Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

Chương 222: Trở lại Thiên Cấm Sơn




Chương 222: Trở lại Thiên Cấm Sơn

Tại vị trí Trần Minh Quân biến mất trước đó, một luồng dao động không khí xuất hiện. Ban đầu rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ một cái chớp mắt sau thì đã làm cho không khí bị giãn nở đột ngột.

Một điểm ánh sáng xuất hiện từ vị trí cách mặt đất khoảng 30cm, chùm sáng lóe lên rồi phóng to ra. Sau khi ánh sáng dần tan, làm lộ ra thân hình của Trần Minh Quân và Hư Tử Linh.

Khi tầm nhìn đã rõ ràng, Trần Minh Quân đưa mắt nhìn xung quanh thì cả người không khỏi sững sờ. Hắn hơi nghi ngờ, nên xem xét lại vị trí đang đứng. Khi đã xác nhận không sai thì trong lòng sinh ra dự cảm không lành.

Hư Tử Linh cũng tò mò nhìn ngó xung quanh. Thu vào trong tầm mắt chỉ là cảnh tượng hỗn loạn. Mấy căn nhà gỗ bị người ta đập phá ngổn ngang. Bên cạnh là vô số mãnh dược điền đã bị đào bới không còn lại gì. Tuy nhiên, hoàn cảnh đúng là không tệ, hít vào một hơi cũng có cảm giác thư thái dễ chịu. Chứng tỏ chỗ này có nồng độ năng lượng thiên địa rất ổn định và tương đối cao.

Hư Tử Linh tò mò lên tiếng

“Tiểu tổ, đây là nơi nào vậy? Là chỗ ở của ngài sao? Nhưng mà nhìn như vừa trải qua một đợt c·ướp phá vậy?”

Trần Minh Quân không quan tâm tới lời nói của Hư Tử Linh. Sau khi cảm thấy không ổn, hắn liền vội vàng chạy đến chỗ mấy căn nhà gỗ.

Toàn bộ tích trữ đều không cánh mà bay, người cũng chẳng thấy đâu. Mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng Trần Minh Quân không nhìn thấy t·hi t·hể, nên cũng có chút hy vọng.

Tuy nhiên, khi hắn tìm tới chỗ của Dương Trí Thần và nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia đang nằm bất động trên đất. Lòng của hắn lập tức chìm xuống tận đáy biển sâu.

Trần Minh Quân vội vàng chạy đến bên cạnh Dương Trí Thần. Tay chạm đến thân thể, cảm nhận được hơi lạnh từ trên thân Dương Trí Thần. Bàn tay của Trần Minh Quân không khỏi rung lên. Hắn sợ, rất sợ, và cũng không dám tin tưởng vào những chuyện ở trước mắt.

Hư Tử Linh nhìn thấy cảnh này, cô cũng biết người nằm dưới đất chắc là người thân hoặc là bạn hữu rất quan trọng của Trần Minh Quân. Không cần chạm tới, cô cũng có thể nhận thấy người này đ·ã c·hết. Tuy nhiên, thời gian c·hết chưa lâu, nói không chừng còn có thể cứu được.



Những chuyện này rất là thường thấy trong thế giới tu sĩ. Nhưng khi Hư Tử Linh nhìn thấy Trần Minh Quân có vẻ như không kiểm tra thần hồn. Dường như Trần Minh Quân đang rất loạn tâm. Cô liền nhắc nhở.

“Tiểu tổ, người này c·hết chưa lâu. Nói không chừng thần hồn còn chưa tiêu tán hoàn toàn!”

Câu nói này như một tiếng sấm vang lên bên tai, làm Trần Minh Quân bực tỉnh trở lại. Hắn lắc lắc đầu, loại bỏ mọi cảm xúc tiêu cực, rồi tập trung cao độ, phóng thần niệm ra kiểm tra xung quanh, cũng xuyên thấu vào thân thể Dương Trí Thần để kiểm tra.

Một lúc sau, ánh mắt Trần Minh Quân lóe lên vẻ mừng như điên. Dương Trí Thần đã là Thiên Văn Sư cấp 1. trong đầu chắc chắn đã có không gian linh hồn. Sau khi thần niệm của hắn xâm nhập vào rồi tìm kiếm. Liền nhìn thấy thần hồn của Dương Trí Thần ở bên trong.

Thần hồn còn, tức là Dương Trí Thần vẫn còn chưa c·hết hẳn. Thứ c·hết đi chỉ là thân xác của Dương Trí Thần. Nhưng cũng không phải đã bị hủy hoại hoàn toàn. Rất may, thời gian c·hết còn chưa lâu, thân xác chỉ bị lạnh đi, chưa bị hoại tử. Một khi thân xác sụp đổ thì không gian linh hồn cũng sẽ bị sụp đổ theo. Lúc đó, thần hồn sẽ bị đẩy ra ngoài rồi và rất nhanh sẽ tan thành mây khói.

Trần Minh Quân cẩn thận kiểm tra thần hồn của Dương Trí Thần. Phát hiện thần hồn của Dương Trí Thần rất bất ổn. Thần hồn không có bất cứ đáp ứng nào, cho thấy nó đã rơi vào hôn mê sâu, mất đi ý thức, cũng có thể xem là c·hết tạm. Xung quanh thần hồn, từng tia linh hồn lực không ngừng thoát ly khỏi thần hồn. Kéo dài một thời gian nữa, dù thân thể chưa bị phân hủy thì thân hồn cũng sẽ biến mất.

Trần Minh Quân phân ra một tia thần niệm bao bọc thần hồn Dương Trí Thần, cố gắng khống chế, không để linh hồn lực tiếp tục bị xói mòn. Khi thần hồn Dương Trí Thần đã an toàn, Trần Minh Quân lại tỷ mỷ kiểm tra thân thể. Hắn phát hiện thân thể Dương Trí Thần chỉ chịu chút tổn thương do trao đổi chất dừng hoạt động. Ngoài ra thì không còn v·ết t·hương gì khác.

Trần Minh Quân hơi động ý niệm, trên tay hắn liền xuất hiện một bình thuốc. Hắn mở nắp bình, đổ ra một viên đan dược màu ngà sữa, không ngừng phát ra quang mang đẹp mắt.

“Sinh Cơ Đan!”

Hư Tử Linh nhìn thấy viên đan dược thì liền nhận ra. Thứ này rất quý giá, dù trong gia tộc của cô thì cũng không phải ai cũng sở hữu được. Đan dược này chỉ có linh sĩ cao cấp mới có thể luyện chế. Tác dụng của nó cũng như tên, ẩn chứa sinh cơ dồi dào, dùng để khôi phục và duy trì sinh cơ cho thân thể thiếu khuyết linh hồn.



Quan trọng nhất là, nguyên liệu để luyện chế Sinh Cơ Đan vô cùng trân quý và khó cầu, được gọi là Sinh Cơ Dịch. Đó là một loại chất lỏng được ngưng tụ bằng thời gian dài tích lũy và chỉ có trên các hành tinh có sự sống. Mỗi một giọt cần phải trải qua một trăm triệu vũ niên để hình thành.

Sau khi chúng hình thành, nếu không được thu hoạch thì sẽ bị tan rã dần trong khoảng 2 vũ niên. Cho nên, Sinh Cơ Dịch là một loại bảo vật chỉ có thể ngộ, không thể cầu.

Trần Minh Quân cẩn thận đặt đan dược vào miệng Dương Trí Thần. Đan dược như có linh tính, vừa vào miệng thì liền tan ra, biến thành từng tia dược lực màu ngà sữa lan tràn khắp cơ thể, không ngừng ôn dưỡng từng tế bào huyết nhục.

Một lúc sau, lồng ngực Dương Trí Thần bắt đầu nhấp nhô. Tim đã đập trở lại, hơi thở cũng bắt đầu hình thành. Toàn thân máu huyết như được hoàn dương, bắt đầu lưu chuyển như bình thường. Màu da trắng bệch và lạnh ngắt của Dương Trí Thần cũng dần đỏ lên và ấm nóng trở lại.

Để đảm bảo hơn, Trần Minh Quân lại đúc cho Dương Trí Thần thêm một viên Sinh Cơ Đan. Với mức dược lực này, cũng dư sức duy trì sinh cơ cho Dương Trí Thần hơn 10 năm.

Trần Minh Quan cho Dương Trí Thần phục dụng 2 viên Sinh Cơ Đan, trong không gian châu cũng chỉ còn 8 viên. Là bảo vật cứu mạng cho tộc nhân, được Hư Tôn Giả tích trữ qua vô số năm tháng. Dù không có tác dụng với Hư Tôn Giả, nhưng lại rất hữu dụng với tu sĩ chưa đạp chân lên lĩnh vực trường sinh.

Theo ký ức còn sót lại, Hư Tôn Giả đã từng ban thưởng 4 viên cho 4 tộc nhân của Hư Gia, họ đều là cao tầng trong tộc, từng lập công lớn cho Hư Tôn Giả. Tuy nhiên, hiện tại có lẽ 4 người kia đều đã không còn trên đời.

Mắt thấy tình trạng thân thể của Dương Trí Thần đã ổn định. Trần Minh Quân thở ra một hơi, nhưng chợt nhớ tới người nhà. Hắn vội vàng lấy ra một phi thuyền không gian loại nhỏ từ trong không gian châu, rồi nhanh chóng đưa Dương Trí Thần vào phi thuyền. Sau khi làm xong, hắn thu phi thuyền vào không gian châu.

Do chưa thể kiểm soát hoàn toàn không gian châu. Hắn cũng không thể đảm bảo vị trí xuất hiện của phi thuyền ở trong không gian châu. Nhưng phi thuyền này rất chắc chắn, cho dù là linh sĩ cao cấp cũng vô lực công phá hay mở ra.

Trần Minh Quân làm xong thì không do dự, bước chân đạp lên mặt đất, cả người nhảy lên thật cao, thi triển phi thân thuật, bay nhanh xuống chân núi.

Đang là lúc xế chiều, cả bầu trời đang dần chuyển sắc về hoàng hôn. Ở xa xa liền có thể nhìn thấy một đạo độn quang cầu vồng phóng lên từ Thiên Cấm Sơn. Đạo độn quang này như một mũi tên, vẽ lên không trung một đường cong hoàn mỹ, vô cùng đẹp mắt, rồi nhắm hướng chân núi mà lao đi, nhanh như điện chớp.

Ngay sau đó, xuất hiện thêm một đạo độn quang màu tử sắc. Cũng phóng lên từ Thiên Cấm Sơn rồi hóa thành một đường ánh sáng hình cung, theo sát đạo độn quang thất sắc trước kia.



Cả hai nhanh chóng biến mất dưới chân Thiên Cấm Sơn. Mấy giây trôi qua mà dư quang trên bầu trời vẫn còn động lại, không kịp tiêu tán.

Hiện tượng như vậy khó mà không làm người khác không chú ý, nhất là người bình thường. Càng ở xa thì sẽ nhìn thấy càng rõ ràng. Người ở gần thì chỉ thấy ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt. Thứ sót lại chỉ là dư quang.

Trần Minh Quân không suy nghĩ nhiều, trong lòng nóng như lửa đốt. Sau khi hạ xuống trước sân nhà thì phóng nhanh vào trong.

“Ba! Mẹ! Anh! Chị!”

Hắn mở miệng, gọi liên tục mấy lần, nhưng không có một ai đáp lời. Phòng khách, phòng riêng, nhà bếp, … tất cả đều trống trơn, không một bóng người.

Trần Minh Quân cảm thấy vô cùng sợ hãi. Hắn chưa bao giờ đối mặt với viễn cảnh này. Dù trước đây hắn cũng lo nghĩ nhiều, cũng biết đề phòng. Nhưng khi mọi chuyện thực sự xảy ra thì hắn lại không thể giữ được bình tĩnh trong lòng.

Mặc dù không nhìn thấy t·hi t·hể, nhưng thảm cảnh của Dương Trí Thần làm cho Trần Minh Quân hiểu rõ. Kết quả của những người khác cũng sẽ không tốt lành gì.

Lúc hắn đang không biết phải làm gì, Hư Tử Linh lại lên tiếng

“Tiểu tổ, ngài xem cái này, dường như là thư gửi cho ngài”

Trần Minh Quân nghe vậy thì liền nhận từ trong tay Hư Tử Linh một tờ giấy A4. Trên đó ghi mấy dòng chữ bằng Tiếng Việt

“Xin chào đại sư, sự việc ở đây chỉ là bất đắc dĩ. Chúng tôi chỉ muốn phương pháp điều chế Bảo Mệnh Dịch, không muốn mạng của ai. Nhưng vì tìm đại sư quá khó, chúng ta mới phải đưa ra hạ sách này. Kính mời đại sư ghé thăm nhà chúng tôi một lần, mọi chuyện đều có thể thương lượng. Với bản lĩnh của đại sư, tin chắc rằng ngài sẽ không khó để tìm tới nhà chúng tôi. Sau 30 ngày mà không có tin tức gì của đại sư, an toàn của những người khác sẽ khó đảm bảo. Với lại, người bỏ mạng trên đỉnh Thiên Cấm Sơn không phải do chúng tôi ra tay. Dường như là tinh thần suy kiệt mà t·ử v·ong.”

Cuối thư còn có dòng chữ “Hồng Gia”