Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 258: NHỊ HỘ PHÁP CŨNG TỚI




CHƯƠNG 258: NHỊ HỘ PHÁP CŨNG TỚI

[ Mấy chương trước đó, tác mô tả chiến đấu của linh sĩ bị thiếu dị tượng các ngôi sao (điểm sáng) sau lưng. Người tu hành thường căn cứ vào số sao này để xác định một linh sĩ là bao nhiêu tinh. Chỉ cần có tinh trận là không có cách nào che dấu được dị tượng, trừ phi đang ẩn thân, nhưng phát động t·ấn c·ông thì ẩn thân thuật đều tự mất ]

Thông qua ký ức sưu hồn, Trần Minh Quân cũng biết cái tên này. Liễu Như Sinh, tên nghe rất thư sinh. Hành xử bề ngoài của người này cũng rất nho nhã thư sinh. Nhưng đừng vì vậy mà cho rằng đối phương là thiện nam tín nữ.

Người này vô cùng nhẫn tâm, tàn độc. Trên tay hắn đã có không biết bao nhiêu là nợ máu. Chỉ cần là kẻ dám chống lại hắn, hoặc không nghe lời hắn, trên cơ bản đều c·hết.

Dù người này hung tàn, nhưng làm việc lại rất có hiệu quả, càng biết nghe lời của thành chủ. Cho nên, những chuyện cá nhân của hắn, chỉ cần không xúc phạm lợi ích của Bắc Thành thì đều được Bắc Thành ngầm thừa nhận.

Khi nhìn rõ mặt Liễu Như Sinh, Kaiba và Amo gần như không chút do dự. Họ nhanh chóng thi triển phi thân thuật, chia nhau ra phi hành bỏ chạy thật nhanh.

Họ rất hiểu biết cái tên hộ pháp này. Hắn đã đến đây thì chắc chắn là đã động lòng tham. Hoặc là có hứng thú với cái gì đó. Họ cũng không cho rằng xác c·hết của hai con yêu thú cấp 6 có thể hấp dẫn đối phương. Nhưng họ không muốn mạo hiểm mạng sống để tìm hiểu.

Cho nên, phương pháp tốt nhất là tranh thủ chạy trốn. Hy vọng đối phương chỉ nảy sinh chút hứng thú với thung lũng Tứ Diện Sơn. Chỉ cần không có hoặc chưa có lợi ích rõ ràng. Họ sẽ có thể rời đi an toàn mà không gặp phải ngăn trở.

Tuy nhiên, hiện thực không như họ kỳ vọng. Khi thấy Kaiba và Amo bỏ trốn. Liễu Như Sinh cũng không đuổi theo. Chỉ thấy hắn vươn hai cánh tay ra, thiên linh khí ầm ầm chấn động, tạo thành hai cái cự thủ khổng lồ. Cự thủ như che trời rợp đất, xuyên qua khoảng cách vô cùng xa, tóm gọn hai người vào trong lòng bàn tay, dễ dàng như bắt hai con gà con chứ không phải hai linh sĩ ngũ tinh.

Trần Minh Quân thấy cự thủ xuất hiện, đang muốn lệnh cho Hư Linh can thiệp. Nhưng khi hắn thấy cự thủ chỉ bắt người chứ không g·iết c·hết, hắn liền thay đổi mệnh lệnh.

“Hư Linh, đảm bảo Kaiba và Amo không nguy hiểm tính mạng. Còn lại chuyện gì cũng đừng can thiệp. Ta muốn xem cái chuyện này diễn biến tiếp theo thế nào”

Truyền xong mệnh lệnh, nghe Hư Linh đáp lời, Trần Minh Quân liền thản nhiên đứng quan sát Liễu Như Sinh.

Ở một bên, Liễu Như Sinh bắt Kaiba và Amo trở về. Rồi dùng thiên linh khí phong bế kinh mạch và toàn bộ khí hải của hai người. Làm xong, hắn tùy ý ném hai người trên mặt đất.

Kaiba và Amo bị ném qua một bên như chó c·hết, vô cùng chật vật. Nhưng họ cũng chỉ có thể nhận mệnh, muốn phản kháng cũng không có khả năng.



Hắc Bạch Đại Hùng chỉ bước nửa chân vào yêu thú cấp 7 thôi mà đã có thể dễ dàng đùa bỡn bọn họ. Nói gì tới con quái vật linh sĩ bát tinh đã sống không biết bao nhiêu năm. Không nói đâu xa, nguyên thần ngưng thực của đối phương vừa xuất khiếu, nguyên thần và căn nguyên linh hồn của tất cả bọn họ sẽ bị g·iết c·hết ngay lập tức.

Liễu Như Sinh khống chế xong hai người thì không khỏi liếc nhìn qua Trần Minh Quân. Thần sắc tỏ vẻ đầy hứng thú.

Hắn nhìn thấy cái gì, nhìn thấy Trần Minh Quân vô cùng bình tĩnh, thản nhiên ngự không đứng nhìn, không có chút gì sợ hãi.

Đối phương đang ngự không, tức là có vận dụng linh khí. Vậy mà sau lưng không có một điểm sáng nào. Vô cùng kỳ quái, vô cùng có ý tứ.

Có lẽ cảm thấy Trần Minh Quân khá thú vị, hắn liền mở miệng hỏi chuyện.

“Tiểu tử, ngươi rất tốt, tính tình trầm ổn, có thể giữ bình tĩnh trước nguy hiểm. Bản tọa có lời khen cho người đấy. Nhanh nói, người tên gì? Thuộc về thế lực nào?”

Trần Minh Quân nghe hỏi thì chớp chớp mắt nhìn lại, rồi chỉ tay vào mũi mình mà hỏi.

“Ngươi hỏi ta?”

Thấy dáng vẻ ngu ngu ngơ ngơ của Trần Minh Quân, lại nghe lời nói hết sức thiếu kính trọng của Trần Minh Quân. Liễu Như Sinh hơi nhíu mày lại, sát tâm nổi lên. Nhưng dường như nghĩ tới chuyện gì đó. Hắn liền không ra tay mà đáp lại.

“Không sai, bổn tọa đang nói chuyện với ngươi. Trưởng bối trong nhà không có dạy ngươi, nói chuyện với tiền bối phải có chút kính ngữ hay sao?”

Nghe đối phương xác nhận, Trần Minh Quân cũng không biết phải trả lời thế nào. Hắn thật lòng chỉ muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nên đã thành thật đứng im, không có làm ra cử chỉ gì. Vậy mà lại bị cho là trầm ổn, hàm dưỡng tốt.

Nghĩ như vậy, mặt mo hắn không khỏi có chút ngượng ngùng. Hắn mà trầm ổn cái gì, vô cùng xanh và non mới đúng. Hắn thề trong lòng, nếu không phải hắn đang ở trong Khởi Nguyễn Châu. Hiện giờ đã lặng lẽ tiến vào Khởi Nguyễn Châu để lánh nạn rồi. Thế nhưng, hắn vẫn cố gắng lựa lời mà đáp.

“À, … vị tiền bối này. Ta tên Trần Minh Quân, chỉ là một tên độc hành giả. Không có thể lực gì sau lưng. Ngài muốn làm gì cứ làm, ta sẽ thành thật đứng xem.”



Hắn thực sự rất muốn biết người này định làm gì. Nếu đối phương mở lời phân tích một chút tình huống lại càng tốt. Đám người này đều là quái vật sống ngàn năm. Tâm cơ thâm trầm, mắt quan sát và khả năng phán đoán tình huống vô cùng sâu sắc.

Học được những thứ này ở trong thực tế sẽ làm hắn tiến bộ nhanh hơn. Việc nắm bắt tâm lý về cái thế giới giữa những người xem thực lực là trên hết này cũng sẽ dễ dàng hơn.

Hắn có ký ức của Hư Tôn Giả, nhưng nó rời rạc, không liên tục. Quan trọng là, cái đó chỉ như đọc một cuốn sách, khác hoàn toàn với việc mắt thấy tai nghe. Không thể xem đó là kinh nghiệm của bản thân được.

Giống như sinh viên đang đại học, dù học mấy năm trong trường, làm đồ án và bài tập rất nhiều, nhưng chỉ là lý thuyết, không thể xem bài tập và đồ án là kinh nghiệm được. Bởi vậy mà khi ra trường, số năm kinh nghiệm bằng không. Chỉ khi đi làm chuyện thực tế, trải qua nhân sinh đúng nghĩa của công việc, đó mới là kinh nghiệm.

Liễu Như Sinh nghe Trần Minh Quân gọi tiền bối nhưng vẻ mặt bình thản như đối mặt với đạo hữu đồng giai. Thậm chí, có chút ý vị như cao nhân gặp tiểu bối, chẳng có chút lo lắng nào lộ ra. Hoặc là nói, không lộ ra vì thực sự đối phương không có lo lắng.

Nghĩ vậy, ánh mắt Liễu Như Sinh càng thêm sắc bén, vô cùng chú tâm quan sát Trần Minh Quân. Thần thức cũng không ngừng quét qua quét lại.

Quan sát một hồi lâu vẫn không có thu hoạch được gì. Liễu Như Sinh nhíu mày lại, gương mặt tỏ ra xoắn suýt và bối rối. Hắn cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Không biết có phải đối phương thực sự là một tiền bối cao nhân hay không.

Nhưng hắn là hộ pháp của Bắc Thành, nhân vật nào có tu vi linh sĩ bát tinh trở lên thì hắn đều biết. Trong số đám người đó, chắc chắn không có Trần Minh Quân. Người này lạ mặt, tên cũng lạ, khí tức linh hồn cũng lạ. Chính xác là không phải giả trang hay che dấu gì.

Đột nhiên Liễu Như Sinh cảm thấy bản thân từ trước tới giờ đã sai lầm. Đáng ra hắn phải quan tâm tới nhóm tu sĩ dưới mình một hai tinh. Tu vi thấp quá thì không cần biết, nhưng chỉ thấp hơn một hai tinh thì cũng nên nhận biết.

Còn người ở trước mặt này, tự nhận là độc hành giả. Thần sắc tự tin, không có chút sợ hãi. Kết hợp thêm việc sau lưng không có bất cứ điểm sáng nào xuất hiện. Liễu Như Sinh chỉ có thể suy đoán ra một trong ba kết quả.

Thứ nhất, đối phương quá mạnh, nói không chừng đã là trường sinh giả. Cho nên sau lưng không còn thấy tinh trận hiện ra. Cái ý nghĩ này rất khó tin, nhưng không thể loại trừ.

Thứ hai, đối phương quá yếu, chỉ mới là linh đồ, chưa có tinh trận, nên nó không hiện ra là dĩ nhiên. Nhưng mà, trường hợp này càng khó tin hơn, xác suất còn thấp hơn nếu nghĩ đối phương là trường sinh giả.

Biết bản thân yếu như ốc sên mà trên mặt không chút sợ hãi trước c·ái c·hết, thậm chí còn thản nhiên như thể bản thân rất an toàn. Loại tâm tính này, nếu là thật thì không khỏi quá âm trầm đi. Bên ngoài vũ trụ bao la thì có thể có, nhưng trên cái nhà tù khổng lồ này thì không thể nào.



Trường hợp thứ ba, cũng là trường hợp cuối cùng. Đối phương vừa yếu và ngáo ngơ như một thằng thiểu năng. Cho nên mới biểu hiện ra cái bộ mặt dửng dưng như vậy. Nói không chừng khi mình ra tay thì đối phương sẽ lập tức tè ra quần.

Liễu Như Sinh nghiên về trường hợp cuối cùng nhiều hơn. Tay hơi giật giật, có ý định ra tay, nhưng lại vô cùng lưỡng lự. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, theo bản năng cẩn thận, hắn vẫn không dám thử. Về phần bỏ đi, hắn càng không muốn.

Hắn có cảm giác, bí mật ở chỗ này rất quan trọng. Chỉ cần nắm được trong tay, cuộc đời sau này sẽ hoàn toàn thay đổi. Nói không chừng, còn có thể bước vào trường sinh lộ.

Cuối cùng, hắn lùi một bước, nói.

“Tiểu hữu nói vậy thì ta an tâm rồi. Ta cũng là người biết lý lẽ. Nếu không can thiệp chuyện của ta, ta nhất định sẽ không vô cớ ra tay với tiểu hữu”

Cả cách xưng hô cũng thay đổi. Đây là hắn muốn chừa ra một con đường, đề phòng suy nghĩ số một mà đúng thì hắn vẫn có thể xoa dịu đối phương mà sống sót.

Lời nói ra mà hoàn toàn không biết xấu hổ. Cũng quên luôn vừa rồi hắn đã vô cớ bắt Kaiba và Amo, còn phong bế tu vi của hai người bọn họ.

Trần Minh Quân nghe đối phương nói vậy thì cười đáp.

“Tất nhiên rồi, xin mời tiền bối cứ tự nhiên”

Thấy nụ cười của Trần Minh Quân, Liễu Như Sinh cảm thấy nó cứ là lạ làm sao. Nhưng hắn cũng không muốn nghĩ nhiều. Ánh mắt chuyển dời tới chỗ Hắc Bạch Đại Hùng,

Kế tiếp, thiên linh khí ầm ầm chấn động, tạo thành một cự thủ còn to hơn cự thủ vừa nãy gấp trăm lần. Cái cự thủ này thật đúng với câu phô thiên cái địa, gần như che khuất cả bầu trời, hướng tới Hắc Bạch Đại Hùng chộp lấy.

Hắc Bạch Đại Hùng thấy vậy, trong ánh mắt chỉ có tuyệt vọng, không dâng lên nổi một chút ý chí kháng cự nào.

Đang lúc cự thủ sắp chạm vào Hắc Bạch Đại Hùng, đột nhiên xuất hiện một cự thủ khác, v·a c·hạm với cự thủ của Liễu Như Sinh. Một tiếng ầm vang làm chao đảo toàn bộ thung lũng. Cả hai cự thủ cứ như vậy tiêu tan giữa trời đất.

Sắc mặt Liễu Như Sinh âm trầm đến đáng sợ, miệng bình tĩnh nói với hư không xung quanh.

“Nhị hộ pháp, đến rồi thì ra mặt nói chuyện đi”