CHƯƠNG 234: HÙ DỌA MỘT PHEN
Trần Minh Quân bước nhanh vào trong, đi thẳng tới ghế chủ vị ngồi xuống. Hắn nhìn Hồng Bác quỳ bên dưới, trong lòng cũng có chút thông cảm với lão ta. Nói gì thì nói, rõ ràng Hồng Bác không có tội tình gì. Lão rơi vào tình huống này một cách hoàn toàn bị động. Đơn giản chính là nằm không cũng trúng đạn. Tất cả là do đám con cháu bất hiếu làm luyên lụy đến lão.
Trần Minh Quân hồi tưởng đến phần trí nhớ mà hắn đã sưu hồn. Những gì Hồng Bác trãi qua rất bình thường. Tuy không làm được gì có ích cho xã hội, nhưng cũng chẳng gây hại đến ai. Ngẫu nhiên xuất hiện một vài tranh đấu chém g·iết trong giới tu sĩ cũng chỉ là vấn đề cá nhân.
Tuy nhiên, dù tội cố ý không có thì cũng có tội vô trách nhiệm. Hồng Bác là lão tổ của Hồng Gia, chuyện do Hồng Gia làm chính là trách nhiệm của lão. Do đó, hắn mới không nâng lão đứng dậy ngay mà cứ để lão quỳ ở đó.
Qua một lúc khá lâu
Trần Minh Quân thở dài trong lòng, cơn giận của hắn cũng vì thế mà nhanh chóng hạ xuống.
Hồng Bác đang chờ Trần Minh Quân xử lý, trong lòng cũng đã làm sẵn chuẩn bị, dù sao thì lão cũng không còn sống bao lâu nữa. Nếu c·hết có giá trị, c·hết có thể đổi lại sinh cơ cho gia tộc, lão cũng cảm thấy rất đáng giá.
Đang suy nghĩ miên man thì Hồng Bác chợt cảm thấy một lực đạo nhu hòa nâng đỡ lão đứng dậy. Trong hội trường cũng vang lên tiếng nói của Trần Minh Quân.
“Ta biết việc đám người Hồng Kim Lĩnh làm không phải chủ ý của ông. Có thể nói là bản thân ông hoàn toàn vô tội. Hoặc là nói, tội của ông là không quản lý tốt gia tộc của mình. Nhưng! tội đó không phải một người ngoài như ta có quyền can thiệp. Cho nên, ta không truy cứu trách nhiệm cá nhân của ông, cũng không cần ông quỳ bái xin lỗi tiếp.”
Hồng Bác nghe vậy thì hơi thở phào trong lòng, nhưng ông chợt phát hiện lời Trần Minh Quân nói có vấn đề. Không truy cứu trách nhiệm của ông ta, nhưng còn gia tộc của ông ta thì sao? Hồng Bác đang muốn mở miệng thì Trần Minh Quân đã nói tiếp.
“Tuy nhiên, chuyện do đám người Hồng Kim Lĩnh làm thì không thể bỏ qua. Bọn họ bị phế kinh mạch chỉ là một chút trừng phạt. Còn về Hồng Minh …”
Nói tới chỗ này, giọng nói Trần Minh Quân trở nên sắc bén lạnh lùng
“Hắn vậy mà dám sai người đi t·ra t·ấn người thân của ta! Bị ta g·iết c·hết t·ại c·hỗ đã là quá nương từ rồi.”
Không khí trong hội trường cũng có cảm giác ngột ngạt thêm. Nhiệt độ không đổi nhưng ai cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo xuất hiện sau gáy.
Trần Minh Quân đã không xa lạ với cảm giác thượng vị giả. Đó là kết quả của 6 năm sống bên trong không gian châu. Do đó, lời nói và hành động cũng theo tự nhiên mà ẩn chứa ý chí thượng vị giả trong đó.
Đối diện với loại ý chí thượng vị giả này, người thường sẽ cảm giác một sự áp bách vô hình.
Hồng Bác nghe vậy thì không khỏi đổ mồ hôi hột. Nhưng trong lòng thì vô cùng mừng rỡ. Bởi vì lão biết, lão đã đánh cược thắng. Với tính cách phân minh này của Trần Minh Quân, chắc chắn sẽ không ra tay lạm sát người vô tội.
Dù là vậy, nghe Trần Minh Quân nói xong thì Hồng Bác vẫn cúi người hô
“Bẩm tiền bối, là lão già này thất trách, không biết quản con cháu, kính mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, cho con cháu Hồng Gia một cơ hội được sửa sai và tiếp tục truyền thừa”
Trần Minh Quân nghe vậy thì nghiêm nghị nhìn thẳng vào Hồng Bác. Cứ như vậy nhìn hơn 30 giây mà không nói gì, làm cho trong lòng Hồng Bác không biết đâu mà lần, chỉ có thể khổ sở mở miệng hỏi
“Bẩm tiền bối … ngài …”
Trần Minh Quân giơ tay ngăn lão nói tiếp, rồi lạnh nhạt hỏi
“Ông muốn ta giơ cao đánh khẽ?”
“Dạ, kính xin tiền bối cho Hồng Gia một chút sinh cơ”
Trần Minh Quân ngồi thẳng người lên, rồi hỏi tiếp
“Ông muốn có một đường sinh cơ cho Hồng Gia. Vậy ta cho ông một cơ hội, trả lời ta, chuyện lần này ông sẽ xử lý như thế nào? Bàn giao công đạo cho ta ra làm sao?”
Hồng Bác nghe xong thì cúi đầu tỏ vẻ suy tư, nhưng trong lòng của lão thì đã suy tính trước tình huống này. Chỉ sau vài giây, lão liền cung kính nói
“Bẩm tiền bối, lão già tôi cũng đã chuẩn bị h·ình p·hạt cho những người tham gia chuyện lần này. Chỉ là vì chờ đợi ngài đến, chưa dám triển khai. Giờ lão sẽ nói ra, kính xin tiền bối xem xét”
“Ồ, nói ta nghe xem thử!”
“Dạ!”
“Thứ nhất, bất kể địa vị cao thấp, miễn là người có tham gia chuyện lần này đều sẽ chịu án phạt phế bỏ kinh mạch. Sau đó, bị đưa vào thế tục làm lao động công ích suốt đời dưới danh nghĩa hoạt động từ thiện.”
“Thứ hai, để chuộc tội với tiền bối, Hồng Gia sẽ nhận tiền bối làm chủ, nghe theo tiền bối sai khiến, vì tiền bối ra sức trâu ngựa.”
Nói tới đây, giọng Hồng Bác cũng có chút khẩn trương lên
“Kính xin tiền bối xem xét!”
Trần Minh Quân nghe xong thì không tự chủ được lấy tay sờ sờ cầm. Chuyện xử lý người tham gia vào vây bắt gia đình hắn thì hắn cũng thấy ổn rồi. Hắn không hiếu sát, g·iết c·hết Hồng Minh chỉ là vì tên đó đã đi quá giới hạn. Những người khác, tội tuy có nhưng không đáng c·hết. Chỉ vì bản thân có tu luyện chân võ mà có tâm lý xem thường người yếu thế, bị phế bỏ là đúng.
Tuy nhiên, hắn không ngờ Hồng Bác lại có suy nghĩ muốn đem cả Hồng Gia nhận hắn làm chủ. Nói dễ nghe thì là thế lực phụ thuộc, nói khó nghe thì chính là nô lệ, sống c·hết của từng người đều bị kẻ khác định đoạt.
Bất ngờ thì bất ngờ, nhưng Trần Minh Quân không có ý định thu nhận. Hoặc là nói, thời điểm bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để đào tạo thế lực trên Trái Đất.
Trong không gian châu thì được. Ở đó hắn là chí cao vô thượng, là thần minh tuyệt đối, muốn làm gì thì làm, hoàn toàn kiểm soát được tình hình.
Trên Trái Đất thì không thể thoải mái như vậy. Chuyện Thiên Cung còn chưa làm rõ. Tuy hắn có suy đoán, nhưng chưa được kiểm chứng. Ngoài ra, ai mà biết được còn thế lực nào khác ở trên Thiên Cung hay không?
Quá nhiều yếu tố bất định. Tốt nhất vẫn là chờ tới lúc đảm bảo nắm rõ toàn bộ thông tin trên Trái Đất rồi tính.
Trần Minh Quân cũng rất muốn đào tạo thế lực trên Trái Đất. Nhưng mà phải là kiểu đẩy toàn bộ thực lực của người Trái Đất tăng lên, không chỉ một nhóm người hay một vài gia tộc nào. Nói chính xác hơn là phổ cập tu hành ra đại chúng.
Bên ngoài vũ trụ có rất nhiều nguy cơ. Loại hành tinh sơ khai và yếu ớt như Trái Đất là con mồi vô cùng béo bở trong mắt người tu hành ngoài kia. Chỉ cần một trường sinh giả thôi cũng đủ biến cả Trái Đất thành nô lệ.
Do đó, cách tốt nhất là nhanh chóng đẩy mạnh thực lực tổng thể, phòng ngừa biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, vì có Thiên Cung cản trở. Cho nên, muốn thực thi phổ cập tu hành thì cần loại bỏ cản trở này. Hơn nữa, nói không chừng ở trên Thiên Cung còn có thế lực to lớn hơn làm chủ quản. Suy nghĩ sâu xa hơn, đứng sau Thiên Cung còn có thể là một tổ chức ngoài vũ trụ. Dù khả năng đó không lớn, nhưng không thể loại trừ.
Có một chuyện may mắn là, toàn bộ Thái Dương Hệ đều bị trận pháp c·ách l·y, ẩn giấu vào hư không. Có thể nói là nội bất xuất, ngoại bất nhập. Trường sinh giả cũng không thể công phá. Chỉ có thực lực tôn giả mới có thể miễn cưỡng phá ra một lỗ hổng tạm thời.
Trong lúc Trần Minh Quân chìm vào suy nghĩ miên man. Ở bên dưới, lòng của Hồng Bác đã nóng như lửa đốt. Nhưng lão lại không dám nói gì thêm. Tư thế cúi người cũng cứ như vậy mà cứng đờ, vô cùng bối rối.
Trần Minh Quân cũng không suy nghĩ quá lâu, dù sao cũng không nghĩ được điều gì. Hắn chuyển dời ánh mắt nhìn về Hồng Bác, hơi lựa chọn từ ngữ rồi nói
“Nhận chủ thì quên đi! Bây giờ ta cũng không có thời gian cho mấy chuyện đó. Về phần trừng phạt, cứ theo lời của ngươi mà làm. Tuy nhiên, ….. nếu còn xảy ra chuyện như vậy một lần nữa … Hồng Gia nhất định phải biến mất!”
Nói câu cuối cùng, Trần Minh Quân cũng sử dụng một chút sức mạnh của thần niệm truyền tin. Đem câu nói đó cùng với ý chí quyết liệt của hắn truyền vào linh hồn của từng tộc nhân Hồng Gia tại tổ trạch.
Ở cảm nhận của Hồng Bác, lời của Trần Minh Quân đang bình thường thì biến thành kinh lôi đánh vào đầu. Nhất thời, trước mắt lão lắc lư một trận. Bước chân cũng không tự chủ mà loạng choạng một trận, suýt chút nữa đã té nhào ra mặt đất.
Những người khác thì không tốt như vậy. Bọn họ bị kinh lôi trong đầu làm cho ý thức chấn động kịch liệt, tầm nhìn tối sầm lại. Hơn phân nửa cao tầng bên trong hội trường và toàn bộ tộc nhân khác bên ngoài đều hôn mê b·ất t·ỉnh.
Trần Minh Quân không thể ra tay lạm sát, nhưng cũng không muốn dễ dàng bỏ qua. Cho nên, hắn phải hù dọa một phen. Biện pháp hù dọa tốt nhất là lời nói đi đôi với hành. Vừa nói lời cảnh cáo, vừa thi triển thủ đoạn khó lường. Cả hai kết hợp lại mới đủ làm cho từng thành viên của Hồng Gia khắc sâu vào tâm khảm.