CHƯƠNG 249: NHIỆM VỤ TẬP THỂ
Đại đa số gian hàng ở đây đều bán các loại tài liệu yêu thú hoặc dược liệu. Nhiều nhất là các gian hàng thịt yêu thú, chiếm hơn 40% số gian hàng.
Nguyên nhân là vì thịt yêu thú vừa là thức ăn cũng vừa là tài nguyên tu luyện. Trong thịt yêu thú có dự trữ lượng lớn năng lượng. Sau khi ăn, chỉ cần vận hành đại chu thiên luyện hóa, sẽ sinh ra một lượng linh khí kha khá. Đối với những người không có nguyên khí châu mà nói, thịt yêu thú là lựa chọn thay thế không tệ.
Còn chuyện tu luyện dựa vào năng lượng thiên địa có trong tự nhiên thì đã biến mất từ lâu. Chính xác là từ lúc Thiên Yêu Giới bị ném vào Khởi Nguyên Châu.
Bởi vì, nồng độ năng lượng thiên địa có trong tự nhiên thực sự quá thấp. Những người ở đây đều xuất phát từ những nền văn minh tu luyện, làm sao chịu được cảnh tu luyện nhỏ giọt.
Trần Minh Quân không có hứng thú với các gian hàng. Hắn trực tiếp đi xuyên thẳng vào trong thành, dựa theo trí nhớ đã sưu hồn, đi đến một nơi gọi là Mạo Hiểm Lâu.
Mạo Hiểm Lâu, nơi tụ tập của những người thường xuyên đi sâu vào rừng thám hiểm. Thời gian lâu dần, hình thành nơi để giao dịch các loại nhiệm vụ mạo hiểm.
Nếu có người muốn có thứ gì đó trong rừng. Nhưng hắn ta không dám hoặc không thể tự đi tìm. Vậy thì Mạo Hiểm Lâu chính là nơi hắn ta tìm tới. Chỉ cần trả đủ giá, nhiệm vụ gì cũng có thể có người đi làm.
Trần Minh Quân bước vào Mạo Hiểm Lâu, hàng trăm ánh mắt liền đổ dồn vào người hắn. Tình cảnh này cũng không làm hắn có chút bối rối nào. Hắn đã quá quen với cảm giác làm tâm điểm của đám đông.
Lúc này, một người thanh niên khoảng 30 tuổi liền chạy tới trước mặt Trần Minh Quân, nở một nụ cười niềm nở hỏi thăm.
“Vị kiếm khách này, tiểu nhân là người phụ trách ở tầng 1, không biết ngài đến đây để giao nhiệm vụ hay là để tìm nhiệm vụ?”
Trần Minh Quân không đáp lời, cũng không để ý đến người phục vụ. Hắn trực tiếp lách người, đi thẳng vào khu vực tuyên bố nhiệm vụ. Phong cách hành xử của độc hành giả là như vậy. Nếu không cần thiết thì sẽ không mở lời nói gì với bất cứ ai.
Người thanh niên kia thấy Trần Minh Quân không thèm để ý để mình thì nụ cười trên mặt hơi sượng lại. Nhưng hắn cũng không dám tiếp tục làm phiền Trần Minh Quân. Thấy Trần Minh Quân có vẻ quen thuộc chỗ này, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua rồi chờ đợi vị khách khác.
Trần Minh Quân đi vào nơi gọi là khu vực tuyên bố nhiệm vụ. Nơi này khá rộng rãi, ngoài 9 cái bia đá thì không có gì khác. Trên mỗi bia đá đều được khắc một ký hiệu, ký hiệu này tương ứng với số từ 1 đến 9.
Bia đá là nơi tuyên bố nhiệm vụ. Nhiệm vụ đối mặt với yêu thú cấp 1 thì tương ứng với bia đá số 1. Cứ tăng dần lên, đối mặt với yêu thú cấp 9 là bia đá số 9.
Trần Minh Quân đến gần bia đá số 4, tách ra một tia thần niệm xâm nhập vào bia đá. Trong đầu hắn liền xuất hiện hàng ngàn thông tin. Mỗi thông tin tương ứng với một nhiệm vụ. Muốn nhận nhiệm vụ nào, chỉ cần để lại khí tức linh hồn lên nhiệm vụ đó.
Nhiệm vụ đã có người nhận thì không thể nhận. Trừ phi đối phương c·hết hoặc quá thời hạn thì khí tức linh hồn sẽ tự tan biến.
Trần Minh Quân loại bỏ các nhiệm vụ đã có người nhận, tập trung tìm kiếm một loại nhiệm vụ nhóm. Hắn đang cần rèn luyện chiến đấu theo nhóm. Không phải để tập phối hợp mà là tập vừa chiến đấu vừa để ý bảo vệ người khác.
Đồng thời, thông qua làm việc theo nhóm để tăng trải nghiệm lòng người. Từ đó mà tăng trưởng tư duy phán đoán người khác. Sau này có gặp tình huống tương tự thì cũng không đến nỗi b·ị đ·âm sau lưng.
Từ sau vụ suýt b·ị c·hém c·hết Trần Minh Quân đã thay đổi tư duy rất nhiều. Hắn quá non, quá xanh, rất dễ ăn thiệt thòi. Quan trọng nhất là, hắn bị tư duy của người hiện đại ảnh hưởng. Làm việc gì cũng bị tâm niệm đạo đức và đúng sai sàng lọc.
Trần Minh Quân tự biết, bản thân có thể giữ quan điểm của mình. Nhưng phải biết thích nghi trong hoàn cảnh đặc thù. Tối thiểu thì cũng không thể ngây thơ, nghĩ ai cũng bị đạo đức ràng buộc. Huống gì, đạo đức và tư tưởng đúng sai cũng là do văn hóa tạo ra. Nền văn hóa khác nhau, suy nghĩ về đúng sai cũng khác nhau.
Ở những nền văn minh tu luyện. Làm trái ý cường giả chính là sai. Bất kính cường giả chính là sai. Người có thực lực chính là đúng. Kẻ yếu phải có giác ngộ tuân theo.
Nếu vì bất kính với cường giả mà bị g·iết c·hết, sẽ không có ai cho rằng cường giả làm sai. Nó giống như là một chuyện hiển nhiên, chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Do đó, lấy văn hóa đạo đức trên Trái Đất đi áp dụng cho những người này là một chuyện nực cười. Chẳng khác nào một gã ăn mày nói rằng mình phải có quyền con người bình đẳng với một vị vua.
Cho dù ở trong xã hội hiện đại, nơi nơi đều biểu dương quyền con người, bình đẳng giới, bình đẳng giai tầng các thứ. Nhưng vẫn không tránh được chuyện người có tiền thì bình đẳng hơn người không có tiền.
Tất cả những chuyện trên đã thôi thúc Trần Minh Quân đến Bắc Thành. Nếu chỉ để rèn luyện kỹ năng chiến đấu, Trần Minh Quân có thể trực tiếp xông vào rừng sâu mà chiến. Hắn hòa nhập vào cuộc sống của người ở nơi đây là để trải qua kinh nghiệm thực tiễn. Chiến đấu chỉ là một thứ vô cùng quan trọng và cần thiết mà thôi. Đôi lúc, hiểu rõ nhân tính cũng mang lại rất nhiều lợi ích.
Chuyện thế này, vốn hắn đã có cơ hội trải nghiệm lúc còn ở trên hành tinh kia. Nhưng hắn tự cho mình thanh cao, tự cho mình là người tốt, nên hoàn toàn sống tách biệt với mọi người. Cho nên, ngoài cảm giác cao cao tại thượng, cảm giác thượng vị giả, hắn không học được gì từ cách ứng xử của người mang đậm nét văn hóa tu luyện.
Thứ hắn học được chỉ là những thứ bề ngoài. Hắn nhìn thấy cường giả g·iết chóc bừa bãi. Hắn nhìn thấy kẻ yếu bị tùy ý khi nhục. Hắn nhìn thấy người người đều lấn yếu sợ mạnh. Hắn thấy rất nhiều, nhưng chưa bao giờ thử hòa vào đó để cảm nhận, để suy nghĩ, để thấu hiểu và nắm bắt được nhân tâm.
Kết quả là, hắn không nhận ra sự bất thường của Minh Lão. Càng không nhận ra sự hiện diện của Yến Tiên Tử. Nếu không phải hắn có lòng tin tuyệt đối vào cảm giác sinh tử, đưa ra phản ứng trong tích tắc, có lẽ giờ hắn đ·ã c·hết.
Cũng vì tin vào tư tưởng vào đạo đức của xã hội hiện đại. Hắn đã đánh giá thấp lối hành xử của các chân võ thế gia. Dẫn tới việc cả nhà hắn bị Hồng Gia b·ắt c·óc và suýt phải chịu khổ hoặc m·ất m·ạng. Tình cảnh lúc đó, nếu hắn đến muộn một chút thôi. Người thân của hắn đã phải chịu cực hình t·ra t·ấn mà chỉ có thể thấy trên phim ảnh.
Trần Minh Quân vừa tìm nhiệm vụ vừa suy ngẫm những chuyện đã qua. Ánh mắt càng lúc càng trở nên nghiêm nghị và quyết đoán hơn. Hắn có thể giữ vững bản tâm, nhưng không thể cho rằng người khác cũng có ràng buộc đạo đức giống như hắn.
Đột nhiên, ý thức Trần Minh Quân dừng lại ở một cái nhiệm vụ nhóm. Nhiệm vụ này yêu cầu 500 người phối hợp. Mục tiêu nhiệm vụ là hộ tống một người từ trại dã ngoại về thành.
Trại dã ngoại này là do Tư Mễ gia tộc thành lập. Gần đây đã bị một đàn yêu sói bao vây. Nhờ vào lợi thế địa hình, đàn yêu sói tạm thời chưa công phá được trại dã ngoại. Nhưng mà người trong trại cũng không có cách nào rời đi.
Người cần hộ tống về thành là Tư Mễ Thiên, con trai độc nhất của gia chủ Tư Mễ gia tộc. Tư Mễ Thiên cũng rất xui xẻo, lần đầu ra thành đi nhận tài nguyên từ trại dã ngoại thì gặp ngay cảnh này.
Khi phát hiện sự tình, tộc trưởng Tư Mễ Gia tộc lập tức đem người đi cứu viện. Đáng tiếc, đàn yêu sói quá đông, người của Tư Mễ gia tộc gần như c·hết sạch. Chỉ có vài người may mắn sống sót trở về, trong đó có tộc trưởng Tư Mễ gia, Tư Mễ Ngã.
Sau sự cố, Tư Mễ gia xem như gần diệt tộc. Tư Mễ Ngã liền tuyên bố nhiệm vụ này. Phần thưởng cũng vô cùng hấp dẫn. Chỉ cần cứu viện thành công, tất cả người sống sót trở về sẽ được chia đều 80% gia tài của Tư Mễ gia.
Trần Minh Quân chú ý không phải phần thưởng kếch xù. Hắn chú ý là số lượng người tham gia cùng với đặc điểm của nhiệm vụ.
Người quá đông, quá hỗn loạn, quá đúng ý của hắn. Nơi chiến đấu phức tạp như vậy chính là môi trường rèn luyện nhân tâm vô cùng tốt.
Trần Minh Quân nhìn thấy số lượng người nhận nhiệm vụ đã hơn 400 người. Hắn liền không do dự, để lại một tia khí tức linh hồn của mình lên nhiệm vụ.
Nhận nhiệm vụ xong, hắn cũng không muốn ở lại chờ đợi. Khi nào có đủ người hoặc khổ chủ muốn bắt đầu sớm, Mạo Hiểm Lâu sẽ kích hoạt nhiệm vụ, người nào để lại khí tức linh hồn đều nhận được thông tin. Khi đó, mỗi người sẽ có thời gian nửa ngày để tập hợp tại Mạo Hiểm Lâu.