Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 259: CUỘC SỐNG NGƯỜI LỪA TA GẠT




CHƯƠNG 259: CUỘC SỐNG NGƯỜI LỪA TA GẠT

Lời vừa nói ra, một tiếng cười the thé vang lên. Cái thanh âm này nghe rất quen thuộc, thường đi liền với hình ảnh các nội quan trong những bộ phim truyền hình.

Tiếng cười còn chưa dứt, một bóng người đã xuất hiện giữa hư không.

Nhìn lại thì thấy, người này rõ ràng là nam, gương mặt nam tính góc cạnh rõ ràng. Nhưng mà, từ trên xuống dưới đều là quần áo nữ nhân. Mặt không đánh phấn, nhưng lại tô son môi đỏ chót. Hơn nữa, dưới cằm vẫn còn để một bộ râu khá dài.

Có thể nói, nam không ra nam, nữ không ra nữ, bán nam bán nữ cũng không phải. Chỉ có thể dùng từ quái dị để hình dung.

Nhìn vào người này, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy cay mắt khó tả. Dù là người không có kỳ thị giới tính lạ thì cũng khó mà xem người này như bình thường cho được.

Vừa xuất hiện, Ngô Thanh đã nũng nịu nói với Liễu Như Sinh.

“Tam hộ pháp đại ca, cần gì phải nóng giận vậy chứ? Người ta chỉ là sợ anh làm b·ị t·hương tiểu hùng mà thôi. Anh ra tay thô bạo như vậy, lỡ tiểu hùng sợ quá mà c·hết luôn thì sao? Lúc đó, bí mật ở chỗ này không phải sẽ không có cách nào tìm ra hay sao?”

Mắt thấy tai nghe cảnh này, dù đây không phải lần đầu trải nghiệm, nhưng Liễu Như Thanh cũng không tự chủ được mà rùng mình một cái. Hắn vội đanh mặt lại, lạnh lùng nói.

“Hừ, bớt giở trò đi, đừng có làm ta buồn nôn. Nếu đã có mặt thì nói nhanh, ngươi muốn thế nào?”

Ngô Thanh lại che miệng cười khanh khách một tiếng. Hắn không trả lời ngay mà liếc nhìn qua Trần Minh Quân, bắt đầu đánh giá từ đầu tới chân Trần Minh Quân, ánh mắt toát ra vẻ hứng thú nồng đậm.

Lúc này, Trần Minh Quân đã đứng hình. Toàn thân trên dưới không khỏi cảm thấy ớn lạnh, da gà da vịt nổi lên cục cục. Hắn không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Hắn thầm mắng trong lòng.



“Móa! Cái quỷ gì thế này? Cả hình ảnh và âm thanh đều vô cùng chói tai cay mắt. Không ngờ trên đời này lại có thứ cực phẩm quỷ quái như vậy. Hình ảnh này còn trực diện và sống động hơn so với nhân vật trong phim của Tinh gia nữa”

Sau khi thầm mắng, Trần Minh Quân lại vỗ đầu mình.

“Mà không đúng. Cái lùm mía nó, vậy mà vẫn còn một con chim sẻ rình ở đằng sau. Mình lại phạm sai lầm lần nữa ư? Cái sai lầm này thật là đáng trách. Mình đã tự nói bản thân phải cẩn thận, vậy mà lúc đó tâm lại không sinh nghi, nên không dò tìm xung quanh. Bởi vì mình cứ nghĩ con chim sẻ Liễu Như Sinh là duy nhất rồi. Cái kiểu suy nghĩ lối mòn này thật là nguy hiểm. Tuyệt đối, phải thật sự tuyệt đối không được phép có tư duy như vậy lần nào nữa.”

Vừa tự suy nghĩ xong, Trần Minh Quân liền tập trung thần niệm. Bắt đầu triển khai quét tới quét lui phạm vi rộng xung quanh. Đã nói rút kinh nghiệm thì phải rút ngay. Không thể nghĩ rằng con chim sẻ quái dị này là cuối cùng như trước được.

Ngô Thanh nhìn thấy Trần Minh Quân đứng im một chỗ. Ánh mắt nhìn xa một cách vô thần, như là đang chăm chú suy nghĩ cái gì đó. Hắn không khỏi kinh ngạc, ở trong tình cảnh này, vậy mà còn có thể thất thần. Không lẽ cái người này là cao nhân, hay vốn chỉ là một thằng ngốc.

Ngô Thanh đã đến đây từ sớm, gần như chỉ sau Liễu Như Sinh một lúc. Cho nên, mọi chuyện xảy ra đều rơi vào mắt hắn. Cả hành vi bất thường của Trần Minh Quân cũng không ngoại lệ.

Giống với Liễu Như Sinh, Ngô Thanh cũng rất nghi hoặc. Hắn cũng có những suy đoán không khác gì Liễu Như Sinh. Lúc này, suy đoán Trần Minh Quân là một thằng ngốc đã gần như chiếm thượng phong.

Nghĩ thế, Ngô Thanh liền mất đi hứng thú, không tiếp tục quan sát Trần Minh Quân. Một con kiến mà thôi, không ảnh hưởng gì tới đại cục. Xong chuyện thì tiện tay nghiền c·hết là được.

Hắn quay lại nhìn Liễu Như Sinh, lấy tay che miệng cười duyên, động tác vô cùng yểu điệu thục nữ. Nếu là một thiên kim tiểu thư, cái động tác này thực sự là cảnh đẹp ý vui. Thế nhưng, động tác đó lại xuất hiện trên thân một đại nam nhân râu tóc xồm xoàn, nhìn kiểu gì cũng làm người ta khó chịu.

Liễu Như Sinh đã nhịn không được nữa. Hắn đỏ mắt hắng giọng lên mà mắng.

“Ngô Thanh, nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, có tin lão tử liều mạng ngay với ngươi không? Nhanh nói ra, ngươi muốn cái gì?”

Ngô Thanh thấy Liễu Như Sinh hung dữ thì làm ra dáng vẻ sợ hãi mà nói.

“ y ui, xem anh kìa, từ từ người ta nói. Làm cái gì mà hung dữ vậy chứ? Hứ!”



Hàm răng của Liễu Như Sinh đã cắn chặt, khóe miệng giật giật, có thể nói là đã nhẫn nhịn tới cực hạn.

Ngô Thanh thấy Liễu Như Sinh đã sắp b·ốc k·hói đầu. Hắn liền phì cười một cái, tỏ vẻ đắc ý, tiếp tục nũng nịu nói.

“Xí, thứ đàn ông không hiểu phong tình. Gấp gáp cái gì chứ? Không nhịn được thì phóng ngựa qua đây, không phải mấy anh hay nói, là đàn ông thì không thể nói không được sao?”

“A! Lão tử liều mạng với ngươi!”

Liễu Như Sinh không thể nhịn được nữa. Thiên linh khí ầm ầm bùng nổ, một chưởng ấn nhanh chóng hình thành và xuyên qua không gian đánh về hướng Ngô Thanh.

Khóe miệng Ngô Thanh khẽ nhếch, như là ý muốn được toại nguyện. Hắn cũng không có sợ chưởng ấn kia, bàn tay trái khẽ phất, một cái quang tráo xuất hiện, bao trùm Hắc Bạch Đại Hùng vào trong. Bàn tay còn lại thì giơ ra, hình thành một cái chưởng ấn khác, đối chiến với chưởng ấn của Liễu Như Sinh.

Hai cái thiên linh khí chưởng ấn v·a c·hạm vào nhau. Không khí ầm ầm nổ vang, mặt đất phía dưới chưởng ấn bị lún xuống, hình thành hố to. Đất đá phạm vi xung quanh cũng bị dư âm kình khí thổi bay tán loạn.

Xuất hiện chấn động, Trần Minh Quân cũng thoát khỏi trạng thái tìm kiếm. Hắn không lo lắng tính mạng của bản thân, nhưng cũng không muốn quá nổi bậc. Thế là thuận theo kình khí dao động, nhẹ nhàng rơi xuống rừng cây ăn thịt ở bên dưới.

Hắc Bạch Đại Hùng được quang tráo thiên linh khí của Ngô Thanh bảo vệ, không bị kình khí ảnh hưởng chút nào. Nhưng nó định chạy thì phát hiện bị quang tráo ngăn lại, không cách nào rời đi.

Phía xa xa, Kaiba và Amo giờ chỉ như người thường. Đối diện với dư ba kình khí của hai cường giả linh sĩ bát tinh. Nếu không có gì bảo vệ, chắc chắn sẽ bị chấn cho thịt nát xương tan.

Tuy nhiên, Trần Minh Quân đã có phân phó vấn đề này. Nên Hư Linh sẽ không để họ m·ất m·ạng oan uổng. Bằng cách di chuyển đất đá, tọa vật cản một cách khéo léo, Hư Linh thành công bảo vệ tính mạng của họ, chỉ để họ nhận chút ngoại thương nhẹ.



Lúc này, Ngô Thanh và Liễu Như Sinh đã đánh nhau vô cùng hăng say. Họ càng đánh thì càng thuận ý mà bay lên cao, tránh làm ảnh hưởng mặt đất quá nhiều. Từng chưởng ấn cùng quyền kình không ngừng đánh vào đối phương. Hoàn toàn không sử dụng bất cữ v·ũ k·hí gì.

Không phải họ không muốn dùng binh khí. Nhưng trên cái tinh cầu nhà giam này, trang bị phổ biến và cao cấp nhất cũng chỉ là Pháp Khí cực phẩm. Chỉ có thành chủ và cái vị thần bí kia là có trong tay Pháp Bảo thượng phẩm.

Pháp Khí cực phẩm chỉ dùng cho Linh Đồ. Miễn cưỡng lắm thì linh sĩ lục tinh cũng có thể dùng để tăng cường chút uy lực của pháp thuật. Một khi bước vào thất tinh, riêng thiên linh khí thôi đã tốt hơn Pháp Khí cực phẩm rất nhiều lần. Cần gì vẽ rắn thêm chân.

Nếu là ở ngoài vũ trụ, Pháp Bảo cực phẩm cũng chỉ là trang bị cho linh sĩ tứ tinh mà thôi. Nhưng ở trên hành tinh này, Pháp Bảo rất là quý hiếm. Thành chủ có tu vi linh sĩ cửu tinh cũng chỉ có một kiện Pháp Bảo thượng phẩm. Kiện Pháp Bảo thượng phẩm còn lại thì thuộc về vị kia, tồn tại nửa bước trường sinh giả duy nhất của Bắc Thành.

Trên bầu trời thung lũng Tứ Diện Sơn, tiếng ầm ầm liên tục truyền ra. Toàn bộ thung lũng cũng không ngừng rung lắc. Dĩ nhiên, cái này cũng chỉ là cảm giác, do không khí dao động mà thành. Bản thân tứ diện sơn thì không có dễ rung động như vậy.

Trần Minh Quân vừa nhìn trận chiến trên bầu trời, vừa tìm kiếm xung quanh. Dù cho không khí dao động mãnh liệt cũng không ảnh hướng công việc dò xét của hắn.

Sau khi quét tới quét lui mấy lần, Trần Minh Quân thực sự không tìm thấy con chim sẻ nào đang ẩn thân nữa. Lúc này, hắn liền hỏi Hư Linh.

“Hư Linh, có phải không còn ai ẩn thân nữa không?”

Hư Linh nghe hỏi thì liền đáp lại

“Đúng vậy chủ nhân”

Nghe đáp án, Trần Minh Quân thở hắt ra một hơi. Hắn thực sự có hơi mệt tâm với cái kiểu xã hội này. Đây là hắn chỉ mới hòa nhập có hơn nửa ngày. Thật khó mà hình dung, tu sĩ ngoài kia đều sống hàng ngày kiểu này, không khỏi quá hao tâm tổn trí đi.

Hắn có thể tưởng tượng, người sinh ra trong những thế giới này sẽ sống thế nào. Từng lời nói, từng bước chân đều phải cẩn thận. Chỉ một chút bất cẩn hoặc gặp vận rủi là có thể bỏ mình. Kẻ đi săn có thể thành con mồi trong bất tri bất giác. Thậm chí tệ hơn, chỉ vì ai đó đắc tội với cường giả mà có thể bản thân và nhiều người khác bị vạ lây.

Trước đây, Trần Minh Quân chỉ đọc tiểu thuyết, cũng thấy nhiều cảnh người lừa ta gạt trong các câu chuyện. Nhưng cái cảm nhận do tự thân trải nghiệm qua thực sự không có giống như khi đọc tiểu thuyết.

Chỉ có thể nói một câu “thật sự rất mệt tâm”

Trần Minh Quân lắc lắc đầu, hỏi Hư Linh.

“Hư Linh, có phải bản thân ta quá ngây thơ rồi hay không? Với tâm trí này của ta, nếu xông pha vũ trụ, có phải sẽ c·hết mà còn không biết tại sao hay không?”