CHƯƠNG 251: TỨ DIỆN SƠN
[ Lời tác giả: ở chương 248, tác có nhắc nhầm tới Trường Sinh Giả của Bắc Thành. Thật ra là Nửa Bước Trường Sinh. Vì nhân loại trên Thiên Yêu Giới chỉ có Linh Sĩ Cửu Tinh đỉnh phong, còn gọi là Nửa Bước Trường Sinh, không có Trường Sinh Giả thực sự ]
Hơn 4 tiếng đồng hồ trôi qua, Trần Minh Quân nhìn thấy phía trước xuất hiện một ngọn núi cao chọc trời. Từ vị trí của hắn, chỉ thấy thân núi đâm xuyên tầng mây. Phía trên còn cao thêm bao nhiêu thì còn chưa biết được.
Dựa theo ký ức của người bị hắn sưu hồn. Ngọn núi này gọi là Tứ Diện Sơn, có cấu trúc vô cùng đặc biệt. Dù là núi, nhưng lại giống như bốn bức tường chụm vào nhau. Ở giữa lòng núi là một cái thung lũng vô cùng rộng lớn.
Thung lũng trong lòng núi gần như đoạn tuyệt với bên ngoài. Chỉ có một lối vào ra duy nhất, lối vào này là một cái hang xuyên qua bức tường núi. Độ cao và chiều rộng của hang động đều hơn 100 mét. Địa hình vô cùng khó di chuyển. Động vật thông thường sẽ không có cách nào đi qua.
Đã từng có nhiều trại dã ngoại chọn thung lũng trong lòng Tứ Diện Sơn làm căn cứ. Thế nhưng, chỉ cần qua một đoạn thời gian là trại dã ngoại đó sẽ biến mất một cách quỷ dị.
Thông thường, trại dã ngoại bị t·ấn c·ông sẽ còn thấy vết tích chiến đấu. Không có t·hi t·hể thì cũng sẽ có máu tươi, thịt nát, kèm theo sự đổ nát của công trình, cây xanh, vân vân.
Đằng này, các vụ m·ất t·ích đều không có chút dấu hiệu chiến đấu nào. Một giọt máu cũng không có. Toàn bộ kiến trúc và công trình đều nguyên vẹn. Cho nên mới nói, chuyện cứ như toàn bộ mọi người đều đột ngột bốc hơi.
Sau vài vụ như thế, người ta không còn dám đóng quân trong thung lũng Tứ Diện Sơn nữa. Đồng thời, nếu không thực sự cần thiết, sẽ không có ai nguyện ý tiến vào trong.
Trần Minh Quân cũng không có lo lắng gì. Nhưng mà, Trần Minh Quân nhìn thấy Amo có chút dao động cảm xúc, ánh mắt hơi tỏ ra lo lắng.
Người lo lắng không chỉ có một mình Amo. Bản thân Kaiba cũng cho thấy ánh mắt lo lắng hồi hộp càng lúc càng rõ.
Mắt thấy đoàn ba người đã tiếp cận sát vách Tứ Diện Sơn. Amo không nhịn được, liền dừng lại và lớn tiếng hỏi.
“Kaiba đạo hữu, đôi Hắc Bạch Đại Hùng kia là ở bên trong thung lũng Tứ Diện Sơn hay sao?”
Thấy Amo dừng phi hành, Trần Minh Quân và Kaiba cũng dừng lại. Kaiba vội giải thích.
“Đạo hữu không cần quá lo lắng. Cặp Hắc Bạch Đại Hùng này không đi sâu vào thung lũng. Lần cuối cùng tại hạ quan sát, chúng đang chữa thương ở bên cạnh Sinh Tuyền. Tin chắc trong thời gian ngắn thì chúng cũng sẽ không di chuyển. ”
Nghe Kaiba nói như vậy, Amo hơi gật gật đầu. Nhưng trên gương mặt vẫn tỏ vẻ ngưng trọng. Sự quỷ dị của thung lũng Tứ Diện Sơn, không ai dám xem thường.
Tuy nhiên, sự hấp dẫn của túi mật yêu thú cấp 6 Hắc Bạch Đại Hùng thực sự quá lớn. Nếu được chia một phần ba thu hoạch, nàng ta có lòng tin trăm phần trăm sẽ bước vào lục tinh trong vòng một tháng đảo lại.
Bước vào lục tinh, không chỉ có ý nghĩa tăng lên thực lực. Nó còn tăng thêm cơ hội báo thù cho nàng ta.
Sau một lúc giằng co tâm lý, Amo cũng hạ quyết tâm.
“Được, vậy chúng ta tiếp tục đi vào thôi”
Thấy Amo không có dị nghị gì thêm. Kaiba cũng thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thật, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý cho cảnh Trần Minh Quân và Amo quay đầu.
Khi đó, một là hắn liều mạng, một mình xông vào, được ăn cả ngã về không. Còn không, hắn chỉ có thể chờ đợi một lượng lớn người đến, dựa theo số đông hỗn loạn để “đục nước béo cò”.
Hiển nhiên, hắn cũng nghĩ rằng, một khi Amo và Trần Minh Quân rời đi, tin tức chuyện này sẽ bại lộ, dẫn tới vô số người. Còn g·iết người diệt khẩu thì hắn không nghĩ đến, cũng không có bản lĩnh g·iết hai người đồng cấp.
Mật gấu của Hắc Bạch Đại Hùng vô cùng hữu dụng với người tu luyện. Không chỉ gia tăng tốc độ vận chuyển linh khí, còn giúp tăng hiệu quả tiêu hóa thịt yêu thú, giúp tu luyện nhanh hơn không chỉ 10 lần.
Chỉ có điều, muốn tối ưu hóa lợi ích của mật gấu Hắc Bạch Hùng, đồi hỏi cần có đủ lượng thịt yêu thú để liên tục ăn trong thời gian dài. Chất lượng thịt càng cao càng tốt. Thậm chí, thịt của yêu vương chính là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Nhưng cái đó chỉ là ảo tưởng. Chỉ cần bị yêu vương để mắt tới, đó chính là c·hết. Trừ phi trốn bên trong thành trì của nhân loại.
Kaiba nhìn qua Trần Minh Quân, thấy hắn không có ý kiến gì, liền dẫn đầu tiếp tục phi hành.
Dần dần, trước mặt ba người chỉ còn nhìn thấy vách núi. Xa xa, bắt đầu xuất hiện bóng dáng một cái hang động to lớn. Cái hang này xuyên qua vách núi, cách mặt đất hơn 40 mét. Kết hợp thêm vách núi dựng đứng. Nếu không có bản lĩnh phi hành hoặc nhảy cao vượt trội, cơ bản là không thể tiếp cận.
Cả ba không dừng lại, thẳng hướng hang động mà bay vào khu vực thung lũng bên trong.
Vừa vào bên trong, Trần Minh Quân liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm bớt hơn 10 độ. Ánh sáng cũng trở nên mờ mờ ảo ảo, sáng hơn ánh trăng mấy lần, nhưng không sáng bình thường như bên ngoài.
Bốn bề xung quanh đều là vách núi, chúng đâm xuyên qua tầng mây, ngước nhìn lên chỉ thấy mây, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt chiếu xuống tới mặt đất.
Rừng cây bên trong thung lũng rất đặc sắc. Lá cây không còn thuần một màu xanh lục thường thấy. Có đủ thứ màu, như là một bức tranh kỳ ảo. Có lẽ do chúng thích nghi với điều kiện thiếu ánh sáng. Phần lớn đều là cây bắt mồi, dù là thân gỗ, thân leo thì đều có cơ chế bắt mồi.
Vào bên trong thung lũng, Kaiba ra hiệu cho Trần Minh Quân và Amo hạ xuống, không tiếp tục phi hành.
“Hai vị, từ chỗ này, chúng ta đi về hướng kia. Cặp Hắc Bạch Đại Hùng chắc chắn còn ở đó, bên cạnh Sinh Tuyền. Từ giờ chúng ta phải tiềm hành, không nên tùy tiện đem thần thức dò xét quá xa. Yêu thú cấp 6 rất n·hạy c·ảm với khí tức tu sĩ nhân loại”
Nói rồi cả ba thi triển ẩn thân thuật, dùng sức mạnh thần thức che thân thể. Chỉ có Trần Minh Quân là dùng sức mạnh thần niệm.
Lúc này, Kaiba và Amo vừa ẩn thân xong thì đồng loạt nhìn về hướng Trần Minh Quân. Ánh mắt của cả hai đều toát lên vẻ bất ngờ, kinh ngạc. Dù đã ẩn thân, nhưng trong thần thức của nhau vẫn cảm ứng một chút bóng dáng mờ ảo. Chỉ cần chú ý hoặc biết trước sẽ vẫn thấy đối phương tồn tại.
Nói cho dễ hiểu thì dù là một người bằng thủy tinh trong suốt thì chúng ta nhìn kỹ vẫn sẽ thấy. Kể cả tắc kè hoa ngụy trang thì cũng có thể thấy nếu tập trung.
Tuy nhiên, họ lại vô lực cảm giác ra bóng dáng của Trần Minh Quân. Cái này mới thực sự là ẩn thân, thực sự là hoàn toàn triệt tiêu mọi khúc xạ ánh sáng. Chỉ khi thần thức dò qua, mới phát hiện một vùng trống không. Nếu không phải đã biết trước, họ sẽ chẳng để ý cái vùng trống không đó.
Lúc này, thái độ xem thường vì Trần Minh Quân quá dễ tin người của họ đã biến mất. Trọng lượng của Trần Minh Quân trong lòng họ tăng lên trên diện rộng. Thậm chí đã lên tới tầm không thể làm kẻ thù.
Thử nghĩ mà xem, một người có thể ẩn thân hoàn toàn khỏi khúc xạ ánh sáng. Lại có thủ đoạn đối phó với linh khí hộ thể. Chỉ cần tiếp cận ngươi, rồi bất ngờ cho ngươi một kích. Dù ngươi không c·hết cũng sẽ mất nửa cái mạng.
Trần Minh Quân thu hết những biểu cảm của hai người vào trong đầu. Hắn đã từng nghe Hư Tử Linh nói về ẩn thân thuật của mình. Nhưng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy điều đó là đương nhiên. Nhưng trải qua vụ suýt c·hết, lại thêm cảm nhận từ biểu cảm của Kaiba và Amo. Hắn cũng bắt đầu chú ý, có lẽ hắn sẽ tìm thời cơ nói chuyện với hai người về chuyện này.
Một chút rung động qua đi. Kaiba và Amo thu hồi suy nghĩ, rồi cả ba cẩn thận di chuyển thật chậm về hướng Kaiba chỉ định.
Không bao lâu sau. Cả ba người dừng lại phía sau một cự thạch. Xuyên qua cự thạch, họ có thể thấy một con Hắc Bạch Hùng nằm ở phía xa xa. Nhìn vẻ ngoài của nó rất giống một con gấu trúc của Trung Hoa, nhưng lại “bự” hơn rất là nhiều.
Trần Minh Quân ước tính, con Hắc Bạch Đại Hùng này có vòng eo không ít hơn 6 mét. Nếu nó đứng thẳng, chiều cao chắc sẽ không thua một tòa nhà 30 mét. Cái này nào phải bự, đây rõ ràng là khổng lồ luôn rồi.
Lúc này đây, toàn thân Hắc Bạch Đại Hùng đều là máu. Bụng không ngừng hít vào thở ra, nhưng chủ yếu là hít vào, khí lực thở ra gần như không có, trông có vẻ vô cùng yếu ớt. Chỉ có điều, thông tin của Kaiba là một cặp Hắc Bạch Đại Hùng. Nhưng trước mắt, họ chỉ thấy có một con.
Amo và Trần Minh Quân gần như đồng thời nhìn về Kaiba, tỏ ý nghi hoặc. Kaiba thấy vậy thì liền lắc đầu, biểu thị hắn cũng không rõ con Hắc Bạch Đại Hùng còn lại đã đi đâu.
Tình thế của ba người vì thế trở nên lúng túng. Khó quyết định hành động tiếp theo. Nếu t·ấn c·ông, đang chiến đầu giữa chừng mà con Hắc Bạch Hùng kia g·iết ra, sẽ vô cùng nguy hiểm. Nếu không t·ấn c·ông, để thương thế của chúng khỏe lại thì sẽ không còn cơ hội nữa.