Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 267: BỒNG LAI - LẠC HỒNG




CHƯƠNG 267: BỒNG LAI - LẠC HỒNG

Nói xong câu này, Minh Lão liền di chuyển về hướng mặt đất. Đến khi lão đã tiếp đất thì mới nói thêm một câu.

“Anh bạn Kiếm Thánh, khi nào tiêu hóa xong thông tin thì hãy đến tìm hai chúng ta. Ba người chúng ta cần nói chuyện một phen. Ta và Yến Tiên Tử trở lại đây là để chuẩn bị cho tương lai sắp tới.”

Nói xong, thân hình lão nhanh chóng di chuyển. Rất nhanh đã biến mất vào sâu trong hòn đảo. Dường như lão ta đang trở về “nhà” của mình trên Thần Đảo.

Phải hơn mấy phút sau, Peter mới hoàn thần trở lại.

Không phải định lực của hắn quá kém, chủ yếu là thông tin Minh Lão vừa nói thật sự quá khó tin. Hai chữ tự do nghe sao mà xa vời và phi thực tế đến lạ thường.

Đã bao nhiêu năm rồi, hai ngàn năm, hoặc là lâu hơn nữa? Peter cũng đã không còn để ý đến chuyện tự do nữa. Thậm chí, hắn đã hoàn toàn hòa nhập với cuộc sống như hiện tại.

Quan trọng hơn hết là, làm sao trên Trái Đất có thể xuất hiện người mạnh như vậy được? Không phải Trái Đất bị phong tỏa rồi hay sao? Lại thêm mấy ngàn năm qua, Thiên Cung luôn thi hành chính sách hạn chế phổ biến tu hành, hạn chế thực lực của người tu hành. Hai điều kiện trên hội tụ chung một chỗ thì làm sao có cường giả xuất hiện cho được?

Đột nhiên, Peter nghĩ tới một khả năng. Khả năng này dù cũng rất khó tin, nhưng chỉ có thể là như vậy thì mới có cường giả xuất hiện được.

Peter là người đi theo Á Lạp Thác lâu năm nhất. Dù hắn không tiếp xúc với thời đại trước Á Lạp Thác. Nhưng hắn có biết một chút thông tin. Những thông tin này hắn chưa bao giờ nói qua với ai. Bởi vì hắn biết, nếu Á Lạp Thác mà biết, hắn sẽ bị vị chủ tử này g·iết người diệt khẩu ngay.

Peter từ từ hồi tưởng lại một đoạn ký ức. Đoạn ký ức này đã phủ bụi trong đầu hắn không biết bao nhiêu năm. Đó là thời điểm hắn mới đột phá thành linh sĩ tam tinh và bị mời về Thiên Cung.



Cũng có thể nói, hắn là một trong những nhóm tu sĩ đầu tiên bị thi hành chính sách hạn chế thực lực. Chỉ cần đạt tới tam tinh là sẽ bị mời về Thiên Cung.

Tại Thiên Cung, hắn có hai lựa chọn. Một là chấp nhận làm người của Thiên Cung, nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân Thiên Cung một cách tuyệt đối. Hoặc là sẽ bị trục xuất khỏi Trái Đất thông qua cổng không gian vô tọa độ.

Nghe nói, cảnh cổng này vốn là để kết nối với một nơi nào đó ngoài vũ trụ. Nhưng mà hiện giờ kết nối đó đã bị cắt đứt.

Một khi bước vào cánh cổng, nơi xuất hiện có thể là một vị trí bất kỳ ngoài vũ trụ. May mắn thì có thể là một hành tinh có sự sống. Kém may mắn thì có thể trực tiếp xuất hiện giữ hư không vũ trụ. Xấu số hơn thì có thể là một ngôi sao như Mặt Trời.

Nói thì nói vậy thôi, tỷ lệ để xuất hiện trên một hành tinh có sự sống gần như bằng không. Cho nên, bước qua cánh cổng thì hết tám chín phần mười là t·ử v·ong. Chỉ khác nhau là c·hết ngay lập tức hay là từ từ bị thời gian bào mòn tới c·hết.

Lúc đó, Peter đã chọn gia nhập Thiên Cung. Và cũng là người đầu tiên gia nhập Thiên Cung.

Thời điểm đó, Á Lạp Thác bắt đầu thi hành chính sách cấm phổ biến tu luyện ra đại chúng. Thế là Peter trở thành nhân thủ chính giúp Á Lạp Thác chém g·iết không ngừng nghỉ.

Trong một lần thi hành nhiệm vụ. Peter nhặt được một tấm da. Trên tấm da có rất nhiều văn tự kỳ lạ mà hắn không hề biết. Xuất phát từ tò mò, hắn giữ lại tấm da và tìm hiểu văn tự trên đó.

Mất khoảng mấy chục năm, Peter đã có thể đọc hiểu hết tấm da. Sau khi đã hiểu, hắn sợ hãi nên đã phá hủy tấm da, cũng không nói chuyện này cho bất cứ ai.

Tấm da ghi lại một sắc lệnh cho người giữ cổng Bồng Lai trên Trái Đất. Nội dung sắc lệnh là tiến hành động viên toàn bộ tu sĩ tam tinh trở lên tham gia vào “Thiên Giới Chi Chiến”. Hơn nữa, người giữ cổng không chỉ có một mà có tới ba người.

Á Lạp Thác là người canh giữ cổng Bồng Lai. Còn có hai vị khác không có nhắc tới tên, lần lượt canh giữ cổng Thiên Đường với cổng Lạc Hồng. Gọi là cổng, thực chất đó là 3 tòa cung điện. Cổng không gian sẽ nằm trong ba tòa cung điện này.



Thông qua những thông tin này, Peter đoán rằng, Á Lạp Thác đã nhân cơ hội cổng không gian bị cắt đứt để phản lại Thiên Giới nào đó, rồi tự xưng là Á Lạp Thần, trở thành Thần cai quản cao cao tại thượng trên Trái Đất. Ai mà biết, vị Thần này chỉ là một tên gác cổng.

Chuyện như thế này lại bị hắn biết được. Peter rất rõ ràng, cái này chẳng những không có chỗ tốt gì, còn sẽ mang đến họa sát thân. Cho nên, hắn không dám tiếp tục tò mò. Càng tự xem như bản thân mình không biết gì.

Peter đã cho rằng, cuộc đời này của hắn sẽ không bao giờ cần phải nghĩ tới những chuyện đó nữa.

Cho đến hôm nay, những ký ức này mới được hắn đem ra. Hắn đoán, cường giả thần bí kia có thể là người đến từ Thiên Giới. Chỉ có như vậy thì mới có thể hợp lý hóa mọi chuyện.

Nghĩ tới đây, Peter thoát cái trở nên kích động lên. Nếu Thiên Giới đã có thể tìm thấy Trái Đất. Thì có nghĩa là Trái Đất đã sắp thay đổi thời đại rồi.

Hơn nữa, nếu hắn đoán không nhầm, hắn và Minh Lão cùng Yến Tiên Tử sẽ là ba người mạnh nhất Trái Đất lúc này. À, mà đương nhiên là không tính cái người đến từ Thiên Giới kia.

Giờ thì hắn đã hiểu vì sao Minh Lão và Yến Tiên Tử lại có thái độ kia. Cũng giống như hắn lúc này thôi. Tâm tình vừa kích động vừa tạm thời chưa kịp thích nghi với việc bản thân đã được tự do. Lại thoáng cái có thể trở thành một trong những cự đầu mạnh nhất trên toàn thế giới.

Peter càng nghĩ càng không kìm nén được cảm xúc tròng. Hắn ngửa mặt lên trời cười vang. Vừa cười vui vẻ vừa bay trở lại hòn đảo. Dĩ nhiên là đi chuẩn bị cho cuộc nói chuyện giữa ba người.

Trần Minh Quân đã không còn bám theo người nào. Mà hắn cũng không cần thiết làm vậy nữa. Từ lúc Minh Lão đang nói chuyện với Peter thì hắn đã đi về hướng cung điện to lớn của Thần Đảo.



Toàn bộ cung điện to lớn vô cùng, chiếm một nửa diện tích của Thần Đảo. Nếu nó đứng riêng một mình thì cũng có thể xem là một hòn đảo rồi. Cho nên, ở lịch sử xa xưa, nhân gian còn gọi tòa cung điện này là Bồng Lai Tiên Đảo.

Dù rất to lớn đồ sộ, nhưng cung điện chỉ có một lối ra vào duy nhất. Trần Minh Quân đến trước cửa cung điện, thấy trên cửa có ghi 2 chữ Bồng Lai. Trần Minh Quân biết, chữ này không phải ngôn ngữ bình thường. Người nào nhìn cũng sẽ thấy khác nhau, nhưng đều có chung một nghĩa.

Cái này không phải chữ viết mà là một loại thiên văn đặc thù, nó không dùng để bố trí trận pháp hay bất cứ việc gì khác. Nó chỉ được dùng để thay cho chữ viết khi cần viết thứ mà người viết muốn ai xem cũng hiểu.

Trần Minh Quân cảm thấy hứng thú là hai chữ Bồng Lai này. Rất nhiều người thường cũng biết đến hai chữ Bồng Lai. Trong nhân gian, Bồng Lai Tiên Đảo được cho là nơi ở của thần tiên. Cách nói này không chỉ nổi tiếng ở Việt Quốc mà cả ở nước bạn Trung Hoa cũng như vậy.

Không biết cái cung điện có tên Bồng Lai này có phải là Bồng Lai Tiên Đảo mà nhân gian hay nhắc tới hay không?

Hơn nữa, Trần Minh Quân còn nhớ lại khoảng thời gian hắn ở trên đảo Hòn Khoai. Tại đó, hắn đã đọc nhật ký của một tu sĩ tên là Trần Hộ Quốc. Trong cuốn nhật ký đó, Trần Hộ Quốc có nói tới một người thần bí nguy hiểm.

Hiện giờ, Trần Minh Quân đã dám chắc tám chín phần mười rằng, Á Lạp Thác chính là người thần bí được nhắc tới trong nhật ký của Trần Hộ Quốc. Hơn nữa, kẻ đó cũng là chủ nhân của Thần Đảo và cái Bồng Lai cung điện này. Hay nói chính xác hơn là chủ nhân của tổ chức Thiên Cung.

Hiện giờ, Á Lạp Thác đã bị người đó ném vào vũ trụ. Thiên Cung cũng đã giải tán. Nguy cơ mà Trần Hộ Quốc nói đến cũng đã không còn.

Tuy nhiên, Trần Minh Quân còn nhớ rõ, ở trang cuối cùng của nhật ký, Trần Hộ Quốc có nhắc tới Lạc Hồng Tiên Đảo. Một cái tên hoàn toàn xa lạ với Trần Minh Quân.

Trần Minh Quân nghiền ngẫm trong lòng.

“Không biết Lạc Hồng Tiên Đảo đó và cái cung điện Bồng Lai này có liên quan gì tới nhau hay không?”

Trần Minh Quân có cảm giác. Hắn càng ngày càng tiếp cận tới một phần lịch sử nào đó mà thế gian hoàn toàn không biết đến.

Trần Hộ Quốc nhắc đi nhắc lại, muốn phá vỡ thế cục của Á Lạp Thác thì phải tìm được Lạc Hồng Tiên Đảo. Nói vậy, Lạc Hồng Tiên Đảo sẽ có thứ gì đó có thể đối phó được Á Lạp Thác.

Cho dù bây giờ Á Lạp Thác đã không còn ở trên Trái Đất. Nhưng nếu có thể nắm được thứ như vậy ở trong tay, độ an toàn của bản thân sẽ tăng cao, tội gì mà không muốn.