CHƯƠNG 261: CƠ DUYÊN CỦA KAIBA VÀ AMO
Trần Minh Quân nhìn Hắc Bạch Đại Hùng, rồi lại nhìn lên bầu trời. Ngay khoảnh khắc vừa rồi, hai người trên kia cũng đã dừng chiến đấu. Trong lòng hắn thầm nghĩ, có thể cuộc chiến này cũng chỉ là diễn. Mục đích của họ chắc là tạo cơ hội cho Hắc Bạch Đại Hùng, để nhìn xem nó sẽ làm gì.
Hắn mạnh dạng suy đoán, Ngô Thanh và Liễu Như Sinh đã nhận ra điều gì đó về hiện tượng tịch tĩnh vừa rồi. Kết hợp thêm thái độ hưng phấn và điên cuồng hút lấy không khí của Hắc Bạch Đại Hùng. Chắc họ nghĩ rằng, hiện tượng vừa rồi sẽ mang lại chỗ tốt vô cùng lớn. Nhưng vì lý do gì đó mà chỗ tốt đó đã không xuất hiện.
Đối với tu sĩ mà nói, chỗ tốt thì đương nhiên có liên quan tới tu vi. Nhưng vì hai tên cáo già này vô cùng cẩn thận, không muốn tự bản thân kiểm chứng. Cho nên mới cố ý tạo ra tình huống đánh nhau. Khi đó, Hắc Bạch Đại Hùng sẽ có cơ hội để hành động.
Trần Minh Quân suy đoán đã gần như hoàn toàn chính xác. Chỉ thiếu mỗi một chuyện, Ngô Thanh và Liễu Như Sinh cũng nhận thấy sự nguy hiểm của hiện tượng tịch tĩnh.
Lúc đó, dựa vào cảm giác của bản thân, dù được Hư Linh che chở, họ vẫn cảm thấy bên ngoài thân thể chính là tử địa. Cộng thêm biểu hiện vô cùng kinh ngạc và khó tin của Hắc Bạch Đại Hùng lúc nhìn thấy Kaiba và Amo. Hai người này liền kết luận, sự kiện mang lại chỗ tốt cho người tạo ra hiện tượng, nhưng sẽ lấy mạng của những người khác.
Trước lúc dị tượng xảy ra, họ cũng đã thấy Hắc Bạch Đại Hùng làm gì. Nhưng họ không dám chắc chắn.
Vì vậy, họ liền đối mặt một vấn đề lớn. Phải xác định chính xác phương pháp kích hoạt dị tượng một cách an toàn. Cũng không thể tra khảo Hắc Bạch Đại Hùng. Vì dù có hỏi được thì họ cũng sẽ không dám làm theo. Nên biết, đã từng có linh sĩ cửu tinh c·hết ở chỗ này.
Cuối cùng, cả hai phối hợp ăn ý. Ngô Thanh cố ý đẩy Hắc Bạch Đại Hùng đi một đoạn ngắn. Liễu Như Sinh làm ra vẻ nóng giận, rồi lao vào đánh nhau cùng Ngô Thanh, tạo ra cơ hội cho Hắc Bạch Đại Hùng hành động. Họ có lòng tin, chỉ cần một cái sát na là có thể chế trụ Hắc Bạch Đại Hùng.
Đúng như họ suy nghĩ, Hắc Bạch Đại Hùng đã hành động. Khi thấy nó di chuyển vô cùng chậm, họ làm bộ như không có phát hiện, vẫn chiến đấu ầm ầm.
Mãi đến khi thấy Hắc Bạch Đại Hùng chuẩn bị xuất chiêu. Họ mới thực sự xác nhận chính xác thông tin. Đến đây, họ chỉ cần ngăn cản Hắc Bạch Đại Hùng là xong.
Ai cũng nghĩ rằng, quá trình vận khí của Hắc Bạch Đại Hùng sẽ kéo dài ít nhất vài giây. Nhưng mà, diễn biến tiếp theo lại nhanh hơn suy nghĩ của mọi người rất nhiều.
Trong lòng bàn tay của nó, nguồn năng lượng vừa xuất hiện thì đã nhanh chóng đạt tới đỉnh phong. Toàn thân Hắc Bạch Đại Hùng bị hút nhỏ lại một vòng, mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Minh Quân thầm nghĩ.
“Đúng là phương pháp giảm cân thần kỳ. Chị em trên Trái Đất mà biết tuyệt kỹ này thì có thể thoải mái mà ăn, không lo béo tốt”
Ngô Thanh và Liễu Như Sinh thì không có bình tĩnh như hắn. Sắc mặt cả hai người đồng thời kịch biến. Gần như cùng một thời gian, hai cự thủ được hình thành từ thiên linh khí nhanh chóng hình thành, rồi dùng tốc độ như thuấn di mà đi tới trước mặt Hắc Bạch Đại Hùng.
Mắt thấy hai cự thủ đã gần như tóm lấy Hắc Bạch Đại Hùng. Ngay khoảnh khắc đó, Hắc Bạch Đại Hùng đã tung chưởng ra. Quả cầu năng lượng mạnh mẽ đục ra một lỗ thủng trên quang tráo của Ngô Thanh. Sau đó, nó ầm ầm biến lớn rồi hướng về tảng cự thạch mà bay qua. Tốc độ quả cầu năng lượng vô cùng nhanh, dù không thể so sánh với hai cái cự thủ kia, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Ngô Thanh và Liễu Như Sinh đồng loạt co rụt đồng tử lại. Bởi vì linh hồn n·hạy c·ảm đã vang lên cảnh báo trong lòng họ. Nói cho họ biết, họ sắp đối mặt nguy cơ sinh tử vô cùng khủng bố.
Cảm giác sinh tử của cường giả có nguyên thần ngưng thực là rất đáng tin cậy. Họ hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào. Hơn nữa, trong tối tăm cảm ứng của họ, phương hướng cửa ra vào chính là sinh cơ duy nhất.
Ngô Thanh và Liễu Như Sinh không chút do dự. Ngay khi tung ra cự thủ thiên linh khí, còn chưa chờ nó chạm tới mục tiêu, họ đã dùng tốc độ gần như vượt qua không gian để bay về lối ra thung lũng.
Tốc độ của linh sĩ bát tinh rất khủng bố. Chỉ trong thoáng chốc họ đã nhìn thấy lối ra. Cả hai không khỏi liều mạng, cho dù tổn thương kinh mạch cũng muốn đẩy mạnh thân pháp bay nhanh hơn. Mắt thấy cửa động chỉ còn chưa tới trăm mét. Thêm vài phần ngàn giây nữa thôi là họ sẽ an toàn.
Đột nhiên, toàn bộ thế giới trở nên tịch tĩnh. Ngô Thanh và Liễu Như Sinh chẳng những mất đi tầm nhìn cùng thính lực. Họ còn cảm giác bản thân đâm đầu vào một lá chắn vô hình. Nếu không có lá chắn này, dù tịch tĩnh có phát động thì họ cũng đã ra ngoài.
Hai người còn chưa kịp suy nghĩ, xung quanh thân thể đã truyền tới cảm giác đau đớn mãnh liệt. Giống như có ngàn vạn thanh đao vô cùng nhỏ đang cắt xé họ. Thiên linh khí hộ thể giống như vô hình, hoàn toàn không có chút tác dụng phòng thủ. Tất cả pháp thuật xuất ra cũng đều biến mất vô thanh vô tức.
Cả hai không ngừng lăn lộn, giãy giụa. Họ thực sự rất đau, vô cùng đau, có thể nói là cuộc đời này của họ chưa bao giờ nếm trải thứ đau đớn khủng kh·iếp tới vậy. Càng quỷ dị hơn là, cho dù họ có gào thét cỡ nào, cũng không có chút âm thanh phát ra. Chỉ có thể cảm nhận thân thể từ từ bị ăn mòn trong vô lực.
Hai người biểu hiện như vậy cũng không phải do tâm trí của họ kém cỏi. Hoạt động của Thiên Địa Đại Thế dựa trên quy tắc vận hành thế giới. Do đó, từng lần phân giải đều là ở cấp độ quy tắc. Cho nên, đau đớn cũng xuất phát từ quy tắc. Cái này thì cho dù là trường sinh giả cũng sẽ không thể chịu đựng nổi.
Ở phía bên kia, Hắc Bạch Đại Hùng cũng đang bị phân giải. Cho dù Ngô Thanh và Liễu Như Sinh bỏ chạy, cự thủ thiên linh khí của họ vẫn đánh lên Hắc Bạch Đại Hùng, làm nó không thể khống chế thân hình, rời khỏi vị trí an toàn.
Thật tình mà nói, cho dù nó không bị phân giải thì cũng không thể sống tiếp sau khi nhận hai đòn của linh sĩ bát tinh. Còn là b·ị đ·ánh trong tình trạng suy yếu tới không thể suy yếu hơn. Trừ phi Trần Minh Quân chịu cứu nó. Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra, vì hiện giờ nó đã và đang hóa thành năng lượng.
Thời gian 5 phút trôi qua rất nhanh. Khi sự tịch tĩnh biến mất. Toàn bộ không gian thung lung Tứ Diện Sơn đã tràn ngập sức sống.
Cho dù là người bình thường cũng dễ dàng cảm thấy được, không khí ở xung quanh có một loại sức hấp dẫn rất đặc biệt. Dựa theo sức hấp dẫn này, chắc chắn người ta sẽ không thể kiềm chế được mà há miệng ra hít lấy hít để.
Động vật thông thường cũng không ngoại lệ. Hiện giờ, từ côn trùng nhỏ yếu cho tới hổ báo xà lan đều đang không ngừng hít không khí vào người. Sau lần kịch biến này, sẽ có một nhóm lớn trong số chúng trở thành yêu thú.
Người và động vật thường còn sẽ như vậy, nói gì đến tu sĩ và yêu thú. Tuy nhiên, trong thung lũng đã không còn yêu thú, chỉ còn lại 3 tu sĩ nhân loại. Chính là Trần Minh Quân, Kaiba cùng với Amo.
Cảm nhận được từng dòng năng lượng vô cùng hấp dẫn ở xung quanh. Trần Minh Quân thấy trong lòng khó nhịn được rung động. Hắn chỉ hơi nhẹ nhàng hấp thu một chút vào kinh mạch rồi vận chuyển chu thiên. Linh khí bị tiêu hao trong hơn nửa ngày qua lập tức được bổ sung đầy đủ trở lại.
Tu vi của Trần Minh Quân đang ở Linh Đồ đỉnh phong, đã mở 10 khí hải. Hiện tại, nếu hắn không thành lập tinh trận thì không thể tu luyện tiếp. Do đó, số năng lượng này cũng sẽ thành cơ duyên cho Kaiba và Amo.
Nói đi cũng nói lại. Cho dù Trần Minh Quân không bị giới hạn thì hắn cũng không có ý định c·ướp đoạt cơ duyên với hai người họ. Hắn không thiếu chút năng lượng này. Nếu muốn, hắn có thể một hơi tu luyện tới linh sĩ lục tinh. Cái giá chỉ là tiêu hao hết Chuyển Linh Đan mà thôi.
Lúc này, Kaiba và Amo đã phát hiện ra sự hấp dẫn của năng lượng xung quanh. Thiên linh khí phong ấn kinh mạch cùng khí hải của họ cũng đã tan biến theo c·ái c·hết của Liễu Như Sinh.
Theo phản ứng tự nhiên, họ liền khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển đại chu thiên, bắt đầu hút năng lượng vào và luyện hóa thành linh khí.
Trần Minh Quân thấy vậy thì cũng không làm phiền. Hắn lại đặt chú ý tới cái cự thạch kia, hơi suy nghĩ rồi hỏi Hư Linh.
“Hư Linh, hình như ngươi còn chuyện chưa nói xong với ta?”
“Đúng vậy thưa chủ nhân. Ta đã biết được cách phát động của đại thế này. Đồng thời, nếu chủ nhân muốn, ta có thể phong ấn quá trình phát động. Sau khi phong ấn, ngoài chủ nhân ra thì không ai có thể phát động nó nữa”
Trần Minh Quân nghe vậy thì không do dự mà ra lệnh luôn.
“Tốt lắm, lập tức phong ấn nó cho ta”
Hắn không quan tâm chuyện bản thân có thể phát động hay không. Đơn giản là vì hắn sẽ không bao giờ sử dụng đại thế này để g·iết người vì mục đích tu luyện. Hắn chỉ muốn xóa bỏ nó, nếu không xóa bỏ được thì phong ấn vĩnh viễn cũng không khác gì nhiều.
Thật tình hắn không biết, chính nhờ cái đại thế này mà hắn tìm được cách bảo vệ Trái Đất. Chỉ là chuyện đó chưa phải chuyện bây giờ nên kể đến.