Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 247: GIAM LỎNG




CHƯƠNG 247: GIAM LỎNG

Pưu không kìm chế được hưng phấn, hắn ra lệnh

“Nhanh, lập tức liên lạc với Diệt Tinh 3369 và Diệt Tinh 3675. Bảo bọn họ đến chỗ của chúng ta ngay.”

Ali nghe lệnh thì liền bật hệ thống liên lạc lên. Tiếng máy móc hoạt động không ngừng vang lên. Từng giây trôi qua, từng phút trôi qua, màn hình thông tin vẫn không có chút phản ứng gì. Lúc này, không khí trong phòng điều khiển càng lúc càng yên tĩnh.

Pưu nhíu mày lại, mất kiên nhẫn quát lớn

“Mẹ nó, lại có chuyện gì nữa vậy?”

Ali đã đổ mồ hôi đầy mặt, nghe Pưu quát thì khó xử đáp

“Thưa đội trưởng, hệ thống không thể liên lạc được với 3369 và 3675. Có thể là …”

“Con mẹ nó nói nhanh lên, có thể là gì?”

“Dạ thưa, có thể bọn họ đang ở trong trùng động không gian.”

Bốp!

Ali vừa nói xong thì một nấm đấm đã nện lên mặt hắn ta. Kèm theo đó là tiếng mắng chửi

“Mày xem tao là thằng ngu à? Bọn họ muốn vào trùng động không gian thì cũng phải báo với chúng ta. Cho dù không báo thì chúng ta cũng sẽ nhận được tín hiệu trùng động. Lập tức kiểm tra lại hệ thống cho tao, không tìm ra lý do thì đừng trách tao ác độc”

Bị đánh cho mặt mũi đầy máu me, nhưng Ali không dám tỏ ra một chút oán hận nào, có chăng chỉ là sợ hãi. Sau khi bị mắng, hắn vội vàng đáp lời

“Xin đội trưởng bớt giận, thuộc hạ sẽ đi kiểm tra ngay”

“Cút!”

Pưu lại quát thêm một tiếng nữa, tâm tình vô cùng xấu. Thấy vậy, Litori vẫn không can ngăn, trên mặt tỏ vẻ trầm ngâm.



Pưu thấy Litori không cản mình đánh nhân viên, cũng không khuyên ngăn gì, cảm thấy hơi lạ nên hỏi.

“Litori, có phải cậu nghĩ ra chuyện gì rồi không?”

Thần sắc trên gương mặt Litori càng ngày càng nghiêm trọng. Nghe Pưu hỏi thì nghiêm túc cảnh báo.

“Đội trưởng, anh nhớ cái bóng người bên trong hắc động kia chứ?”

Pưu nghe hỏi thì cũng cứng người lại, tính tình hắn vô cùng nóng nãi, bình thường đầu óc của hắn không muốn động, nhưng cái đó không có nghĩa là hắn ngu. Nghe Litori hỏi thì hắn chợt nhận ra vấn đề ngay lập tức.

Thân thể chu tước luôn bao phủ trong một ngọn lửa. Lửa này cũng không phải lửa thường. Nhiệt độ sinh ra có thể lên tới hàng chục ngàn độ. Bọn họ đuổi theo chu tước hơn 2 năm vũ trụ, nhưng cũng chưa bao giờ dám tiếp cận gần. Toàn là từ xa t·ấn c·ông, từ từ mài c·hết nó.

Cho dù là vậy, bọn họ cũng phải luôn trốn trong phi thuyền, nhờ sức chống nhiệt của phi thuyền nên mới có thể tiếp cận đủ gần để t·ấn c·ông.

Vậy mà, cái bóng người kia có thể tay không bắt lấy mỏ chim. Sự khủng bố đó, nghĩ tới thôi là họ đã rùng mình.

Vừa nghĩ thông suốt vấn đề, toàn thân Pưu nổi đầy da ga da vịt.

“Litori, có phải là … chúng ta đã vô tình khám phá ra một cường tinh vô danh rồi hay không?”

Cường tinh vô danh là cụm từ chỉ những hành tinh chưa được Đế Quốc khám phá, nhưng lại có thực lực tự thân cực mạnh. Những hành tinh kiểu này, không có kẻ nào dám tiến lên nhận chủ. Chỉ có thể do cao tầng của Đế Quốc đến nói chuyện. Nếu cường giả của hành tinh chấp nhận quy thuận Đế Quốc, cường giả đó tự nhiên trở thanh tinh chủ, thậm chí tinh hệ chi chủ.

Mà cái giá phải trả để được Đế Quốc công nhận chỉ là đóng thuế mà thôi. Sống trong địa bàn của một Đế Quốc thì đóng thuế cho Đế Quốc đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Đế Quốc cũng không muốn khai chiến mà chưa có nói chuyện. Dù gì cũng là lực lượng của Đế Quốc, nếu có thể thu vào được thì thu. Một khi chiến sự nổ ra, dù Đế Quốc chắc chắn sẽ chiến thắng, nhưng sẽ tổn hại không ít.

Lúc này, Litori mới thận trọng nói

“Đội trưởng, ngài hãy bình tĩnh, chúng ta có thể đã nằm trong tầm ngắm của vị cường giả kia. Sở dĩ còn chưa ra tay, rất có thể là còn đang muốn thăm dò. Chuyện chúng ta không thể liên lạc được với 3369 và 3675 cũng có thể là do vị cường giả đó làm.”

Pưu nghe vậy thì toàn thân cương cứng, sống lưng không tự chủ được mà có khí lạnh dồn lên. Một ký ức xa xăm mà đáng sợ hiện lên trong đầu.



Rất lâu trước đây, lúc hắn chỉ mới tham gia vào Khai Thiên Quân Đoàn. Trong một lần đi làm nhiệm vụ, tổ hợp của hắn cũng tìm thấy một tinh hệ mới. Khi đó, hắn chỉ là lính trên phi thuyền, không phải đội trưởng như bây giờ.

Ngày đó, đội trưởng của hắn cũng nhận được thông tin từ đồng đội, yêu cầu tập hợp tại một tọa độ không gian. Hơn một trăm chiến hạm Diệt Tinh cứ như vậy mà tập trung phía ngoài tinh hệ kia. Dự định sẽ thống nhất đổ bộ và chinh phục 3 hành tinh có sự sống trong tinh hệ. Không ngờ, lần đổ bộ đó là lần t·ai n·ạn thảm thiết.

Khi đó, cảnh tượng hàng trăm chiến hạm nối đuôi chạy trốn. Một cường giả khủng bố không ngừng đập nát chiến hạm này tới chiến hạm khác. Từng gương mặt quen thuộc lẫn xa lạ không ngừng trở thành bụi vũ trụ trước mắt Pưu.

Cái gì v·ũ k·hí siêu cấp, khi bắn vào cường giả kia thì như muỗi đốt inox. Cái gì vỏ ngoài cứng rắn của chiến hàm, khi bàn tay kia đập vào thì vỡ nát như đậu hũ.

Rất may mắn cho Pưu, nhờ số lượng chiến hạm quá đông, lại có trùng động không gian ở gần. Chiến hạm của Pưu trụ được tới khi cường giả của Đế Quốc đến chi viện.

Trận chiến đó, có thể nói là khiến cho vùng tinh không xung quanh oanh minh không ngớt. Dù không đến nỗi bạo tạc hành tinh nào, nhưng làm chúng sức mẻ một ít là hoàn toàn có thể.

Sau trận chiến đó, cường giả kia cũng không bị tiêu diệt. Còn thuận theo sự chiêu an của Đế Quốc, trở thành tinh hệ chi chủ. Thậm chí là nhận một chức vị khá cao bên trong quân đoàn của Đế Quốc.

Còn về những người đ·ã c·hết, c·hết thì c·hết thôi. Trong mắt của Đế Quốc, không phải cường giả thì chỉ là sâu kiến. Sâu kiến thì nhiều vô số kể, c·hết đợt này sẽ có đợt khác, sinh sôi không ngừng, chẳng ảnh hưởng gì.

Những ký ức này xoẹt qua trong đầu Pưu, toàn thân hắn không khỏi rùng mình một cái. Cho dù bây giờ hắn đã là linh sĩ cao cấp thì cũng không tính là gì nếu so với trường sinh giả, thậm chí cao hơn.

Đột nhiên, hắn chợt hét lớn lên

“Nhanh, lập tức thực hiện bước nhảy không gian, rời khỏi đây nhanh lên”

Ali đang định chạy đến bàn điều khiển thì bị Litori đưa tay ngăn lại. Sau đó, Litori nhìn qua Pưu rồi nói

“Đội trưởng, đã muộn rồi, giờ thì hãy cố gắng bình tĩnh, chờ vị tiền bối kia muốn gì rồi lại tính. Chúng ta cũng chưa có công kích nơi đây, thậm chí còn chưa xác định được vị trí tinh hệ, tối thiểu là chưa nhìn thấy. Chỉ cần xử lý thỏa đáng, không làm ra hành động ngu xuẩn, chắc sẽ không sao”

Đúng lúc này, một giọng nói mang theo vô tận oai nghi vang lên.

“Ha ha ha, không hổ danh là Litori. Dù tuổi còn rất trẻ nhưng vẫn không thể xem thường.”

Câu nói này đột ngột vang lên trong khoang điều khiển. Ngôn ngữ sử dụng là ngôn ngữ phổ biến trong Đế Quốc Cửu Đầu Xà. Toàn bộ phi thuyền cũng vì thanh âm này mà ầm ầm rung động, cứ như là sắp phân giải ra tới nơi.



Thấy cảnh tượng này, Pưu không thể khống chế đôi chân, vậy mà trực tiếp quỳ xuống vì hoảng sợ. Những người khác cũng bị chấn động cho ngã trái ngã phải. Tưởng chừng chiến hạm sắp chịu không được mà vỡ ra thì rung động dừng lại.

Tiếng nói của Thạch Sanh tiếp tục vang lên.

“Litori, ngươi đoán không sai. Hệ thống liên lạc không gian sâu của chiến hạm đã bị ta tiêu hủy. Tinh hệ mà các ngươi nhìn thấy cũng chưa lên bản đồ của Đế Quốc Cửu Đầu Xà. Nhưng đáng tiếc, ta thì biết rõ thế giới của vùng tinh vực này, cũng không phải thổ dân kém hiểu biết như ngươi nghĩ.”

Litori nghe đối phương chỉ mặt gọi tên, còn nói toẹt ra những thứ không nên nói, hắn sợ chuyện tiếp theo chính là g·iết người diệt khẩu, nên vội quỳ xuống lên tiếng.

“Tiền bối nói đùa rồi, tiểu nhân làm sao dám suy đoán tiền bối. Tiền bối chắc chắn là một nhân vật lớn trong Đế Quốc. Là chúng tiểu nhân vô tình quấy rầy đến nơi ở riêng tư của tiền bối. Kính xin tiền bối tha tội.”

Câu nói này của Litori chẳng khác nào cho Thạch Sanh một lý do không g·iết người. Nếu Thạch Sanh là cao tầng của Đế Quốc, thì việc sở hữu một vài tinh hệ bí mật cũng không phải chuyện gì to tát. Như vậy thì sự việc tinh hệ mới phát hiện tự nhiên bị triệt tiêu.

Còn nếu Thạch Sanh không phải cao tầng của Đế Quốc, nhưng lại biết tới Đế Quốc, vậy chắc chắn cũng biết chính sách của Đế Quốc là ưu tiên chiêu an. Như vậy, về mặt nào đó mà nói, tinh hệ này cũng tự nhiên thuộc về Thạch Sanh. Và Thạch Sanh cũng thành cao tầng của Đế Quốc.

Tính đi tính lại, cho dù phải hay không phải thì đều có kết quả như nhau. Đồng thời, việc như vậy thì đám tiểu lâu la bọn họ cũng không dám hé miệng nói bậy nửa lời. Cho nên, Thạch Sanh không cần thiết g·iết người diệt khẩu.

Không thể không nói, đầu óc Litori nhảy số cực nhanh. Ở trong hoàn cảnh tính mạng bị uy h·iếp mà vẫn có thể nhanh chóng nghĩ ra được cách hòa hoãn.

Nhưng mà, Thạch Sanh cũng chưa từng có ý định g·iết đám người này. Việc hắn chặn phi thuyền này lại là để tránh tiết lộ sự tồn tại của Thái Dương Hệ mà thôi. Đây cũng là một trong các nhiệm vụ của hắn ở trong chuyến đi này.

Thạch Sanh chỉ cảm thấy hứng thú với Litori, nên mới nói chuyện vài câu. Hắn sẽ không tiếp xúc nhiều. Cho nên, sau khi nghe Litori nói, Thạch Sanh liền đáp lại.

“Ha ha ha, Litori, ta biết suy nghĩ trong lòng ngươi. Cũng tin chắc các ngươi không dám tiết lộ chuyện này với người khác. Nhưng mà, …”

Nói tới đây, tiếng nói dừng lại một lát. Sau đó, chiến hạm tiếp tục rung động, giống như đang bị cái gì đó bắt lấy.

Pưu: “Xong rồi, không ngờ ta vẫn gặp kết cục này!”

Hiển nhiên là Pưu đang nghĩ rằng, chiến hạm sẽ bị bóp nát giống như trong ký ức.

Litori thì chỉ có thể thở dài. Hắn bình tĩnh hơn người khác rất nhiều. Hắn đã cố gắng rồi, nhưng kết quả này cũng không phải là hắn chưa nghĩ tới. Cho dù đối phương cho rằng bọn họ không dám tiết lộ thì vẫn không an toàn bằng việc g·iết người diệt khẩu.

Một lúc sau, chiến hàm ngừng rung động. Cái c·hết ở trong tưởng tượng không hề ập đến. Không chỉ Litori khó hiểu, Pưu và tất cả thành viên trong chiến hạm đều không hiểu chuyện gì.

Đúng lúc đó, tiếng nói của Thạch Sanh lại vang lên.

“Hiện tại, các ngươi đang ở bên trong tinh hệ của ta. Ta không muốn có ai đến làm phiền, nhất là người của Đế Quốc. Nhưng thấy các ngươi chưa gây ra tội lỗi gì, nên cũng không muốn g·iết các ngươi. Cho nên, các ngươi chỉ có thể sống trong tinh hệ này. Không cần vọng tưởng liên hệ bên ngoài. Trong tinh hệ này của ta, các ngươi muốn xưng hùng xưng bá gì đó ta cũng mặc kệ, nhưng nếu gây ra sát nghiệp phạm vi lớn, các ngươi sẽ thấy c·ái c·hết là niềm hạnh phúc lớn lao thế nào!?”