Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 266: THEO SAU




CHƯƠNG 266: THEO SAU

Ngay khi Yến Tiên Tử và Minh Lão rời đi, Trần Minh Quân cũng đã lặng lẽ điều khiển Khởi Nguyên Châu đi theo phía sau.

Trần Minh Quân muốn biết thêm thông tin về hai cừu nhân này. Nên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội có thể khám phá vị trí đại bản doanh của họ.

Với tu vi linh sĩ thất tinh, tốc độ phi hành của Yến Tiên Tử và Minh Lão rất nhanh. Có thể đạt khoảng 1000 km mỗi giờ. Hơn 3 lần tốc độ phi hành mà Kaiba cùng Amo thể hiện ra. Tốc độ này đã tương đương với tốc độ của máy bay thương mại khi bay ở độ cao ổn định.

Nhưng nếu so sánh với tốc độ của Khởi Nguyên Châu thì vẫn còn thua kém xa. Trần Minh Quân không gặp chút khó khăn nào khi phải bay theo đối phương. Trong quá trình đó, hắn còn có dư lực mà quan sát thực địa dưới mặt đất.

Hơn 30 phút phi hành, đất liền đã biến mất, phía dưới chỉ còn lại mặt biển. Trần Minh Quân đã có thể biết được phương vị đại khái của chuyến đi này. Yến Tiên Tử và Minh Lão đang bay một mạch theo hướng Đông Bắc, hơi chếch về Đông.

Trần Minh Quân nhớ lại lời nói của Yến Tiên Tử. Chỗ mà họ muốn đến gọi là Thần Đảo. Chỉ cần nghe tên thì hắn biết đây chắc chắn là một hòn đảo rồi. Còn là một hòn đảo mà người thường không ai biết đến.

Như vậy, có khả năng rất cao là hòn đảo này ở trên Biển Đông. Chỉ là không biết sẽ ở gần đất liền hay ở rất xa đất liền.

Lại bay thêm 30 phút, Trần Minh Quân phát hiện Yến Tiên Tử và Minh Lão đang giảm tốc độ và độ cao. Cứ như vậy, chưa tới 10 phút sau, họ đã gần như bay sát mặt biển.

Trần Minh Quân không có GPS, nên không thể biết chính xác vị trí hiện tại. Nhưng hắn có thể phán đoán. Chỗ này đã ở rất xa ngoài Biển Đông. Cụ thể thì chắc là nằm đâu đó giữa hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa của Việt Quốc.

Hắn không phải đoán bừa mà căn cứ theo hướng bay cùng tốc độ bay để ước lượng. Cái ước lượng này không thể ra tọa độ chính xác trăm phần trăm, nhưng đủ để khoanh vùng một khu vực tương đối nhỏ.

Tuy nhiên, mấy chuyện này cũng không quan trọng lắm. Chỉ cần hắn đích thân tiến vào Thần Đảo, hắn có thể để lại thần niệm ấn ký để định vị. Sau này, chỉ cần hắn muốn là có thể tùy thời tìm tới tận nơi.

Lúc này, Yến Tiên Tử và Minh Lão đều lấy ra một thiết bị gì đó. Trần Minh Quân nhìn qua thì thấy đó là một cái thẻ bài.



Một mặt thẻ bài in hình một tòa cung điện, mặt còn lại thì khắc chi chít thiên văn nhỏ li ti. Sau khi nhìn kỹ, Trần Minh Quân biết đó là một trận pháp cỡ nhỏ. Trận pháp cỡ nhỏ này có tác dụng như một loại chìa khóa ra vào của một trận pháp lớn hơn. Đồng thời cũng kim luôn nhiệm vụ điều hướng.

Kiến thức về thiên văn và trận pháp thì Trần Minh Quân thừa hưởng khá đầy đủ. Hắn chỉ cần mất chút thời gian phân tích là hiểu ra cách hoạt động cùng công dụng của trận pháp trên thẻ bài.

Khi ai đó cầm theo thẻ bài này rời khỏi trận pháp chủ. Thẻ bài sẽ ghi nhận một tín hiệu độc nhất vô nhị, tín hiệu này do trận pháp chủ phát ra.

Sau đó, khi người đó cầm thẻ bài này trở về. Trận pháp chủ sẽ kiểm tra và đối chiếu lại tín hiệu đã nhớ trên thẻ bài. Chỉ khi tín hiệu đồng nhất, người đó mới được thông qua.

Điều đáng nói là, mỗi lần ra vào thì trận pháp chủ sẽ phát ra một tín hiệu khác nhau. Cho dù nhìn thấy trận văn và phục chế được trận pháp cỡ nhỏ thì cũng không có cách nào làm giả tín hiệu.

Vì tín hiệu còn phải được ghi nhớ bởi trận pháp chủ. Mà nó còn ghi nhớ tín hiệu nào thuộc về thẻ bài nào. Cho nên, dù vô tình mô phỏng được một tín hiệu chính xác thì cũng bị lộ do không khớp với thẻ bài.

Về phần làm giả thẻ bài giống trăm phần trăm một cái thẻ bài khác là chuyện không thể nào. Cho dù bề ngoài hai cái thẻ bài nhìn hoàn toàn giống nhau thì vẫn khác nhau ở cấp độ phân tử. Thậm chí, đơn giản là trọng lượng, thể tích, phân bố và hình dạng các nguyên tố cũng sẽ khác nhau.

Tóm lại là gần như không thể tồn tại hai thứ gì hoàn toàn giống nhau về mặt nghĩa đen. Có giống thì chỉ là dựa trên một số tiêu chuẩn đơn giản mà thôi. Như tờ tiền 50K giống một tờ tiền 50K thì chủ yếu là giống về hình dáng cùng giá trị. Có thể thấy bằng mắt thường là số seri giữa 2 tờ tiền thì đã khác nhau rồi.

Tuy nhiên, Trần Minh Quân có một thế giới riêng là Khởi Nguyên Châu. Nên hắn có khả năng làm được chuyện mà tu sĩ khác cho rằng là chuyện không thể. Chính là tạo ra một vật giống với một vật mẫu gần như tuyệt đối, kể cả ở cấp độ hạt.

Trần Minh Quân chỉ tò mò nhìn xem rồi phân tích ra vậy thôi. Chứ thực tế thì hắn đâu có cần thẻ bài để đi qua trận pháp. Hắn chỉ cần chờ đối phương mở ra trận pháp, xác định được vị trí trận pháp, không bị ảo giác đánh lừa thị giác, rồi hắn cứ vậy mà điều khiển Khởi Nguyên Châu đi qua thôi.

Vừa đi qua trận pháp, Trần Minh Quân liền nhìn thấy hình dáng của Thần Đảo trong miệng Yến Tiên Tử.

Ấn tượng đầu tiên của hắn là quái lạ. Bởi vì đang có một tòa cung điện đồ sộ chiếm hơn một nửa diện tích hòn đảo.

Điều đáng nói là, cung điện này nhìn có vẻ như không phải xây dựng trên hòn đảo. Toàn bộ kết cấu của cung điện là một thể thống nhất và tách rời khỏi hòn đảo. Thật giống như, giống như có ai đó đã ném cái cung điện này lên đảo.



Dù cảm thấy có chút là lạ, nhưng Trần Minh Quân cũng không suy nghĩ nhiều. Ánh mắt hắn tập trung nhìn về phía một bóng người đang bay tới hướng bên này. Từ xa đã có thể thấy 7 điểm sáng sau lưng của người nọ. Cho thấy người nọ cũng là một linh sĩ thất tinh.

Đến gần hơn, Trần Minh Quân mới có thể nhìn rõ diện mạo của đối phương. Đó là một người đàn ông Tây u điển hình, trên lưng vác theo một thanh cự kiếm kiểu Tây.

Vừa bay đến gần, Peter đã vội hỏi

“Yến Tiên Tử, Minh Lão. Nhanh như vậy mà đã xử lý xong rồi sao? Có đem được thứ gì về hay không?”

Nghe Peter hỏi, Yến Tiên Tử và Minh Lão liếc mắt nhìn nhau. Thần sắc trong mắt hai người tràn ngập bất đắc dĩ. Họ đồng loạt lắc đầu cảm thán.

Peter chẳng hiểu gì, thế là truy hỏi.

“Hai người làm sao vậy? Thái độ này là sao? Đừng có nói là nhiệm vụ thất bại đó nhé!”

Nói tới câu sau, vẻ mặt Peter đã chuyển đổi thành hoảng sợ. Bất cứ ai làm việc cho Á Lạp Thác đều biết rõ hậu quả khi nhiệm vụ thất bại.

Càng nghĩ Peter càng cảm thấy sợ hãi. Xuất phát từ lòng quan tâm và sợ hãi cho bản thân, hắn vội nhắc nhở.

“Mà cũng thật là may mắn, hiện giờ Đại Nhân không có mặt. Chỉ cần chúng ta nỗ lực xử lý tốt vấn đề trước khi Đại Nhân trở về là được. Thời gian không có nhiều, chúng ta lập tức xuất phát luôn đi”

Nói rồi, vậy mà Peter thực sự định dẫn trước bay đi, định bay ra khỏi Thần Đảo.



Minh Lão thấy vậy thì vội bay lên chặn Peter lại mà nói.

“Anh bạn Kiếm Thánh, không cần sợ hãi như vậy đâu. Ta và Yến Tiên Tử đúng là không có xử lý được vụ việc. Nhưng mà …”

Lời nói vừa tới đây, Peter đã không nhịn được hét lên.

“Hai người bị cái gì vậy hả? Đầu óc đột nhiên chập mạch hay sao? Nếu chưa xử lý thì sao còn không tranh thủ cùng nhau đi xử lý thôi? Còn chặn tôi lại làm gì?”

Minh Lão bất đắc dĩ giơ tay ngăn Peter nổi nóng rồi vội giải thích.

“Cái tính nóng nải này của anh bạn đúng là khó bỏ thật. Trước tiên cứ nghe lão già tôi nói hết đã chứ?”

Nghe Minh Lão nói vậy, Peter nhíu chặt chân mày lại, nhưng hắn cũng không tiếp tục nói gì mà thành thật chờ Minh Lão nói hết.

Thấy vậy, Minh Lão mỉm cười nói ngay.

“Lần này đến Cần Thơ, lão già tôi và Yến Tiên Tử đã gặp một cường giả vô cùng mạnh. Có thể đảm bảo, người đó chắc chắn là mạnh hơn Á Lạp Thác Đại Nhân rất nhiều”

Lời này vừa nói ra, phản ứng đầu tiên của Peter là khó tin. Cũng có thể nói là không có cách nào tin.

“Lão già ông ăn nói bậy bạ gì đó? Có biết là nếu Đại Nhân nghe được thì hậu quả của ông sẽ thê thảm thế nào không hả?”

Nghe Peter nói vậy thì Minh Lão chỉ mỉm cười. Lão biết, Peter nói vậy cũng không phải xuất phát từ lòng trung thành với Á Lạp Thác. Hắn cũng giống với lão và Yến Tiên Tử, sở dĩ nghe lời là vì sợ hãi mà thôi.

Cho nên, Minh Lão cũng không để bụng lời nói mang ý uy h·iếp của Peter. Lão tiến lên, lấy tay vỗ lên bờ vai rắn chắc của Peter rồi nói.

“Anh bạn Kiếm Thánh, không chỉ chúng tôi gặp một người như vậy không đâu. Chúng tôi còn biết được một thông tin. Một thông tin vô cùng quan trọng. Một thông tin có thể thay đổi cuộc đời sau này của tất cả chúng ta.”

Minh Lão hơi dừng lại, hướng về cung điện to lớn bên dưới rồi nói tiếp.

“Trước đây, chúng ta đều không hiểu tại sao Thiên Cung lại xuất hiện ở đây. Nhưng bây giờ thì ta và Yến Tiên Tử đã biết. Á Lạp Thác Đại Nhân đã bị cường giả kia lưu đày vào vũ trụ. Thiên Cung chắc chắn cũng do người đó ném từ trên Mặt Trăng xuống đây. Người đó còn hạ lệnh giải tán Thiên Cung. Cho nên, chúng ta tự do rồi anh bạn à”