CHƯƠNG 246: ĐẾ QUỐC CỬU ĐẦU XÀ
Thành phố Cần Thơ
Đêm nay là một đêm trăng tròn. Cả bầu trời như được phủ lên một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Nhìn vô cùng thánh khiết, dễ chịu.
Ở trên cái phông nền tuyệt đẹp đó, tồn tại một vòng tròn đen kịt, xung quanh là chi chít những vết nứt, nhìn như vết tích súng bắn lên kính chống đạn tạo thành.
Khiếu!
Đột nhiên, một tiếng kêu thanh lãnh vang lên trong đêm. Thanh âm như tiếng cồng chiêng, lại như tiếng chim hót, chúng hòa hợp lại với nhau và kéo dài không ngớt.
Trên bầu trời, vòng tròn đen nhánh từ từ chuyển thành màu đỏ như lửa. Một lúc sau, vậy mà từ trong đó bùng lên một ngọn lửa khổng lồ. Ngọn lửa này có màu đỏ vàng, ánh sáng của ngọn lửa phát ra rực rỡ cả trời đêm.
Khiếu!
Tiếng kêu lanh lảnh kia lại vang lên. Lần này, người ta đã xác định được nguồn gốc âm thanh. Chính là phát ra từ bên trong vòng tròn đen trên bầu trời. Hay nói chính xác hơn là từ trong ngọn lửa kia.
Đi theo sự xuất hiện của tiếng kêu, ngọn l·ửa b·ùng l·ên càng dữ dội hơn. Nhiệt lượng của ngọn lửa cũng đã bắt đầu truyền xuống mặt đất, làm cho không khí se lạnh đột ngột ấm lên.
Lúc này, ánh lửa chiếu sáng thương khung, như thể bầu trời đang bị thiêu đốt. Cảnh tượng như có sự kiện diệt thế sắp hàn lâm, vô cùng khủng bố.
Toàn bộ thành phố Cần Thơ tràn ngập trong tiếng còi báo động cùng tiếng hú của xe công vụ. Người dân đều b·ị đ·ánh thức và được hướng dẫn s·ơ t·án khẩn cấp. Lực lượng q·uân đ·ội thì không ngừng tập kết lên các xe chuyên dụng và tiến vào trung tâm.
Khiếu!
Tiếng kêu của ngọn lửa tiếp tục vang lên lần thứ ba. Nhưng lần này có chút khác biệt, trong tiếng kêu có thể nghe ra cảm xúc đau đớn.
Cùng lúc đó, từ trong ngọn lửa, một thứ nhọn hoắc như mỏ chim vươn ra, nhưng vì lỗ đen quá nhỏ, nó không có cách nào xuyên qua được. Nhìn kích thước này, nếu là một cái mỏ chim, vậy thì con chim này phải to như một chiếc xe tải cỡ lớn.
ẦM
Một tiếng ầm xuyên qua lỗ đen truyền vào. Cùng lúc đó, trong cái mỏ kia vậy mà khạc ra một ngụm máu. Ngụm máu này phát ra ánh sáng như dung nham, nhanh chóng đốt cháy không khí và rơi xuống mặt đất.
Mặt đất tại nơi những giọt máu rơi xuống, hình thành một ngọn lửa cực lớn. Lính c·ứu h·ỏa làm cách nào cũng không thể dập tắt ngọn lửa. Dù có tạm tắt thì cũng nhanh chóng bùng cháy lại. Vì cội nguồn nhiệt độ của ngọn lửa là những giọt máu kia.
Để đảm bảo an toàn, q·uân đ·ội phải phong tỏa những nơi bùng cháy. Cố gắng không cho cháy lan ra xung quanh.
ẦM
Khiếu
Trên bầu trời, cứ thỉnh thoảng sẽ phát ra t·iếng n·ổ lớn. Theo sau đó là tiếng kêu có phần đau đớn vang lên. Cái mỏ bị kẹt cũng không ngừng thổ huyết, huyết dịch rơi xuống mặt đất tạo thành các đ·ám c·háy, nhiều chỗ trong thành phố Cần Thơ như đang đốt lửa trại, không cách nào dập tắt.
Tình cảnh như thế diễn trong hơn 30 phút. Càng về sau thì tiếng kêu càng nhỏ. Có thể nghe ra được, thứ phát ra tiếng kêu kia đang bị t·ấn c·ông và đã vô cùng suy yếu. Ai cũng cho rằng, đến khi tiếng kêu dừng hẳn thì chuyện này sẽ kết thúc.
Đột nhiên, bên cạnh lỗ đen xuất hiện một bóng người, chính là Thạch Sanh.
Thạch Sanh xuất hiện thì liền huy động hai tay vỗ vào hư không. Ngay sau đó, theo động tác của hắn mà lỗ đen không ngừng mở rộng. Chỉ trong một hơi thở, lỗ đen đã to ra bằng kích thước của một xe tải lớn.
Lúc này, mọi người đã có thể nhìn rõ thứ gì đằng sau cái mỏ kia. Vậy mà thực sự là một con chim. Một con chim to như một chiếc xe tải. Điều đáng nói là, toàn thân con chim này đang b·ốc c·háy dữ đội. Nhưng lửa này cũng không phải đang đốt cháy nó, lửa này xuất phát từ thân thể nó.
Hiện tại, con chim đã không còn phát ra tiếng kêu, cũng không có động tĩnh gì, giống như đ·ã c·hết.
Thạch Sanh không có động tác thừa nào. Vừa mở rộng lỗ đen thì hắn trực tiếp nắm lấy mỏ chim rồi kéo mạnh một cái vào trong. Sau đó, hắn tùy ý ném nó xuống một cánh đồng trống bên dưới.
Sau khi con chim bị kéo ra, thông qua lỗ đen, Thạch Sanh nhìn thấy một cái phi thuyền không gian. Cái phi thuyền này có hình tam giác đều. To bằng một cái sân bóng tiêu chuẩn quốc tế.
Nhìn lướt qua các ký hiệu trên phi thuyền, Thạch Sanh cũng không t·ấn c·ông chiếc phi thuyền kia. Hắn lại vỗ tay vào hư không, liên tục khuấy động. Theo sự chuyển động của Thạch Sanh, lỗ đen cùng với các vết nứt dần dần biến mất.
Trước khi lỗ đen biến mất hoàn toàn, Thạch Sanh nhìn thấy một tia sáng từ trong phi thuyền bắn ra, hướng tới lỗ đen. Nhưng rất tiếc, nó chưa kịp tới nơi thì lỗ đen đã hoàn toàn khép lại.
Từ đâu tới cuối, Thạch Sanh thao tác nhuần nhuyễn, như thể chuyện này đã được hắn biết rõ từ trước.
Sau khi vá lại lỗ thủng không gian, Thạch Sanh bước ra một bước, thần hình biến mất. Lúc xuất hiện trở lại thì đã ở bên ngoài vũ trụ, cách Thái Dương Hệ khoảng 30 ngàn cây số, ngay phía trên chiếc phi thuyền vừa rồi.
Thái Dương Hệ có đại trận che giấu, nên bình thường rất khó phát hiện, chỉ khi có mang theo lệnh bài thông trận hoặc vô tình ở quá gần thì mới chạm phải trận pháp của nó.
Con chim lửa kia chính là vô tình chạm phải, còn là đúng ngay cái chỗ có lỗ hổng. Thạch Sanh thì có mang theo lệnh bài nên trận pháp không che mắt Thạch Sanh.
Thạch Sanh đưa mắt quan sát phi thuyền.
Bên ngoài phi thuyền có ghi “Chiến hạm Diệt Tinh” ngay cạnh dưới cái tên là dòng chữ “Số hiệu 7749”. Toàn thân phi thuyền được vẽ lên hình một con rắn có 9 cái đầu.
Ở trong cái tinh vực này, người du hành vũ trụ nào nhìn thấy hình ảnh này đều biết, đây là biểu tượng của Đế Quốc Cửu Đầu Xà.
Tinh vực mà đế quốc này thống trị cũng có tên là Cửu Đầu Xà. Thái Dương Hệ là một trong các Tinh Hệ trong Tinh Vực Cửu Đầu Xà.
Diện tích tinh vực Cửu Đầu Xà chiếm khoảng 2% tổng diện tích Ngân Hà. Nằm ở vùng hẻo lánh ngoài cùng của Ngân Hà.
Vì là một tinh vực hẻo lánh, nên từ tinh vực này gần như không có khả năng di chuyển đến các tinh vực khác. Kể cả di chuyển bên trong tinh vực Cửu Đầu Xà thì cũng cần phải xây dựng hệ thống không gian trùng động.
Đế Quốc Cửu Đầu Xà đã dùng thời gian vài chục tỷ năm vũ trụ để chinh phục toàn bộ tinh vực. Cũng vừa vặn thiết lập hệ thống trùng động xuyên suốt nội bộ tinh vực.
Có thể nói, toàn bộ tinh vực Cửu Đầu Xà đều đã được khám phá triệt để. Dù là tinh hệ có sự sống hay là tinh hệ c·hết thì cũng đã nằm trong bản đồ Đế Quốc.
Dù là vậy, thỉnh thoảng, vẫn có một số người phát hiện tinh hệ mới hoặc là hành tinh tự do mới. Thái Dương Hệ chắc chắn là một tinh hệ chưa bị Đế Quốc Cửu Đầu Xà phát hiện.
Một khi bị phát hiện thì sẽ dẫn tới một kết quả duy nhất, chính là bị nô dịch.
Chỉ cần được Đế Quốc công nhận, người phát hiện sẽ có quyền sở hữu toàn bộ tinh hệ. Tuy nhiên, chủ tinh hệ phải định kỳ đóng thuế cho Đế Quốc. Tùy vào đánh giá của Đế Quốc đối với tinh hệ mới mà số lượng thuế phải nộp sẽ cao hay thấp.
Khi đó, toàn bộ sinh linh đang sống trong tinh hệ sẽ trở thành sở hữu của chủ tinh hệ. Thuận theo thì sống, bằng không sẽ c·hết hoặc bị bán đi làm nô lệ trong vũ trụ.
Mà nô lệ con người thì rất có giá, nhất là con người có đẳng cấp sinh mạng thấp, càng thấp càng có giá. Một là vì loài người có đẳng cấp sinh mạng thấp thì không sợ bị chủng tộc trả thù. Hai là các chủng tộc nhân loại có đẳng cấp sinh mạng thấp thì có giá trị nghiên cứu rất cao.
Con người trên Trái Đất có đẳng cấp không bằng cấp một. Có thể nói là sơ cấp. Cái này mà bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị bán đi làm nghiên cứu số lượng lớn. Tương lai của những người đó, không khác gì những con chuột bạch được nuôi trong phòng thí nghiệm.
Lúc này, sự xuất hiện của Thạch Sanh cũng không kinh động đến phi thuyền và người bên trong đó. Cứ như Thạch Sanh không hề tồn tại.
Bên trong phi thuyền
“Đội trưởng, đã quét kiểm tra hàng trăm lần. Không tìm thấy dấu vết của con chu tước vừa rồi, cũng không thấy dấu hiệu của bước nhảy không gian nào”
Pưu nghe báo cáo thì quát ầm lên
“Mẹ nó chứ? Mày đùa tao hả? Nguyên con chu tước to đùng không lẽ bốc hơi. Rõ ràng lúc này có một cái động không gian. Không phải bước nhảy không gian thì là gì?”
Litori thấy đội trưởng quát mắng thành viên thì khuyên bảo
“Đội trưởng Pưu, anh bình tĩnh lại đi. Dù sao chúng ta cũng đã bám theo con chu tước kia mấy năm vũ trụ. Thêm chút thời gian cũng không có việc gì”
Pưu nghe vậy thì chất vấn
“Vậy cậu nói tôi nghe xem, giờ mất dấu thì phải làm sao đây?”
Dù bị chất vấn, Litori vẫn không có nổi đóa mà bình tĩnh nói với thành viên điều khiển.
“Ali, chiếu lại cảnh vừa rồi lên màn hình lớn cho tôi”
“Có ngay thưa đội phó”
Ali đáp lại một tiếng rồi thao tác lên thiết bị trước mặt. Ngay sau đó, trung tâm phòng điều khiển liền xuất hiện cảnh tượng vừa rồi. Cảnh này cũng không phải video bình thường mà là cảnh dựng 3D rất chân thực.
Chỉ thấy, phi thuyền bắn ra một đợt pháo công kích chu tước. Chu tước trúng pháo và không còn động đậy nữa. Ngay sau đó, con chu tước đột ngột bị hút vào hắc động. Phi thuyền lập tức bắn bồi thêm một pháo, nhưng pháo bay thẳng trong không gian, chẳng gặp vật gì cản trở.
“Ali, tua lại một chút, dừng ở cái đoạn chu tước bị hút vào hắc động, rồi phát lại ở tốc độ chậm hơn 10 lần”
Sau đó, hình ảnh được tua lại. Chỉ thấy chu tước dần dần biến mất vào trong hắc động. Khi chu tước hoàn toàn biến mất, một hình ảnh mờ mờ hiện ra phía sau hắc động.
Litori quát lớn
“Dừng lại”
Theo đó, hình ảnh dừng lại. Lúc này, có thể nhìn không rõ, nhưng có thể thấy mờ mờ ảo ảo cảnh vật phía sau hắc động. Đó chính là cảnh mặt đất, thành phố Cần Thơ. Hơn nữa, ở phía sau hắc động, có bóng một người. Một tay người nọ đang nắm lấy phần mỏ của chu tước.
Đây là chính là khoảnh khắc Thạch Sanh kéo chu tước ra và chưa kịp ném xuống đất.
Ánh mắt Pưu sáng rực lên, thậm chí tay cũng có chút run run.
Phản ứng của Litori cũng không khác gì mấy.
Pưu không thể tin vào mắt mình mà nói
“Litori, có phải cậu cũng thấy cái tôi đang thấy không?”
Litori có vẻ bình tĩnh hơn, dù vẫn có kích động vui mừng, hắn đáp
“Khà khà khà, đội trưởng, lần này chúng ta đại phát rồi. Tôi khẳng định, phía sau hắc động chính là một hành tinh có sự sống, còn là hành tinh chưa từng được biết đến”