CHƯƠNG 268: TIẾN VÀO CUNG ĐIỆN
Trần Minh Quân vừa suy nghĩ vừa điều khiển Khởi Nguyên Châu đi vào bên trong. Vừa đi qua cánh cổng, đập vào mắt hắn là một quảng trường rộng lớn. Xung quanh có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, không ngừng đua nhau khoe sắc.
Nhìn từ bên ngoài, cung điện hoàn toàn khép kín. Nhưng ở quảng trường này, ngước nhìn lên thì sẽ thấy ánh sáng của bầu trời. Nhưng mà, bầu trời này chỉ là giả tưởng, không phải hình ảnh chân thật. Nhưng ánh sáng thì có vẻ là thật, hình như được chuyển từ bên ngoài vào, tương tự kính một chiều.
Ngay lúc này, tiếng nói của Hư Linh vang lên trong đầu hắn.
“Chủ nhân, không gian bên trong tòa cung điện này là hoàn toàn độc lập với bên ngoài. Cánh cổng mà chúng ta đi qua thực chất là một lỗ hổng không gian. Nói cách khác, Ngài đang ở một nơi tương tự như bên trong trữ vật không gian. Nhưng lại được thiết kế để làm nơi ở, có thể chuyển vận ánh sáng và trao đổi không khí, khá là độc đáo. Nếu ta phán đoán không nhầm thì cái này còn có thể được dùng như một loại cứ điểm ngoài vũ trụ.”
Trần Minh Quân nghe xong thì cũng không có nhiều cảm xúc. Không gian độc lập cũng không phải thứ hiếm ngoài vũ trụ. Ở trên Tử Tinh của Hư Tôn Giả, có cái nhà nào mà không phải có chút không gian độc lập.
Sở dĩ không gian độc lập được phổ biến là vì nó có thể làm ra hiệu quả bên trong lớn bên ngoài nhỏ. Nhưng làm không gian độc lập đến mức tự thành một thể riêng, lại có thêm hệ thống trao đổi không khí với bên ngoài thì đúng là có chút đầu tư.
Tuy nhiên, ý tứ của Hư Linh không phải như vậy. Thấy Trần Minh Quân không có phản ứng, Hư Linh liền hiểu hắn nghĩ gì, thế là giải thích thêm.
“Chủ nhân, ý của ta là cái không gian độc lập này có thể nhận chủ. Cho nên, nó cũng không phải loại không gian độc lập công cộng phổ biến mà Ngài đang nghĩ tới đâu. Hơn nữa, hệ thống quy tắc vận hành của nơi này tương đối mạnh. Nói rõ người kiến tạo có hiểu biết về quy tắc thế giới vô cùng sâu.”
Nghe tới đây, Trần Minh Quân đã hiểu rồi. Có thể nhận chủ và công cộng là hai khái niệm khác nhau. Một nơi có thể nhận chủ có nghĩa là bị người khác nắm trong tay. Không có một ai lại thích đến nơi như thế, vì lúc nào cũng có thể bị khống chế. Trừ phi thực lực quá mạnh, không thèm nhìn lực khống chế không gian.
Còn không gian độc lập công cộng thì vô tư. Vì nó không nhận chủ, chỉ có tác dụng phóng đại và c·ách l·y không gian. Ai cũng có thể ra vào thoải mái. Chẳng có ai là khống chế được không gian đó.
Đại đa số các nơi đều dùng loại không gian độc lập này. Trừ một số nơi cá nhân, như là phòng tu luyện, động phủ riêng tư thì mới dùng loại nhận chủ. Thử nghĩ mà xem, nếu cửa hàng của ngươi là không gian nhận chủ, ai mà dám bước vào tham quan mua hàng cơ chứ?
Vừa nghĩ tới đây, Trần Minh Quân hỏi gấp.
“Hư Linh, nếu chỗ này có chủ, liệu chúng ta có an toàn không?”
Hư Linh nghe hỏi thì không cần suy nghĩ mà trả lời ngay.
“Cái đó còn tùy thuộc vào thực lực của chủ nơi này. Tối thiểu cũng phải mạnh hơn vị cường giả thần bí kia rất nhiều. Còn cụ thể phải mạnh tới cấp nào, thì chính ta cũng không biết.”
Hơi dừng lại vài giây, Hư Linh lại trấn an
“Nhưng mà, chủ nhân có thể an tâm. Thực lực của cường giả kia đã ở cấp thánh, nhưng cũng không phát hiện ra Khởi Nguyên Châu. Còn cái người tên Á Lạp Thác thì đã bị ném ra vũ trụ. Cho nên, khả năng cao là nơi đây đang vô chủ. Hoặc là đã nhận vị cường giả kia làm chủ. Cho dù thế nào thì chúng ta cũng sẽ an toàn. Ít nhất thì bây giờ là vậy.”
Trần Minh Quân nghe xong thì gật đầu rồi không hỏi gì thêm. Những gì Hư Linh nói rất phù hợp với suy nghĩ của hắn.
Khởi Nguyên Châu bắt đầu di chuyển, vượt qua quảng trường, đi đến khu vực ngoại vi. Tại đây, hắn nhìn thấy rất nhiều người. Đám người này ăn mặc thống nhất một loại trang phục như nhau. Mỗi người đều đang có một việc để làm. Nhìn qua thì biết, đây là người làm trong cung điện.
Trần Minh Quân không để ý những người này. Hắn vượt qua khu vực ngoại vi, đi sâu vào bên trong. Những nơi đi qua vô cùng vắng vẻ. Không có thủ vệ, cũng không có người làm.
Điều này chứng minh, người làm chỉ hoạt động ở khu vực ngoại vi. Có lẽ bọn họ còn chưa biết Á Lạp Thác đã không còn ở trong cung điện. Hoặc cũng có thể họ đã biết, nhưng vẫn đang làm việc theo lệnh của mấy người Yến Tiên Tử.
Bất kể có thể nào thì chuyện đó cũng không quan trọng. Trần Minh Quân chỉ muốn thăm dò tình hình. Thu thập càng nhiều thông tin càng tốt. Nơi này được gọi là nơi ở của thần tiên. Chắc sẽ có nhiều phát hiện thú vị.
Rất nhanh, Khởi Nguyên Châu đã vượt qua khu vực trung vi. Trước mặt là một quảng trường khác. Quảng trường này vô cùng trống trải, chỉ có nền gạch, không có thứ gì khác.
Trần Minh Quân ước tính sơ qua, quảng trường này cũng phải dài trên 5 cây số. Có vẻ như tác dụng của nó là ngăn cách khu vực trung vi với khu vực trung tâm bên trong.
Mà ở phía sau quảng trường, có một bức tường trắng ngăn lại. Bức tường này kéo dài từ trái qua phải, lại vươn lên tận mây xanh. Giống như ngăn cách hoàn toàn thế giới phía trước và phía sau bức tường.
Trần Minh Quân biết, cái gọi là cao tận mây xanh chỉ là ảo giác. Thực tế bức tường chỉ vươn tới nóc của cung điện thôi.
Nhìn bức tường từ xa, Trần Minh Quân không thấy vị trí nào có cửa ra vào. Thế là hắn chỉ có thể đến gần quan sát.
Vừa đến gần, hắn đã biết, bức tường này có trận pháp che mắt. Nếu không có tín vật hoặc không phải chủ nhân của cung điện thì rất khó xác định vị trí cửa ra vào. Hơn nữa, dù có xác định được thì cũng không qua được.
Trận pháp này là trận pháp ngăn chặn, không phải trận pháp che mắt như trận pháp bao quanh Thần Đảo. Tác dụng của nó bao gồm cả che mắt và cản trở.
Tuy nhiên, Khởi Nguyên Châu nằm ở chiều không gian khác. Nếu trận pháp ngăn trở này là loại tầm thường, thì nó sẽ dễ dàng đi qua. Trừ phi trận pháp đã chạm tới quy tắc, Khởi Nguyên Châu mới tạm thời bó tay.
Chuyện này không có cách nào dò tìm. Bởi vì tác dụng che mắt sẽ làm bạn không cách nào thăm dò từng vị trí. Có khi bạn nghĩ rằng bạn đang thăm dò từng chỗ, nhưng kỳ thực là chỉ ở một chỗ mà thôi. Tác dụng che mắt là thần kỳ ở chỗ đó.
Để đối phó trận pháp che mắt kiểu này, người tu hành phải dùng thần thức dò tìm. Vì thần thức có thể bao quát 360 độ, không dễ b·ị đ·ánh lừa. Trần Minh Quân có thần niệm, lại càng dễ tra tìm hơn.
Hiện tại, mọi hoạt động của hắn đều dựa vào mắt nhìn. Không cách nào sử dụng thần niệm. Muốn dùng thần niệm thì hắn phải rời khỏi Khởi Nguyên Châu. Làm vậy quá mạo hiểm, hắn sẽ không vì một lần thăm dò mà đùa giỡn với tính mạng mình.
Suy đi tính lại, Trần Minh Quân vẫn cảm thấy vô kế khả thi. Hắn chỉ có thể bất lực mà nhìn bức tường này. Đang lúc hắn định từ bỏ thăm dò cung điện. Bên ngoài có ba bóng người bay thật nhanh vào.
Thấy cảnh này, Trần Minh Quân mỉm cười rồi yên lặng chờ đợi.
Ba người này không phải ai khác, chính là Peter, Yến Tiên Tử cùng với Minh Lão.
Họ không gặp chút trở ngại nào mà tiến thẳng tới bức tường. Sau đó, cả ba đồng thời lấy ra một phần nhỏ thẻ bài. Khi ba phần ghép lại mới được một thẻ bài hoàn chỉnh.
Thẻ bài hoàn chỉnh vừa được ghép lại. Một tia ánh sáng màu trắng từ trên bức tường bắn ra, chiếu thẳng tới thẻ bài.
Ba người thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau, cả ba đồng thời gật đầu rồi cứ thế vừa giữ thẻ bài cùng nhau vừa bước đi song song. Phương hướng họ đi chính là nơi phát ra tia ánh sáng.
Lúc này, Khởi Nguyên Châu đã đi trước một bước, đến chỗ phát ra ánh sáng rồi dễ dàng xuyên qua. Nếu không phải chỗ ra vào, khi Khởi Nguyên Châu đâm vào thì sẽ bị ngăn cản. Lần này thì đã đâm đúng chỗ cần đâm rồi.
Vừa vào bên trong, Trần Minh Quân liền thấy một cái đại điện. Phong cách đại điện như chỗ vua chúa hay lên triều gặp thần tử. Ở chỗ cao nhất, trên cùng nhất có một vương tọa.
Hai bên trái phải của đại điện có hai cánh cửa không gian. Nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy một màu đen kịt. Tạo cảm giác âm u quỷ dị vô cùng. Ngoài ghế chủ tọa và hai cánh cửa không gian thì không còn vật gì khác.
Cái này không phải đơn sơ giản dị, đây cơ bản là không có trang trí cái gì cả.
Không bao lâu sau, ba người Yến Tiên Tử cũng đã đi vào. Vừa vào trong, họ liền rút phần thẻ bài của bản thân về. Sau đó, mỗi người đều tách ra, đi theo một hướng riêng, như đã bàn bạc từ trước.
Yến Tiên Tử và Minh Lão đi đến vách tường hai bên trái phải, rồi lấy phần thẻ bài kia ra áp lên bức tường. Thấy vậy, Trần Minh Quân còn cho rằng bức tường sẽ xuất hiện lối đi ẩn. Nhưng không phải, không có lối đi ẩn nào hiện ra. Chỉ thấy một đạo ánh sáng từ trên vách tường bắn ra, đi thẳng tới hướng bên kia.