Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 254: THUNG LŨNG BẤT THƯỜNG




CHƯƠNG 254: THUNG LŨNG BẤT THƯỜNG

Đao quang thương ảnh không ngừng tung hoành. Lần lượt v·a c·hạm với nắm đấm của Hắc Bạch Đại Hùng. Từng tiếng kim thiếc v·a c·hạm hòa với tiếng không khí nổ tung tạo thành âm thanh vang vọng và kéo dài liên miên bên trong thung lũng.

Thỉnh thoảng, sẽ có đao ảnh hoặc thương ảnh chém lên thân thể Hắc Bạch Đại Hùng, nhưng bị yêu khí hộ thể của nó ngăn chặn dễ dàng. Chỉ cần không thể cùng lúc t·ấn c·ông, trên cơ bản là không thể gây ra thương tích gì cho Hắc Bạch Đại Hùng. Thứ duy nhất có thể làm lúc này chính là mài mòn yêu khí của nó.

Kaiba và Amo hoàn toàn hiểu được tình huống. Họ cũng biết việc bản thân cần làm. Nhưng cho dù là vậy, họ vẫn không thể nào tạo được tình huống cân bằng. Mỗi một v·a c·hạm pháp thuật đều nằm ở thế hạ phong. Thậm chí còn có chút ảnh hưởng tới thân thể.

Càng đánh lâu, hai người càng bị đẩy lùi ra sau. Nếu không thể cải biến, không bao lâu nữa họ sẽ bị dồn đến vách núi của Tứ Diện Sơn.

Mỗi khi Kaiba hoặc Amo muốn chuyển hướng, Hắc Bạch Đại Hùng sẽ tung ra nắm đấm chặn đầu, buộc họ quay trở lại hướng cũ.

Lúc này, Kaiba cũng đã bắt đầu nảy sinh ý hoài nghi. Không biết có phải do hắn đa nghi hay không. Hắn có cảm giác, con Hắc Bạch Đại Hùng này có thể dễ dàng g·iết c·hết hai người bọn họ, nhưng nó lại không làm vậy mà chỉ muốn dồn ép họ đến vách núi.

“Vách núi?”

Trong đầu Kaiba lóe lên linh quang, hắn chợt xoay người, nhìn về sau lưng. Thế nhưng, khoảng cách quá xa, hắn không thể thấy điều gì bất thường. Vách núi vẫn là vách núi, ngoài đá ra thì không còn thứ gì khác.

Dùng thần thức để tra xét thì không thể rõ ràng như mắt thường. Thần thức cũng không phát hiện sóng tinh thần nào khả nghi.

Dù không phát hiện sự bất thường nào, nhưng trong lòng Kaiba vẫn luôn cảm giác bất an. Sự bất an này lớn dần theo sự rút ngắn khoảng cách của hắn với vách núi sau lưng.

Không có biện pháp nào khác, hắn chỉ có thể hy vọng Amo nhìn thấy điều gì đó, thế là vừa đánh vừa hỏi.

“Đạo hữu, tại hạ nhận thấy con Hắc Bạch Đại Hùng này đang muốn dồn chúng ta về vách núi. Không biết đạo hữu có phát hiện ra thứ gì bất thường không?”

Amo nghe hỏi cũng có chút bất ngờ. Sau khi đâm ra một thương thì vội trả lời.

“Vậy là không phải do tại hạ suy nghĩ nhiều sao? Tại hạ cũng đang có cảm giác như vậy. Nhưng thú thật, tại hạ cũng không tìm ra bất cứ dấu hiệu nào không ổn.”



“Là như vậy sao?”

Sắc mặt Kaiba vô cùng trầm ngâm. Không vì câu trả lời của Amo mà có chút giảm bớt lo lắng. Thứ gì không rõ mới là thứ đáng sợ nhất. Cả hai bọn họ đều không nhìn ra, nói rõ nguy hiểm này rất không tầm thường.

Ở phía đối diện, Hắc Bạch Đại Hùng phát hiện Kaiba và Amo không ngừng quan sát vách núi thì động tác đột nhiên gấp gáp hẳng lên. Khoảng cách ra đòn rút ngắn lại, lực đạo trên mỗi nắm đấm cũng gia tăng lên.

Từ đó, Kaiba và Amo lập tức rơi vào cảnh chật vật, phải toàn tâm toàn ý đối phó, không dám lơ là để suy nghĩ chuyện khác. Cho dù là vậy, thân thể của họ cũng bắt đầu xuất hiện thương tích. Mà tốc độ bị đẩy lùi đến vách đá cũng gia tăng nhanh chóng.

Đứng ở một bên, cách chiến trường không xa, Trần Minh Quân thu tất cả chuyện này vào trong mắt.

Trần Minh Quân đã sớm trở lại hiện trường chiến đấu. Nhưng vì hắn sử dụng ẩn thân thuật ở mức cao nhất. Lại thêm Hắc Bạch Đại Hùng cùng Kaiba và Amo đều đang tập trung vào chiến đấu. Nên không một ai phát hiện ra sự hiện của Trần Minh Quân.

Quan sát một hồi lâu, Trần Minh Quân cũng nhìn thấy biểu hiện bất thường của Hắc Bạch Đại Hùng. Sau đó, hắn tiếp tục thấy hai người Kaiba và Amo liên tục chú ý đến vách núi ở sau lưng. Trong lòng liền sinh ra hứng thú.

Vách núi kia là chỗ mà hắn b·ị đ·ánh lún vào. Nhưng khi trở ra, hắn cũng không có thấy gì bất thường. Hoặc là nói, hắn không chú ý nên không thấy bất thường.

Trần Minh Quân suy tính trong lòng, hắn muốn tự thân trải qua chuyện này thay vì nhờ Hư Linh kiểm tra. Trừ trường hợp sinh tử tồn vong, còn không thì hắn vẫn muốn rèn luyện bản thân.

Trước khi quyết định lịch luyện, hắn đã phân phó qua với Hư Linh. Khi nào hắn gặp nguy hiểm tới tính mạng mới được phép can thiệp. Mà tốt nhất vẫn là can thiệp tối thiểu thôi, đủ để hắn không m·ất m·ạng hoặc bị trọng thương là được. Tuyệt đối không được thay hắn xử lý vấn đề hay đối thủ.

Nếu cái gì cũng phụ thuộc vào quyền điều khiển thế giới. Một khi không còn quyền đó nữa, hắn sẽ là con cừu non, chỉ có thể chờ bị làm thịt. Mà ở bên ngoài Khởi Nguyên Châu chính là cái tình cảnh đó.

Trần Minh Quân lại nhìn tình huống chiến đấu. Kaiba và Amo hoàn toàn bị động phòng thủ, liên tục bại lui, nhưng tạm thời chưa bị Hắc Bạch Đại Hùng hạ sát thủ.

Hắn phán đoán, Hắc Bạch Đại Hùng chỉ muốn dồn hai người về vách núi. Trước khi đạt mục đích, tính mạng của họ sẽ được đảm bảo.

Nghĩ vậy, Trần Minh Quân liền an tâm, không tiếp tục đứng một bên quan sát. Thân hình nhẹ nhàng bay đi, hướng về vách núi để xem xét.

Không bao lâu sau, Trần Minh Quân đã bay trở lại vị trí hắn b·ị đ·ánh lún vào vách núi. Thần niệm không ngừng quét tới quét lui, hình ảnh thu vào trong đầu chỉ là đá với đá. Đúng là vách núi bình thường, không có gì bất thường, cũng không có gì nguy hiểm.



Lấy tờ sờ sờ lên vách núi, Trần Minh Quân chẳng hiểu mô tê gì.

“Rõ ràng chỉ là vách núi thông thường. Tại sao Hắc Bạch Đại Hùng lại muốn dồn mọi người tới đây?”

Trần Minh Quân không ngừng nhìn lên, rồi lại nhìn xuống. Phía trên, vách núi đâm xuyên tầng mây, không thấy điểm cuối. Ở dưới là rừng cây ăn thịt, lít nha lít nhít chủng loại cây ăn thịt.

Trần Minh Quân mở rộng thần niệm, quét địa hình trên phạm vi mấy chục cây số. Cố gắng không làm kinh động tới ba đối tượng đang hăng say chiến đấu.

Ở trong thần niệm của hắn, Trần Minh Quân chỉ nhìn thấy rừng cây ăn thịt và vô số động vật thông thường. Không có thứ gì nguy hiểm với tu sĩ cả.

Nhưng mà, thần niệm đi vào vách đá thì bị cản trở, chỉ có thể xuyên thấu vài mét. So với độ dày mấy cây số của vách núi thì chẳng thấm vào đâu.

Cái này là dấu hiệu duy nhất cho thấy sự bất thường. Không phải Trần Minh Quân chưa từng dùng thần niềm xâm nhập lòng đất hay đá tảng. Nhưng bình thường đều dễ dàng xuyên thấu, gặp cản trở rất ít, gần như không có.

Rõ ràng, vách núi này không bình thường. Ít nhất thì không bình thường như vẻ ngoài của nó. Nhưng Trần Minh Quân có thể xác định, thành phần cấu thành vách núi thực sự chỉ là đá thông thường. Không phải bất cứ loại đá đặc thù nào. Vậy mà có thể ngăn chặn thần niệm của hắn.

Để đảm bảo suy đoán của mình, Trần Minh Quân cũng xác nhận thông tin với Hư Linh. Câu trả lời đúng như hắn đoán, đá trên vách núi chỉ là đá thông thường.

Nếu đá chỉ là đá thông thường, vậy thì lý do làm cho nó bất thường là có ngoại lực tác động vào. Mà ngoại lực có thể thay đổi bản chất một vật cũng có rất nhiều, đơn giản nhất và phổ biến nhất chính là thiên văn cấu thành trận pháp.

“Có khả năng rất lớn là trận pháp!”

Trần Minh Quân suy đoán, nhưng hắn không xác nhận suy đoán này với Hư Linh. Hắn muốn tự mình tìm được câu trả lời.

Trần Minh Quân lại dùng thần niệm rà soát phạm vi lớn. Lần này, hắn chú ý quan sát từng chi tiết nhỏ nhặt hơn. Cái gọi là trận pháp, chính là do vô số thiên văn kết hợp với nhau tạo thành. Để trận pháp hoạt động, các thiên văn phải liền thành một khối thống nhất.



Nghe thì có vẻ rất dễ dàng tìm thấy. Nhưng thực tế không phải như vậy. Trận văn sau khi kết nối thống nhất có thể bị che đậy. Sự che đậy này có thể là chủ động, cũng có thể là bị động.

Ví dụ, trận pháp triệt quang là một loại bị động. Bản thân trận pháp có tác dụng chuyển dời hướng đi của ánh sáng, nên cũng vô tình tự che đậy trận văn của bản thân nó.

Hoặc là trận pháp có kèm theo trận văn mê huyễn, ẩn tàng trận văn. Khi đó, bản thân trận pháp là được người bố trí chủ động che dấu trận văn.

Trong trường hợp trận văn bị che dấu, dù biết chắc chắn là có trận pháp tồn tại, cũng rất khó tìm thấy trận văn. Vì thứ mà chúng ta quan sát được đã bị biến hóa, phải là một người rất am hiểu thiên văn, hoặc cực kỳ n·hạy c·ảm với trận văn mới có thể tìm được.

Trần Minh Quân không phải người am hiểu thiên văn. Hắn biết nhiều thiên văn, nhưng nói là am hiểu cùng khả năng vận dụng thì rất bình thường. Biết là thế, nhưng hắn vẫn tiến hành thăm dò. Vì hắn muốn xem thử vận khí của bản thân tới đâu mà thôi. Nói không chừng, trận pháp mà hắn đang tìm không hề bị che dấu.

Nếu có Dương Trí Thần ở đây, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Không có ai n·hạy c·ảm với thiên văn hơn một người có Thiên Văn Hồn Thể trời sinh.

Thần niệm quét tới quét lui mấy chục lần. Dù là quét nhanh, quét chậm hay quét tỷ mỹ thì Trần Minh Quân vẫn không phát hiện cái gì bất thường.

Có thể nói, ở trong thung lũng này chỉ có vách đá, cây ăn thịt cùng động vật thông thường. Ngoài ra thì không có gì siêu nhiên tồn tại cả.

Đang suy nghĩ, Trần Minh Quân đột nhiên sáng mắt lên, miệng tự nói một mình

“Không có gì siêu nhiên tồn tại. Đúng vậy, trong thung lũng này chỉ có động vật thông thường, hoàn toàn không có yêu thú. Chuyện này chính là một sự bất thường rõ ràng nhất”

Một khi đã chú ý tới những vấn đề này, Trần Minh Quân liền phát hiện một chuyện khả nghi khác.

“Trên vách núi này chỉ toàn là đá. Đúng với nghĩa đen là chỉ toàn lá đá. Một chút rong rêu, cỏ dại và côn trùng cũng không có. Cái này cũng là một chuyện không thể bình thường được”

Không sai, bởi vì Kaiba và Amo chỉ tìm kiếm dấu hiệu nguy hiểm, nên họ không chú ý tới những chuyện bình thường. Vì thế mà không thể thấy một số chuyện bình thường tồn tại sự bất thường rất rõ rệt.

Bản thân Trần Minh Quân cũng không ngoại lệ. Cho tới giờ phút này, hắn mới chú ý tới những chuyện nhỏ nhặt đó. Từ đó nhìn thấy được dấu hiệu khả nghi.

Có điều, dấu hiệu khả nghi này cũng quá ít thông tin. Không đủ để tìm ra câu trả lời cho mục đích của Hắc Bạch Đại Hùng.

Tại sao nó lại muốn dồn mọi người về vách núi?

Tại sao trên vách núi không có rong rêu, côn trùng và cây xanh nhỏ nào tồn tại?

Tại sao trong thung lũng không có yêu thú? Hay là vốn có, nhưng đã gặp chuyện gì rồi?