CHƯƠNG 250: ĐỘC HÀNH GIẢ KAIBA VÀ AMO
Trần Minh Quân vừa bước ra khỏi khu vực giao nhận nhiệm vụ, một người đàn ông da đỏ tóc vàng liền tiến đến gần hắn.
“Vị đạo hữu này, tại hạ tên gọi Kaiba, cũng là một độc hành giả. Nhìn đạo hữu có vẻ cũng là độc hành giả, không biết có thể dừng chân nói chuyện chút không?”
Trần Minh Quân vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng. Ánh mắt nhìn đánh giá đối phương.
Người trước mắt là một nhân loại có vẻ ngoài khá nổi bậc. Da đỏ, tóc vàng, thân hình vạm vỡ, đôi mắt có chút huyết tinh, nhìn kiểu gì cũng không thấy hiền lương. Dù cho đối phương đang cố tỏ ra hữu hảo, nhưng vô tình vẫn không triệt tiêu được cổ khí tức nóng nảy trời sinh.
Thấy Trần Minh Quân im lặng, lại liên tục dò xét bản thân. Kaiba cũng không gấp gáp gì. Hắn không nói khoác, hắn là độc hành giả. Nên hắn hiểu rõ tính tình độc hành giả.
Sở dĩ hắn chủ động nói chuyện với Trần Minh Quân là vì có việc cần. Bình thường, cái bản mặt của hắn cũng không khác gì người ta. Chỉ có một câu để hình dung, “người sống chớ tới gần”.
Trần Minh Quân quan sát một hồi lâu, tới khi Kaiba cũng có chút mất kiên nhẫn, Trần Minh Quân liền lên tiếng.
“Chuyện này có lợi gì cho ta?”
Nghe Trần Minh Quân trả lời, Kaiba biết đối phương đã có hứng thú. Hắn chưa nói cái gì, nhưng là độc hành giả, dĩ nhiên hiểu độc hành giả. Không có lợi ích gì, ai lại đi trò chuyện vô bổ.
Kaiba vội nói khẽ
“Chỗ này đông người, mời đạo hữu theo tại hạ đến chỗ kia nói chuyện”
Vừa nói, Kaiba vừa chỉ về một phương hướng. Chỗ đó, xung quanh không có ai, đó là một khu vực có thể thuê. Hiển nhiên, Kaiba đã thuê một chỗ để tìm kiếm đối tượng.
Trần Minh Quân không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý. Hai người nhanh chân bước về khu vực riêng tư.
Đến nơi, Kaiba ném ra vài cái thẻ bài, kích hoạt vài trận pháp chồng chất lên nhau. Hiển nhiên là dùng để phòng nghe lén và thần thức quan sát trộm. Trần Minh Quân đứng nhìn tất cả, không tỏ vẻ gì.
Sau khi làm xong, Kaiba lập tức nghiêm nghị lại, nói.
“Ta thấy đạo hữu vừa đứng ở bia đá số 4. Nói vậy thực lực của đạo hữu chắc phải là tứ tinh hoặc ngũ tinh. Tại có một phi vụ rất hấp dẫn, liên quan tới một cặp yêu thú cấp 6 sắp c·hết. Đạo hữu có hứng thú tham gia không?”
Trần Minh Quân nghe vậy thì hơi nhướng mắt lên hỏi lại.
“Ồ, yêu thú cấp 6 sao? Bị thương sắp c·hết, còn là một cặp, đó là yêu thú gì?”
Kaiba gật gật đầu, khẳng định.
“Đúng vậy, đó là một cặp Hắc Bạch Hùng. Sau khi chúng phối hợp g·iết c·hết một linh sĩ thất tinh thì b·ị t·hương rất nặng. Về thông tin chi tiết hơn, thứ lỗi cho ta nói thẳng, ta sẽ không nói. Nếu đạo hữu đồng ý tham gia vụ này, ta sẽ dẫn đi. Chiến lợi phẩm thì ba chúng ta chia đều.”
Trần Minh Quân nghe xong thì hỏi
“Ba chúng ta ư?”
Kaiba đáp
“Không sai, ta đã tìm được một người, thực lực ngũ tinh. Bản thân ta cũng có thực lực ngũ tinh. Nhưng để đảm bảo an toàn, nên ta mới tìm thêm một người. Nhưng đạo hữu an tâm, dù đạo hữu có tu vi là tứ tinh hay ngũ tinh thì chiến lợi phẩm vẫn chia đều cho cả ba.”
Trần Minh Quân hơi suy nghĩ, làm ra vẻ trầm ngâm. Trên thực tế, hắn cảm thấy vụ này cũng rất thú vị. Cũng là cơ hội tốt để xem người khác chơi trò người lừa ta gạt.
Sau một vài hơi thở, hắn nói
“Vị trí có quá xa không? Ta chỉ có thời gian trong một hoặc hai ngày tới thôi.”
Trần Minh Quân cũng không phải làm giá. Hắn đã đăng ký tham gia nhiệm vụ tập thể, thời hạn tối đa cũng là ở 2 ngày sau. Nhưng không loại trừ ngày hôm sau là sẽ đủ người. Nên hắn thực sự chỉ rãnh hôm nay, tối đa thêm ngày mai.
Nếu phải chọn giữa vụ yêu thú cấp 6 và vụ tập thể. Hắn muốn chọn vụ tập thể hơn.
Kaiba nghe Trần Minh Quân nói vậy thì vội nói
“Nếu đạo hữu đồng ý, chúng ta hiện tại có thể lập tức xuất phát. Còn về vị trí, ta không thể nói cụ thể, nhưng cách Bắc Thành không xa. Ba chúng ta phi hành toàn lực thì chỉ cần không quá 3 thời là tới”
“Thời” là cách tính thời gian phổ thông của vũ trụ. Một thời vào khoảng một tiếng rưỡi. Như vậy, 3 thời tương đương với 4 tiếng rưỡi.
Trần Minh Quân nghe vậy thì không còn do dự, quyết đoán nói
“Được, vậy ta đồng ý tham gia”
Kaiba nghe vậy thì khá vui mừng.
“Tốt lắm! Đã như vậy, mời đạo hữu cùng tại hạ ra cửa thành. Vị đạo hữu còn lại đang chờ chúng ta ở đó.”
Kaiba nói xong thì thu hồi các thẻ bài trận pháp. Sau đó, hai người cấp tốc rời khỏi Mạo Hiểm Lâu, hướng về cổng thành. Trong thành cấm phi hành, nhưng hai người chạy lướt cũng rất nhanh. Vài hơi thở sau đã thấy cổng thành trong tầm mắt.
Tới cửa thành, Trần Minh Quân và Kaiba trả lại thẻ bài chữ Vãng cho thủ vệ quân rồi vọt thẳng ra ngoài.
Kaiba dẫn Trần Minh Quân đi theo một lối mòn, xuyên vào rừng cây, hướng tới một thân cổ thụ to lớn. Chỗ này cách cổng thành hơn 500 mét, cũng là phạm vi an toàn, rất ít yêu thú lui tới.
Từ xa, Trần Minh Quân đã nhìn thấy một bóng người.
Người này nhìn không ra giới tính. Toàn thân bao trong giáp đen, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt cùng hai cánh tay và cẳng chân. Những chỗ da thịt lộ ra đều có một lớp lông tơ màu vàng chanh. Nếu không phải gương mặt nhân tính, Trần Minh Quân còn tưởng là hầu tộc.
Thấy bóng người lao tới, người nọ lấy trường thương sau lưng xuống, làm ra tư thế phòng thủ. Đến khi nhìn rõ người tới là Kaiba, vẻ nghiêm nghị trên mặt mới giảm bớt. Nhưng cũng không hoàn toàn buông lỏng.
Kaiba và Trần Minh Quân dừng lại trước mặt người nọ. Thấy người nọ vẫn đề phòng, Kaiba cũng không phật lòng, vội giới thiệu.
“Amo đạo hữu, ta đã tìm được người cuối cùng. Xin giới thiệu với đạo hữu, vị này là …“
Nói tới đây, Kaiba bỗng ngẩn người ra. Lúc này, hắn chợt nhớ bản thân còn chưa biết tên Trần Minh Quân.
Thấy Kaiba lúng túng, Trần Minh Quân liền tự giới thiệu.
“Tại hạ Trần Minh Quân, là một độc hành giả ở khu vực núi Thiên Trụ. Gặp qua Kaiba đạo hữu, Amo đạo hữu”
Nhìn thấy Trần Minh Quân và Kaiba có vẻ không phải quen biết từ trước. Trong lòng Amo cũng có chút buông lỏng. Nàng nhanh chóng thu thương về, lạnh lùng đáp lời.
“Amo, độc hành giả khu vực Đầm Liên Hoa!”
Giọng nói của Amo cũng rất từ tính. Trần Minh Quân nghe xong vẫn không thể biết đối phương là nam hay nữ. Nhưng hắn cũng không quan tâm.
Đã giới thiệu xong, Kaiba cũng không có nói thêm lời thừa. Lập tức ra hiệu cho Trần Minh Quân và Amo theo sau mình.
Ba bóng người từ dưới đất phóng lên trời cao, phi hành tầng trời thấp, hướng về một phương hướng mà cấp tốc bay đi.
Dù đi chung đường, nhưng ba người luôn cách nhau 300 mét. Tạo thành hình tam giác đều, như một mũi tên xuyên phá bầu trời bay đi.
Ở khoảng cách như vậy, bất kỳ người nào có ý định xấu đều không thể thuận lợi thuấn sát đối phương. Mà mỗi thời mỗi khắc, thần thức của Kaiba và Amo đều không ngừng chú ý xung quanh, bao gồm 2 người đồng đội tạm thời của mình.
Cho nên, việc g·iết người trong lúc phi hành là không thể. Chí ít là không thể ám toán.
Lúc này, Kaiba và Amo cũng vô cùng nghi hoặc. Bọn họ có thể cảm nhận được, Trần Minh Quân không hề dùng thần thức dò xét xung quanh. Chuyện này là không thể nào, nhất là đối với một độc hành giả thì càng không thể.
Muốn độc hành, không chỉ cần thực lực, cũng cần cẩn thận, chỉ tin vào bản thân. Cho dù hợp tác thì mỗi thời mỗi khắc đều phải đề phòng đối phương.
Bọn họ thực sự không hiểu, tại sao Trần Minh Quân lại có thể an tâm khi phi hành cùng bọn họ. Nên biết, ở trạng thái này, chỉ cần hai người họ liên hợp, một bên đánh lén, một bên nghi binh, chắc chắn có thể làm Trần Minh Quân trọng thương hoặc c·hết ngay tại chỗ.
Làm độc hành giả, ai cũng có thủ đoạn đối phó với linh khí hộ thể. Chuyện này ai cũng biết. Nếu không, họ đã không chọn cuộc sống độc hành.
Dù có khó hiểu trong lòng, nhưng họ cũng không tiếp tục nghĩ nhiều. Họ cũng không có ý định g·iết người đoạt bảo. Lần này, Kaiba thực sự có ý muốn tìm trợ lực. Amo cũng là chỉ muốn hợp tác để chia một phần mật gấu. Họ sẽ không dễ dàng tin người khác. Nhưng nếu người khác tin họ thì cũng không sao.
Thời gian bốn tiếng rưỡi, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Nhưng đối với Trần Minh Quân mà nói thì rất dài. Đây chỉ là lần thứ hai hắn phải phi hành tốc độ cao trong thời gian dài như vậy.
Lần này, tốc độ phi hành phải hơn 300 km mỗi giờ. Đây là tốc độ phi hành mà một linh sĩ ngũ tinh mới có thể làm được. Chủ yếu là vì tiêu hao linh khí cực kỳ khổng lồ.
Lần trước, Trần Minh Quân mới mở một khí hải. Dù cố gắng hết sức, hắn chỉ bay được tốc độ 80 km mỗi giờ. So với lần đó, lúc này tốc độ đã tăng trưởng rất nhiều. Thậm chí, cũng chưa phải tốc độ tối đa mà hắn có thể bay được.
Có sự tăng trưởng như vậy là vì Trần Minh Quân đã biết cách lợi dụng sức đẩy của thần niệm. Nhìn kỹ sẽ thấy, những nơi Trần Minh Quân bay qua, không khí bị dao động cực kỳ mãnh liệt. Dao động này không chỉ vì tốc độ xé gió, mà còn vì có thứ gì đó không ngừng tác động vào không khí, như một động cơ. Mà thứ đó, chính là thần niệm của Trần Minh Quân.
Cho nên, Trần Minh Quân phi hành, sử dụng hơn 90% động lực là từ thần niệm tạo ra. Linh khí chỉ hỗ trợ rất ít. Vì thế mà tiêu hao linh khí cũng ít. Thần niệm thì lại không tiêu hao, hoặc là nói, tiêu hao không đáng kể.
Kaiba và Amo thấy tốc độ phi hành của Trần Minh Quân tương đương mình thì cũng an tâm. Chỉ cần thực lực không quá chênh lệch, mọi người sẽ ít nảy sinh những ý nghĩ không hay.
Hai người này không ngừng quan sát, không ngừng đánh giá Trần Minh Quân. Trong lòng còn thầm nghĩ Trần Minh Quân quá tin người, có thể sẽ sống không quá lâu.
Nhưng trên thực tế, Trần Minh Quân đều thu từng cử chỉ biểu cảm của họ vào trong mắt. Hắn đang học, nên sẽ không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào trên gương mặt.
Hiện giờ, khả năng khống chế thần niệm của hắn rất mạnh. Đã có thể mạnh mẽ áp chế thiên tính của thần niệm. Giảm tối đa cảm giác uy h·iếp tới thần thức và cảm giác của người khác. Nếu không, chuyện như lúc hắn làm cho Minh Lão phát hiện sẽ tái diễn.