CHƯƠNG 260: TÍNH TOÁN CỦA HẮC BẠCH ĐẠI HÙNG
Qua vài giây, Hư Linh nghiêm túc trả lời.
“Chủ nhân, nếu chỉ dựa theo hiểu biết của Hư Tôn Giả thì Ngài nói không sai. Không chỉ có Ngài, ta tin rằng hầu hết người xuất thân từ Trái Đất đều không khác biệt lắm. Cái này có nguyên nhân rất lớn ở tuổi thọ quá ngắn của người Trái Đất. Tuổi thọ ngắn, trãi đời cũng ngắn, tâm tính của hầu hết mọi người đều rất ngây thơ nếu so với đám người ngoài vũ trụ.”
Hơi dừng lại một chút, Hư Linh nói tiếp.
“Ở những nền văn minh tu luyện, việc sống vài chục năm, thậm chí vài trăm năm thì vẫn được tính là tuổi trẻ. Còn ở Trái Đất, trải đời chưa được bao nhiêu năm thì thân thể đã già nua, tâm cũng già nua, rồi nhanh chóng c·hết đi. Cho nên, nếu phải so sánh, có thể tính người Trái Đất là học sinh tiểu học, cao lắm là trung học. Còn tu sĩ ngoài vũ trụ đều là sinh viên đại học, hoặc đã tốt nghiệp đi làm không biết bao nhiêu năm. Đôi bên đối mặt, so sánh tâm cơ, hiểu biết và kinh nghiệm, học sinh làm sao thắng được sinh viên và người đã đi làm? Nếu có thắng được thì cũng chỉ là số ít mà thôi, không nói lên được điều gì.”
Trần Minh Quân nghe xong thì cũng không nói gì. Nếu tính luôn thời gian gia tốc, hắn sống chưa tới 30 năm. Làm sao hiểu được những kẻ sống hàng ngàn năm nghĩ gì trong đầu. Nhưng chắc chắn biến hóa không hề nhỏ.
Nói đâu xa, ngay trên Trái Đất này, chỉ cần trôi qua năm mười năm thôi thì đã có thể làm thay đổi tính cách một con người. Nói gì mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm.
Không để Trần Minh Quân rơi vào trầm tư, Hư Linh nhân lúc lòng hắn bối rối thì liền cung cấp một liều thuốc tinh thần.
“Chủ nhân, mặc dù người Trái Đất có tuổi thọ ngắn, phần lớn dân chúng đều không biết đến tu luyện. Nhưng chính vì vậy mà người Trái Đất lại tập trung phát triển văn hóa tinh thần và hiểu biết về tự nhiên rất mãnh liệt. Cái này là một nền tảng rất vững chắc khi người Trái Đất bước vào con đường tu luyện. Tầm quan trọng của nó sẽ thể hiện rất rõ ràng lúc ở lĩnh vực trường sinh. Giá trị của những thứ này rất cao. Tâm tính tốt và kinh nghiệm sống lâu đời cũng chưa chắc có thể so sánh được.”
Trần Minh Quân nghe vậy thì tâm tình khởi sắc không ít. Hắn vừa tò mò vừa hào hứng truy hỏi.
“Hiểu biết tự nhiên sao? Có phải ngươi muốn nói tới nền khoa học của người Trái Đất? Đúng là có rất nhiều thứ hay ho, bản thân ta cũng từng áp dụng định luật bảo toàn khối lượng để chuyển dời công kích bằng thần niệm. Nhưng nói là có lợi cho tu luyện thì ta không hiểu lắm”
Nghe vậy, Hư Linh kiên nhẫn giải thích.
“Chủ nhân, người cũng đã biết, sau khi trở thành trường sinh giả. Thứ mà tu sĩ theo đuổi chính là pháp tắc thiên địa. Cái gọi là pháp tắc thiên địa, chính là quy tắc vận hành của vũ trụ này. Những thứ này vốn rất cao siêu, khó tìm, khó hiểu, khó nắm bắt. Vậy mà được những nhà khoa học trên Trái Đất của Ngài đơn giản hóa thành các định luật vật lý, các mô hình hóa học, lại được toán học hỗ trợ để kiến giải, tính toán. Do Ngài sinh ra và lớn lên trên Trái Đất, nên Ngài không biết được sự lợi hại của những kiến thức đó thôi.”
Nghe tới đây, dù Trần Minh Quân chưa phải trường sinh giả, cũng chưa hiểu được giá trị của khoa học trong tu luyện. Nhưng không thể phủ nhận, sâu xa trong lòng hắn đã cảm thấy tự hào.
Chưa dừng lại ở đó, lời nói của Hư Linh vẫn tiếp tục vang lên trong đầu hắn.
“Bên cạnh đó, trên Trái Đất còn có nhiều môn học vô cùng thần kỳ. Được người Trái Đất của Ngài gọi là triết học, tâm lý học, binh pháp, phong thủy, kỳ môn bát quái, vân vân. Dựa theo ký ức của Ngài, ta chỉ mới biết sơ sơ về những thứ đó. Nhưng chỉ có vậy thôi mà ta đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nếu người Trái Đất ai ai cũng nắm vững những môn học đó. Ta dám đảm bảo với Ngài, chỉ cần tu luyện rồi hòa nhập vũ trụ vài chục năm thôi, tu sĩ Trái Đất sẽ hoàn toàn thích nghi, thậm chí là sẽ nhanh chóng phát triển không thua gì tu sĩ đến từ một Đế Quốc vũ trụ.”
Nói tới đây, giọng Hư Linh nghiêm túc khẳng định.
“Cho nên, chủ nhân muốn nhanh tiến bộ, cả về tâm cơ lẫn lợi ích tu luyện dài lâu. Ta khuyến nghị Ngài nên làm hai việc. Một là trải nghiệm thực tế như Ngài đang làm. Cái này giúp Ngài v·a c·hạm trực diện với nền văn hóa khác biệt với văn hóa của Ngài, từ đó thu được kinh nghiệm, tránh bỡ ngỡ khi gặp tu sĩ ngoài vũ trụ. Song song đó, Ngài nên đọc nhiều sách nói về các loại kiến thức đã hình thành hệ thống trên Trái Đất. Tâm lý học và triết học sẽ giúp Ngài phát triển khả năng nhìn thấu người khác. Kiến thức khoa học sẽ làm nền tảng cho Ngài khi bước trên con đường trường sinh. Nếu biết áp dụng, còn gia tăng khả năng chiến đấu. Cái này thì Ngài đã từng làm rồi.”
Nghe tới đây, tâm tình Trần Minh Quân đã khôi phục trở lại. Sở dĩ hắn thấy mệt tâm là vì chưa thể thích nghi với văn hóa cường giả vi tôn. Nhất là khi đóng vai trò một tu sĩ bình thường và nhỏ yếu ở trong cái văn hóa đó. Có thể nói, sinh tử của bản thân hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình và suy nghĩ của kẻ mạnh hơn.
Trải nghiệm này không ở cùng một cấp bậc khi hắn ở Xa Quốc, nơi mà hắn đóng vai trò là Thần. Loại đãi ngộ này sẽ không có khi hắn đi vào vũ trụ.
Cho nên, những thứ hắn nhìn thấy và trải qua trên hành tinh này mới là thứ gần nhất với hắn. Đây cũng là một loại cơ duyên, hắn có cơ hội để trải nghiệm trong an toàn tuyệt đối.
Trao đổi xong với Hư Linh, Trần Minh Quân lấy lại tinh thần, bắt đầu quan sát cuộc chiến trên không.
Lúc này, Ngô Thanh và Liễu Như Sinh vẫn đang tích cực tung chiêu. Nhìn thấy có vẻ rất ác liệt, nhưng quan sát lâu sẽ thấy, họ ra chiêu vô cùng tinh chuẩn, vừa đủ để cân bằng với đối phương. Giống như hai bên đang phối hợp biểu diễn hơn là chiến đấu.
Ở bên dưới rừng cây ăn thịt, trong lúc không ai chú ý, Hắc Bạch Đại Hùng lặng lẽ di chuyển đến vị trí kích hoạt tịch tĩnh. Nếu không phải bị Ngô Thanh chụp xuống quang tráo làm lệch vị trí, thì giờ này nó vẫn đang đứng ở chỗ đó.
Tuy nhiên, khoảng cách bị lệch cũng không quá xa. Thân hình khổng lồ của nó chỉ cần bước một bước là sẽ dễ dàng trở lại. Nhưng vì nó không muốn tạo ra động tĩnh quá lớn. Một bước này của nó diễn ra vô cùng chậm, giống như một thước phim bị tua chậm hàng trăm lần.
Hiển nhiên, nó muốn kích hoạt tịch tĩnh một lần nữa. Dù bản thân nó không hiểu tại sao lần trước tịch tĩnh không có tác dụng. Nhưng mà, nó đã ở trong tuyệt cảnh, không làm gì thì nó cũng khó mà thoát được. Nếu đã vậy thì sao lại không dùng tất cả khí lực cuối cùng để đánh cược một lần cuối.
Trần Minh Quân đã rút kinh nghiệm từ mấy lần phạm sai lầm liên tục. Dù đang quan sát chiến đấu trên cao, hắn vẫn luôn dùng thần niệm chú ý tới các đối tượng khác.
Hành động của Hắc Bạch Đại Hùng vô cùng chậm. Nếu không chú ý thì thực sự khó mà nhận ra. Nhưng Trần Minh Quân có chú ý, nên dĩ nhiên là hắn có phát hiện. Trần Minh Quân cảm thấy bản thân có tiến bộ rồi. Về sau hắn sẽ thường xuyên giữ thói quen này.
Hắn biết Hắc Bạch Đại Hùng định làm gì. Thế là truyền lệnh cho Hư Linh.
“Hư Linh, nếu Đại Thế Thiên Địa bị phát động lần nữa. Chỉ cần bảo vệ Kaiba và Amo là được. Sinh tử của hai người đang đánh nhau thì cứ mặc kệ họ”
Nghe xong mệnh lệnh, Hư Linh đáp ứng một tiếng rồi cả hai không trao đổi gì thêm.
Chân của Hắc Bạch Đại Hùng tiếp tục di chuyển chậm như ốc sên bò, lại còn không nhấc lên khỏi mặt đất. Trần Minh Quân ước tính trong lòng, theo cái đà này, chắc cũng phải gần một phút trôi qua thì nó mới có thể đến nơi cần đến.
Hắc Bạch Đại Hùng vô cùng căng thẳng. Chưa bao giờ nó cảm thấy khoảng cách một bước chân lại khó khăn như vậy. Nhưng nó không thể làm liều. Nó biết, chỉ cần hai người kia phát hiện nó di chuyển, chắc chắn sẽ ra tay trấn áp ở trong thời gian một cái chớp mắt. Khi đó, cho dù nó có kịp kích hoạt tịch tĩnh thì bản thân cũng phải c·hết.
Hắc Bạch Đại Hùng nghĩ như vậy là vì nó vẫn chưa chấp nhận số phận. Chưa thực sự tuyệt cảnh thì sẽ không một ai thực sự buông xuôi. Huống gì, chỉ cần suy tính của nó thành công. Nói không chừng còn vì gặp họa mà đắc phúc, một bước đi lên yêu thú cấp 7, còn có thể trực tiếp tới cấp 7 đỉnh phong.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Hắc Bạch Đại Hùng gần như đã thành công trở lại vị trí an toàn. Nó thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm. Kế tiếp, nhìn lên cảnh chiến đấu trên trời, hai tay từ từ chụm lại, bắt đầu vận khí.
Trần Minh Quân thu tất cả vào trong đầu. Chiêu thức mà Hắc Bạch Đại Hùng đang muốn dùng cũng không xa lạ với hắn. Đây là chiêu thức mà phối ngẫu của đối phương đã dùng để đánh bay ba người Trần Minh Quân. Dường như cũng là một loại tuyệt kỹ thiên phú, phải đánh đổi rất nhiều mới thi triển được.
Hắn cũng rất tò mò, không biết hai người trên kia sẽ c·hết trong tình cảnh này hay không?