CHƯƠNG 264: GẶP LẠI CỪU NHÂN
Sau khi đã nghĩ thông suốt vấn đề. Trần Minh Quân không còn xoắn suýt chuyện làm sao mới lấy được trứng chu tước nữa.
Hắn đưa mắt nhìn qua xác chu tước một lần nữa, lòng hạ quyết tâm, rồi điều khiển Khởi Nguyên Châu từ từ bay lên cao, định bay trở về thành phố Long Xuyên.
Tuy nhiên, khi Khởi Nguyên Châu rời khỏi phạm vi nhiệt độ cao, còn chưa kịp tăng tốc bay nhanh. Trần Minh Quân đột nhiên nhìn thấy có bóng người mờ ảo xuất hiện ở phía trước, cách Khởi Nguyên Châu vô cùng gần, có thể nói là đã mặt chạm mặt luôn rồi.
Trần Minh Quân biết, đây là có người đang thi triển ẩn thân thuật. Bên ngoài phủ lên một tầng thần thức, không ngừng đánh lạc hướng ánh sáng, tạo ra hiệu ứng giống như vô hình. Nhưng chỉ cần chịu khó quan sát và ở trong phạm vi gần thì có thể lờ mờ thấy được bóng dáng đối phương.
Chiêu ẩn thân này không chỉ có tác dụng lên ánh sáng. Nó còn có tác dụng xuyên thấu mọi loại sóng. Giúp cho tu sĩ chẳng những vô hình trong mắt người thường, mà còn vô hình trong mắt của các thiết bị dò tìm.
Hơn hết, ẩn thân thuật cũng có thể đánh lừa thị giác của thần thức. Tùy theo sức mạnh của linh hồn lực mà khả năng đánh lừa thần thức cao hay thấp. Tu sĩ có linh hồn lực càng mạnh thì khả năng qua mặt được thần thức càng cao.
Ở chiều ngược ngược lại, muốn ít bị ẩn thân thuật đánh lừa thần thức của bản thân thì linh hồn lực của bạn cũng phải mạnh hơn đối phương.
Trở lại chuyện Trần Minh Quân phát hiện ra bóng người đang ẩn thân. Cái này có thể nói là tình huống tình cờ và may mắn cực lớn.
Nên biết, Trần Minh Quân đang ở trong Khởi Nguyên Châu. Hắn đang nhìn thế giới bên ngoài thông qua đôi mắt. Cho nên, nếu không phải vì tiếp cận mặt đối mặt, thị giác của hắn sẽ không thể phát hiện ra đối phương.
Đang lúc Trần Minh Quân chưa biết nên làm gì. Hắn chợt nghe thấy đối phương mở miệng nói chuyện.
“Tiên Tử, cô cảm thấy việc này phải xử lý thế nào?”
Nghe xong câu này, Trần Minh Quân liền nhìn kỹ không gian xung quanh. Quả nhiên, cách bên phải người này khoảng 5 mét, hắn thấy một bóng người mờ ảo khác.
Trần Minh Quân vui mừng trong lòng. Cũng may là trước đây không lâu hắn đã yêu cầu Hư Linh cải thiện buồng lái Khởi Nguyên Châu. Không chỉ dễ dàng nhìn thấy bên ngoài, còn có thể nghe được âm thanh ở gần xung quanh.
Yến Tiên Tử nghe hỏi thì thả dài chán nản mà trả lời
“Cái này đã nằm ngoài khả năng của chúng ta rồi. Có lẽ chỉ có Đại Nhân mới có thể xử lý được. Nhưng mà chúng ta lại không biết đại nhân đã đi đâu. Thật tình ta cũng không biết phải làm gì trong trường hợp này nữa.”
Dường như cảm thấy ở vị trí quá cao, sẽ không có ai nghe thấy họ nói chuyện, nên họ thản nhiên trao đổi, còn không thèm truyền âm.
Minh Lão nghe Yến Tiên Tử nói vậy thì không có đáp lời. Nhất thời, đôi bên lâm vào im lặng. Qua hơn một phút sau, Minh Lão mới đưa ra ý kiến của mình.
“Tiên Tử, lão cảm thấy chuyện này quá lớn. Nếu chúng ta không làm gì, khi Đại Nhân trở lại thì chúng ta khó mà tránh khỏi bị trừng phạt. Lão đề nghị chúng ta sử dụng vật kia, cùng lắm thì đổ lỗi cho một quả bom nguyên tử. Tiên Tử thấy thế nào?”
Nghe đề cập đến vật kia, Yến Tiên Tử có hơi rung động, thậm chí là hoảng sợ. Nhưng rồi cô ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Yến Tiên Tử không vội trả lời mà lâm vào trầm tư suy nghĩ. Minh Lão cũng không có nóng vội. Im lặng chờ đợi, cho Yến Tiên Tử thời gian suy nghĩ thoải mái.
Trần Minh Quân thì cảm thấy toàn thân rét lạnh. Nhất là khi hắn nghe đối phương nhắc tới bom nguyên tử. Dù hắn biết đối phương không nói là dùng bom nguyên tử mà chỉ là lý do lấp liếm. Nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để hắn hoảng loạn trong lòng.
Thứ mà có thể đem bom nguyên tử ra so sánh ngang hàng thì uy lực sẽ không kém gì bom nguyên tử.
Trần Minh Quân thật không ngờ, hai người này lại đang muốn sử dụng một thứ hủy diệt như vậy ở trên đất Cần Thơ. Nếu chuyện này thật sự xảy ra, toàn bộ thành phố Cần Thơ sẽ biến mất. Không đúng, có thể là cả Miền Tây Nam Bộ cũng sẽ không còn.
Phải là loại người có lòng dạ tàn ác cỡ nào thì mới có thể nghĩ ra chuyện như vậy cơ chứ?
Dù còn chưa nhìn thấy dung mạo đối phương, nhưng mà Trần Minh Quân có thể cảm giác được, hai người này có thể là cừu nhân đã suýt g·iết c·hết hắn ở Thiên Cấm Sơn.
Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm. Cho dù thế nào thì cũng phải ngăn chặn đối phương. Không thể để cho hai kẻ điên này làm ra hành động d·iệt c·hủng phát rồ như thế được.
Lúc này, sau khi suy nghĩ khá lâu. Yến Tiên Tử nhìn xuống mặt đất bao la phía dưới, thần sắc trong ánh mắt chuyển sang lạnh lùng và kiên quyết. Cô ta đáp.
“Được rồi. Ta cũng không muốn bản thân mình c·hết. Cho nên, chỉ có thể để đám sâu kiến này c·hết đi thôi.”
Minh Lão nghe vậy thì mỉm cười. Hắn cũng giống Yến Tiên Tử. Hắn không muốn vì không thể xử lý vụ việc mà phải m·ất m·ạng. Cho nên, chỉ có thể tàn ác, thực hiện d·iệt c·hủng quy mô lớn. Chuyện thế này cũng không phải Thiên Cung chưa từng làm qua. Chỉ là từ hơn 800 trăm trở lại thì đã không còn làm lần nào.
Minh Lão vui mừng nói nhanh.
“Tốt lắm, nếu vậy thì chúng ta trở lại lấy vật kia thôi”
Lời nói vừa buông xuống, Minh Lão cùng Yến Tiên Tử đang muốn phi hành rời đi thì một tiếng nói khác đột ngột xuất hiện.
“Không cần phải vất vả vậy đâu. Vật kia đã ở trong tay ta rồi. Hai người các nhìn xem, có phải là thứ này không?”
Tiếng nói vừa chấm dứt, Yến Tiên Tử và Minh Lão đồng thời cảm thấy toàn thân lạnh toát. Giống như có một khí tức sát phạt khủng bố đã khóa chặt hai người. Cổ khí tức này mang theo địch ý và sát ý nồng đậm, chỉ là ý chí thôi nhưng lại như là thực chất, khiến cho hai người muốn cử động thân thể thôi cũng không được.
Ở bên trong Khởi Nguyên Châu, Trần Minh Quân cũng giật mình không ít. Thật không ngờ ở xung quanh vẫn còn có người ẩn nấp.
Theo bản năng, hắn cố gắng nhìn ngó, tìm kiếm xung quanh. Nhưng dù có tìm kỹ thế nào thì hắn vẫn không thể thấy một dấu hiệu bất thường nào.
Sau một lúc, dường như chợt nghĩ ra điều gì đó. Trần Minh Quân lập tức dừng tìm kiếm. Thành thành thật thật im lặng rồi quan sát mọi chuyện ở bên ngoài.
Hắn có một suy đoán, có thể người này chính là vị cường giả thần bí kia.
Cùng lúc đó, ẩn thân thuật yếu ớt của Yến Tiên Tử và Minh Lão cũng bị triệt tiêu. Hình dáng của họ cùng với 7 điểm sáng lấp lánh sau lưng liền hiện ra rõ ràng.
Bảy ngôi sao này nói rõ tu vi của họ đều là linh sĩ thất tinh. Đã bước vào tầng thứ thượng cấp linh sĩ, linh khí đã chuyển hóa thành thiên linh khí.
Trần Minh Quân nhìn thấy Minh Lão thì trong lòng thầm nói.
“Hừ, quả nhiên là kẻ này! Còn người phụ nữ cầm kiếm kia, chắc chắn là người đã suýt chém mình một kiếm chí mạng”
Nhìn thấy kẻ thù sinh tử, Trần Minh Quân có chút đỏ mắt. Nhưng chỉ là đỏ mắt thôi, hắn cũng không định xông ra. Tâm trí của hắn cũng không có kém cỏi đến mức đó.
Ở bên ngoài Khởi Nguyên Châu, sau khi ẩn thân thuật bị triệt tiêu. Từ vị trí ở chính giữa bọn họ xuất hiện một cái bàn tay. Bàn tay này như là xuyên từ trong hư không ra. Nhìn vô cùng quỷ dị và thần bí.
Trên bàn tay kia cầm theo một vật nhìn như viên bi mà bọn trẻ con hay chơi.
Nhìn thấy viên bi này, Yến Tiên Tử và Minh Lão đồng loạt co rụt đồng tử lại. Thần sắc trên mặt đều là hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Nếu thứ này mà kích hoạt, nó sẽ hủy diệt họ cùng với vùng đất lớn ở bên dưới thành bột cám.
Trong thần sắc hoảng sợ của họ, bàn tay nắm chặt viên bị lại. Sau đó, một thanh âm cực nhỏ vang lên.
BỤP
Đó rõ ràng là một t·iếng n·ổ. Nhưng mà, t·iếng n·ổ này thực sự quá nhỏ bé. Không lớn hơn tiếng búng tay bao nhiêu.
Chứng kiến cảnh này, Yến Tiên Tử và Minh Lão đồng loạt ngốc trệ. Cả hai như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Không phải nói thứ này rất mạnh hay sao? Vậy mà bị người ta nắm trong lòng bàn tay cho nổ. Vụ nổ còn không thể làm bàn tay kia rung động, dù chỉ một chút.
Đùa cái gì vậy chứ?
Trần Minh Quân cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Khi hắn nghe thấy tiếng nói, lại nhìn thấy bàn tay xuất hiện. Rồi cũng phát hiện bàn tay kia cầm theo một viên bi.
Thật tình, hắn không nhận ra viên bi này là gì. Nhưng hắn thấy thần sắc hoảng sợ của Yến Tiên Tử và Minh Lão. Cho nên hắn đoán ra, đó có thể là vật kia ở trong miệng Minh Lão.
Vì lý do đó, lúc hắn thấy bàn tay kia nắm lại. Hắn cũng kinh hồn bạt vía một phen.
Nhưng nào có ngờ, kết quả là nghe thấy một t·iếng n·ổ nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Làm sao mà hắn không khỏi mộng bức cho được.
Cái này giống như đang bị chĩa súng vào đầu. Đối phương bóp cò thì chỉ nghe tiếng tạch. Súng đã hết đạn. Không biết nên nói cảm xúc này là vui hay là hụt hẫng nữa.