Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 239: TIÊN THIÊN LINH VẬT




CHƯƠNG 239: TIÊN THIÊN LINH VẬT

Hắn vội xác minh lại với Hư Linh:

“Hư Linh, ngươi vừa nói là Khởi Nguyên Châu. Có phải ngươi nói nhầm rồi không?”

Lúc này, Hư Linh cũng nhớ ra. Chuyện này lão còn chưa nhắc qua với Trần Minh Quân. Thế là vội giải thích:

“Thưa chủ nhân, là do lão nô chưa kịp nói ra. Sau khi lão nô trở thành khí linh, lão nô liền biết thứ này không phải Không Gian Châu. Nó gọi là Khởi Nguyên Châu, là một loại tiên thiên linh vật, ra đời cùng lúc với thời điểm vũ trụ này hình thành.”

Tiên Thiên Linh Vật là chỉ những vật trời sinh, tự nhiên mà có, không phải được luyện chế ra. Trần Minh Quân không ngờ, cái thứ này vốn không phải loại bảo vật được luyện chế ra như Không Gian Châu. Cả Hư Tôn Giả lúc trước cũng không biết sự thật. Chỉ khi hoá thành khí linh thì mới biết rõ.

Quan trọng là, tiên thiên linh vật có số lượng rất ít. Đại đa số mọi người chỉ nghe qua tên, rất ít khi được thấy tận mắt. Người sở hữu nó cũng sẽ không đi tuyên dương ra bên ngoài. Bởi vì, tiên thiên linh vật có tác dụng hỗ trợ rất lớn trên con đường thành Đế. Cụ thể ra sao thì không ai biết rõ, chỉ biết bên ngoài lưu truyền như vậy.

Nhưng mà, Trần Minh Quân lại không cho là đúng. Bởi vì hắn khác người khác. Con đường tu luyện của hắn hoàn mỹ hơn rất nhiều. Hắn còn hoài nghi, có một bàn tay vô hình nào đó đang dẫn dắt, làm mọi người điều luyện sai cách, dẫn tới tiến bộ vô cùng chậm chạp và khó khăn.

Trần Minh Quân đang suy nghĩ miên man thì Hư Linh gọi tỉnh trở về

“Thưa chủ nhân, vẫn còn một chuyện quan trọng nữa”

Trần Minh Quân nghe vậy thì hồi thần lại và hỏi

“Chuyện gì?”

“Thưa chủ nhân, cái Khởi Nguyên Châu này không toàn vẹn. Nó thiếu xót một vật vô cùng quan trọng, còn gọi là hạch tâm thế giới.”

Nghe bảo vật của mình có thiếu xót, còn là thiếu xót hạch tâm, Trần Minh Quân cảm thấy không ổn, liền hỏi thăm:



“Hư Linh, thiếu xót hạch tâm thì sẽ dẫn tới chuyện gì?”

“Thưa chủ nhân, vì không có hạch tâm, nên lão nô không thể hoàn toàn điều khiển thế giới này. Quan trọng là, thế giới này vốn là đang c·hết đi. Lão nô đang duy trì nó thông qua cắn nuốt năng lượng từ vũ trụ bên ngoài. Nếu không phải có lão nô làm khí linh, khởi nguyên châu sẽ hoàn toàn biến mất trong khoảng một hai năm nữa.”

Trần Minh Quân không khỏi mộng bức. Vậy mà tính huống lại nghiêm trọng như vậy.

“Hư Linh, nếu không thể bổ khuyết hạch tâm thì sao?”

“Chủ nhân đừng quá hoảng loạn. Như lão nô đã nói, nhờ có lão nô làm khí linh, có thể chủ động rút năng lượng bên ngoài vào để duy trì. Cho nên, Khởi Nguyên Châu sẽ không lụi tàn. Nhưng khả năng là chỉ có thể được dùng như một viên Không Gian Châu thông thường. Lợi thế là không gian của nó lớn hơn rất nhiều so với không gian châu khác, và có thể vận dụng thời gian gia tốc. Nhưng thời gian gia tốc sẽ làm tiêu hao năng lượng rất nhanh. Từ lúc chủ nhân b·ị t·hương thì lão nô đã cho dừng gia tốc rồi.”

Lại trao đổi thêm với Hư Linh, Trần Minh Quân đã hiểu rõ mọi chuyện. Nói chung, thiếu khuyết hạch tâm thì cũng không có vấn đề gì. Vì giờ đã có khí linh, có thể chủ động bổ sung năng lượng từ bên ngoài, không thể cho Khởi Nguyên Châu sụp đổ.

Kể ra thì cũng rất may mắn, tình trạng thiếu khuyết của Khởi Nguyên Châu đã duy trì không biết bao nhiêu tỷ năm. Khởi nguyên châu có thể tồn tại tới giờ thì đã xem là đi tới cuối cuộc đời rồi. Nếu không đột ngột có Hư Tôn Giả hiến tế bản thân, trở thành khí linh, chỉ một hai năm nữa thì nó sẽ tự sụp đổ.

Còn về chuyện lợi ích sau khi bổ khuyết, bản thân Hư Linh cũng không rõ. Chỉ biết là Khởi Nguyên Châu không đơn giản chỉ là một bảo vật không gian. Nó có đặc điểm như một thế giới độc lập và hoàn thiện. Chỉ là hiện tại thế giới đó thiếu khuyết, giống như nguồn điện bị cắt, chỉ có vận hành thông qua năng lượng dự trữ. Một khi hết năng lượng, thế giới sẽ sụp đổ.

Hiện tại, chuyện Hư Linh có thể làm là cố gắng sạc lại năng lượng dự trữ, giúp cho nó không bao giờ cạn kiệt.

Trần Minh Quân muốn bổ khuyết cũng vô cùng khó, nếu không muốn nói là vô vọng. Bởi vì không có một phương pháp nào có thể định vị hạch tâm. Chỉ khi nào tiếp xúc đủ gần thì Hư Linh mới có thể cảm ứng được. Mà khái niệm đủ gần ở đây là thực sự đủ gần, tức là xung quanh Trần Minh Quân vài trăm mét mà thôi.

So với vũ trụ mênh mông vô tận, vài trăm mét cảm ứng có thể xem như không có.

Cho nên, chuyện bổ khuyết không có cách nào chủ động đi làm. Chuyện như vậy chỉ có thể ngộ, không thể cầu.

Sau khi trao đổi thêm một số chuyện với Hư Linh, Trần Minh Quân trở lại căn phòng của mình để nghỉ ngơi và khôi phục tinh thần lực.



Mà cách khôi phục tinh thần lực tốt nhất hiện giờ, chính là hút linh hồn lực của hồn thể kia.

Không thể không nói, hồn thể kia cứ như một cục sạc dự phòng. Lượng linh hồn lực dự trữ vô cùng lớn. Bị hắn hút cả một ngày một đêm vẫn không có vấn đề gì. Chỉ là hình thể có chút suy yếu, càng thêm mờ nhạt.

Khi tinh thần lực khôi phục khoảng 20% Trần Minh Quân không tiếp tục hút nữa.

Có lẽ cảm thấy một chút áy náy. Trần Minh Quân cho phép hồn thể đi khôi phục bản thân. Hắn cũng không chọn hành tinh trước kia mà đưa nó tới hành tinh lấy yêu thú làm chủ đạo.

Yêu thú bản tính hung tàn, là nơi sản sinh tâm tình tiêu cực vô cùng tự nhiên và dồi dào. Hồn thể đi đến đó thì có thể thoải mái hút năng lượng tiêu cực.

Trần Minh Quân làm theo lời Hư Linh, truyền nhiễm một loại ý chí cầu sinh và giữ vững bản tâm mãnh liệt vào căn nguyên linh hồn của Dương Trí Thần. Phần còn lại, chỉ có thể chờ tự bản thân Dương Trí Thần khôi phục và tỉnh lại.

Một người bình thường mà ngủ nhiều cũng có thể sinh ra cảm giác đầu óc mụ mị. Chớ nói gì linh hồn ngủ say thời gian cực dài. Phải có một cái trụ cột chống đỡ, không để tâm lý sụp đổ. Lạc Thần Thuật chính là cái trụ cột đó.

Làm xong hết thảy những chuyện này, Trần Minh Quân gọi Hư Linh ra để hỏi chuyện.

“Hư Linh, từ bên trong Khởi Nguyên Châu có cách nào quan sát bên ngoài một cách an toàn không?”

Nghe Trần Minh Quân hỏi, bóng dáng Hư Linh hiện ra từ hư không, lại suy nghĩ một hồi lâu rồi mới trả lời.

“Thưa chủ nhân, ngài xem như thế này có được không?”

Theo lời nói buông xuống, xung quanh Trần Minh Quân xuất hiện một mặt kính hình cầu. Dưới chân thì hội tụ thành một cái ghế dựa như ghế tài xế. Sau đó, hình ảnh chớp động, toàn bộ mặt kính liền chuyển thành hình ảnh bên ngoài Khởi Nguyên Châu.

Nếu ai từng xem phim Công Viên Khủng Long, chắc chắn sẽ nhận ra, cái mô hình này rất giống một phương tiện xuất hiện trong phim. Ngồi bên trong có thể quan sát 360 độ bên ngoài, không có gốc khuất.



Hư Linh cũng có ký ức của Trần Minh Quân. Nên mới từ trong ký ức đó mà làm ra mô hình này.

Trần Minh Quân nhìn ra cảnh vật bên ngoài, phát hiện vị trí vẫn là chỗ hắn b·ị t·hương lúc trước. Nhưng lúc này đã là ban đêm, cũng không biết đã qua bao lâu thời gian kể từ lúc đó.

Trong lúc đang suy nghĩ thì bên tai truyền tới lời nói của Hư Linh.

“Chủ nhân, cái buồng lái này được ta tạo ra theo ký ức của ngài. Nhưng việc điều khiển và di chuyển thì chỉ cần ngài động suy nghĩ là được, không cần hệ thống cơ học nào.”

Nghe vậy, Trần Minh Quân thấy khá hài lòng. Hắn lại hỏi:

“Hư Linh, từ lúc ta b·ị t·hương đến giờ đã qua bao lâu rồi?”

“Thưa chủ nhân, ngài hôn mê 3 ngày, lại thêm 1 ngày tịnh dưỡng nữa là 4 ngày”

“Đã 4 ngày rồi ư?”

Hiện tại, Khởi Nguyên Châu không có gia tốc thời gian. Hắn trải qua 4 ngày thì bên ngoài cũng là 4 ngày. Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Minh Quân sinh ra lo lắng về người thân.

Thế là, hắn bắt đầu điều khiển Khởi Nguyên Châu bay lên cao rồi tiến thẳng về Long Xuyên. Trong quá trình này, Khởi Nguyên Châu đều ẩn nấp trong chiều không gian thứ 4, nên sẽ không bị ai phát hiện, cũng không dẫn tới nhiễu động không khí.

Với sự thúc giục của Trần Minh Quân, Khởi Nguyên Châu bay đi rất nhanh. Địa hình dưới chân nhanh chóng lùi về phía sau. Hình ảnh chẳng khác nào đang dùng chuột di chuyển trên bản đồ.

Chỉ mấy giây sau, thành phố Long Xuyên đã ở trong tầm mắt của Trần Minh Quân.

Khởi Nguyên Châu dừng lại ở phía trên bầu trời Long Xuyên. Trần Minh Quân nhìn xuống bên dưới, nhanh chóng tìm thấy và xác định vị trí ngôi nhà của Lâm Thu Dung. Sau đó, Khởi Nguyên Châu bắt đầu hạ độ cao và tiếp cận ngôi nhà.

Khởi Nguyên Châu ở chiều không gian khác, không gặp trở ngại vật lý nào, dễ dàng đi vào bên trong.

Hiện tại đã là nửa đêm, gần như mọi người đều đang ngủ. Sau khi kiểm tra một vòng, tận mắt nhìn thấy mọi người đều bình an thì hắn mới cảm thấy an tâm.

Nhưng mà, hắn không nhìn thấy Hư Tử Linh. Điều này làm cho hắn vô cùng nghi hoặc trong lòng.