiển Khởi Nguyên Châu đến cửa không gian bên trái trước. Muốn thử dùng khả năng của Khởi Nguyên Châu đi vào. Đáng tiếc, Hư Linh đã thông báo cho hắn biết. Cánh cửa này đã bị khóa ở cấp độ quy tắc.

Với loại trường hợp thế này thì chỉ có hai cách để vượt qua. Một là cầm chìa khóa, hai là tự bản thân cũng nắm giữ lực quy tắc không thua kém người bố trí.

Trần Minh Quân không có chìa khóa, cũng không thể nào nắm giữ lực quy tắc. Vì vậy, Trần Minh Quân chỉ có thể lợi dụng khoảnh khắc ba người Yến Tiên Tử mở cửa rồi đi vào theo.

Rất nhanh, ba người Yến Tiên Tử đã “hộ tống” chìa khóa tới trước cánh cửa. Cả ba lại nhìn nhau, đồng thời gật đầu nhất trí. Sau đó, họ đưa chìa khóa chạm vào vách đen của cánh cửa.

Ngay lập tức, trên cảnh cửa xuất hiện từng tầng gợn sóng lăn tăn. Những gợn sóng này xuất hiện tại vị trí chìa khóa rồi lan ra xung quanh không ngừng. Cứ như là chìa khóa đang khuấy động mặt nước.

Trần Minh Quân không biết rõ tình hình, không biết cảnh cửa đã mở hay chưa. Nên hắn chỉ có thể không ngừng thử nghiệm xuyên qua và không ngừng bị dội ngược lại.

Hắn làm vậy cũng không phải ngu ngốc. Vì Hư Linh nói, hệ thống khóa quy tắc thì cách hoạt động rất khó biết. Muốn lợi dụng được kẻ hở thì không được bỏ qua giây phút nào. Nhiều khi kẻ hở chỉ xuất hiện trong tích tắc rồi sẽ không cách nào lợi dụng được.

Đúng lúc này, màu đen kịt trên cánh cửa đột ngột chuyển sang sắc trắng. Màu trắng này vô cùng chói mắt, hoàn toàn trái ngược với màu đen ban đầu.

Trần Minh Quân cũng chưa có dừng lại thử nghiệm. Nhưng kể cả khi cánh cửa ở trạng thái màu trắng thì Khởi Nguyên Châu vẫn bị ngăn cản ở bên ngoài, không thể nào xuyên qua.

Lúc này, Yến Tiên Tử đột ngột buông tay khỏi thẻ bài. Theo đó, Peter cùng Minh Lão cũng buông tay theo. Chỉ thấy xung quanh thân thể họ xuất hiện một tầng quang tráo màu trắng. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy tầng quang tráo này cùng một cách hoạt động như màu trắng trên cánh cửa.

Cả ba đồng thời thở phào một hơi. Giống như chính họ cũng vô cùng căng thẳng. Cho đến lúc này mới thực sự buông lỏng.

Yến Tiên Tử lên tiếng trước.

“Hai vị, chớ quên ước định của chúng ta. Đừng quên là chúng ta chỉ có một lần cơ hội này thôi.”



Minh Lão nghiêm túc đáp lời.

“Lão già này hiểu rõ. Tuyệt đối sẽ không làm gì ngu ngốc. Cũng rất mong hai vị tuân thủ ước định”

Peter thì chỉ lạnh lùng nói một câu

“Đã nói nhiều lần rồi. Không cần phải nói lại. Ai cũng hiểu nặng nhẹ cả rồi”

Yến Tiên Tử gật đầu, nói

“Tốt rồi. Vậy chúng ta vào thôi”

Nói rồi nàng ta liền cất bước đi vào cánh cửa. Minh Lão và Peter đứng nhìn Yến Tiên Tử đi vào. Cánh cửa màu trắng như chỉ là ánh sáng vô hình, Yến Tiên Tử dễ dàng đi qua rồi biến mất.

Thấy vậy, Peter nhìn qua Minh Lão. Cả hai đồng thời gật đầu rồi cất bước đi vào và biến mất ở phía sau cánh cửa.

Trần Minh Quân chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mà không thể làm gì. Hắn cũng không còn thử nghiệm đâm đầu vào cửa. Vì hắn biết, cái khóa quy tắc ở chỗ này không có kẽ hở để lợi dụng.

Đang lúc hắn bối rối thì ánh mắt chợt nhìn thấy cái thẻ bài chìa khóa. Không sai, thẻ bài ấy vẫn yên vị một chỗ, không có bị thu hồi, cũng không rơi xuống.

Trần Minh Quân suy đoán trong lòng. Rồi điều khiển Khởi Nguyên Châu tiến đến gần thẻ bài. Sau đó, hắn cho Khởi Nguyên Châu tiến vào không gian 3 chiều của vũ trụ này. Ngay khi Khởi Nguyên Châu vừa hiển hiện ra. Hắn liền để nó chạm lên thẻ bài.



Lúc này, xung quanh Khởi Nguyên Châu cũng bắt đầu bị bao bọc bởi một quang tráo màu trắng. Hoàn toàn tương đồng với ba người Yến Tiên Tử vừa rồi,

“Chủ nhân, Khởi Nguyên Châu cảm nhận được lực quy tắc. Cụ thể thì ta không cách nào phân tích. Trừ phi lực thế giới của Khởi Nguyên Châu có thể thẩm thấu ra ngoài.”

Trần Minh Quân có nghe thấy Hư Linh nói. Nhưng trước mắt thì khoan hãy quan tâm chuyện đó. Giờ hắn muốn nhanh chóng thử xem Khởi Nguyên Châu có vào được bên trong hay không.

Do đó, ngay khi nhận được quang tráo bao bọc, hắn liền cho Khởi Nguyên Châu đi vào. Quả nhiên, Khởi Nguyên Châu không gặp ngăn cản, dễ dàng đi xuyên qua.

Ánh sáng chói lòa từ từ biến mất. Trần Minh Quân nhìn thấy trước mặt là một kiến trúc rất giống bên trong một kho hàng. Hàng ngàn lối đi cùng với hàng ngàn kệ hàng tạo ra cảnh tượng hùng vĩ to lớn.

Trần Minh Quân nhanh chóng cho Khởi Nguyên Châu ẩn vào chiều không gian khác. Sau khi làm xong, hắn quan sát xung quanh kỹ hơn. Vậy mà không thấy bóng dáng ba người Yến Tiên Tử, Minh Lão và Peter ở đâu cả.

Hắn đoán, bọn họ đều đã đi đến nơi muốn đến. Chắc ai cũng có mục tiêu mà mình nhắm tới từ trước rồi. Như vậy cũng tốt, nếu họ còn chưa đi, họ sẽ nhìn thấy Khởi Nguyên Châu. Vậy thì sẽ có chút rắc rối.

Trần Minh Quân đang muốn đi thăm do từng kệ hàng thì ánh mắt dừng lại trên một cái bàn ở gần nhất. Ở đó, có một số món đồ kỳ lạ bị vứt tùy ý lên. Trong đó, Trần Minh Quân nhìn thấy một vật quen thuộc.

Trần Minh Quân không chút do dự, lệnh cho Hư Linh thu vật đó vào Khởi Nguyên Châu. Một tia ánh sáng lóe lên, vật kia đã được thu vào. Thu một vật nhỏ như vậy thì tiêu hao gần như không ảnh hưởng gì tới Khởi Nguyên Châu.

Trần Minh Quân cầm vật đó trên tay, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Không ngờ thật là siêu cấp truyền tống châu của Hư Tôn Giả”

Không sai, thứ này là thứ đã mang Hư Tôn Giả từ vô tận xa xôi trong vũ trụ đến Trái Đất. Tên của nó là siêu cấp truyền tống châu. Có thể sử dụng hai lần, một lần truyền đi và một lần khứ hồi.

Viên siêu cấp truyền tống châu này đã được dùng một lần. Giờ kích hoạt thì sẽ mang hắn trở lại vị trí mà Hư Tôn Giả đã xuất phát. Có lẽ thứ này đã rơi xuống Cần Thơ, rồi bị Á Lạp Thác nhặt được và mang về kho hàng này.

Trần Minh Quân cũng không có vui mừng khi thu hồi được thứ này. Hắn chưa bao giờ có ý định sẽ rời đi. Ít nhất thì không phải trong tình trạng bây giờ.

Mà cho dù có rời đi thì hắn cũng đi ra những khu vực lân cận Thái Dương Hệ thôi. Xa lắm thì có thể đi ngao du trong vùng Tinh Vực bản địa là cùng.

Nếu hắn truyền tống đến một nơi xa như Ngũ Sắc Tinh Hệ, thì cũng đồng nghĩa với việc không còn khả năng trở về. Khoảng cách ở trong vũ trụ vô cùng khủng bố và khó hình dung. Một vị tôn giả như Hư Tôn Giả mà cũng chỉ có thể đi không xa khỏi Tinh Hệ của bản thân.