Chương 22: Sinh hồn chú
Ông chủ xưởng sản xuất này tên là Ngô Tân, sống một mình cùng cháu nội. Con trai và con dâu thì đều đang điều hành công ty riêng ở Sài Thành. Bình thường ông cũng rất ít ra xưởng, thời gian chủ yếu là chơi cùng cháu.
Không biết trời xui đất khiến gì mà hôm nay ông lại muốn tự tay làm vài món đồ thủy tinh. Lại còn nhờ cô trông trẻ đi mua ít vật dụng cho ông. Chính vì một chút thời gian đó mà tính mạng của cháu ông đã mất.
Tất cả cứ như có một bàn tay ma quỷ nào đó thao túng, hoặc cũng chỉ có thể nói là số trời!
Ba người Trần Minh Quân ra khỏi căn nhà, trở lại khu vực xưởng sản xuất. Dù gia đình ông chủ đã gặp chuyện, nhưng trong xưởng còn có người phụ trách giao nhận hàng hóa. Hắn đi xem hàng cũng không phải không được.
Sau khi đã xem sản phẩm thì hắn giao thêm tiền cọc, hẹn lần sau quay lại lấy hàng sẽ thanh toán hết phần còn lại.
Trần Minh Quân cùng anh chị của hắn định rời đi thì từ trong nhà vang lên giọng nói khàn khàn gấp gáp “Mấy cháu gì ơi! Khoan hãy đi! Xin chờ một chút!”
Theo tiếng nói rơi xuống, Ngô Tân từng bước đi ra. Trên tay còn ôm lấy t·hi t·hể đứa bé trai xấu số. Ông lê từng bước như thất hồn lạc phách tới gần Trần Minh Quân. Sau đó, lại đứng nhìn Trần Minh Quân, ánh mắt chất chứa đủ thứ suy nghĩ phức tạp. Một thoáng oán hận, một thoáng phân vân, một thoáng như cười tự giễu.
Ngô Tân cứ đứng nhìn và tự giằng co hơn nửa phút đồng hồ, rồi mới cất tiếng khàn khàn hỏi “Cháu à, có thể nói cho chú biết, vì sao cháu biết thằng bé gặp chuyện hay không? Nếu cháu phát hiện sớm, tại sao cháu không cứu thằng bé?”
Vấn đề này không chỉ Ngô Tân thắc mắc, mà anh chị của Trần Minh Quân cũng tò mò. Kể cả cô nhân viên tiếp khách cũng vô cùng khó hiểu.
Trần Minh Quân nhìn gương mặt đang vặn vẹo vì đau khổ của Ngô Tân. Trong lòng hắn chỉ có thể thở dài rồi trực tiếp nói “Nếu như cháu nói, cháu nhìn thấy linh hồn của thằng bé. Chú có tin hay không?”
Câu trả lời của Trần Minh Quân làm nguyên một đám người vô cùng bất ngờ. Mọi người không tự chủ được mà đưa mắt nhìn ngó xung quanh. Cũng bắt đầu kéo ngắn khoảng cách với nhau để tìm cảm giác an toàn.
Điều bất ngờ hơn là Ngô Tân nghe câu trả lời của Trần Minh Quân thì lại vừa gật đầu vừa tự nói “Tôi tin cậu, tôi đã hiểu rồi!” Phản ứng này như thể ông ta cũng đã đoán được mọi chuyện từ trước, chỉ là muốn xác nhận lại thôi.
Bản thân Trần Minh Quân cũng khá là bất ngờ. Hắn đang chuẩn bị tinh thần nghe ông chú này nói vài ba câu trách mắng. Nhưng ai ngờ ông chú này nghe xong thì liền tin tưởng, còn ra vẻ như đã đoán được từ trước.
Ngô Tân cũng không quan tâm thái độ của mọi người. Ông đưa tay vuốt lên gương mặt trắng bệch của thằng bé rồi nói “Ông nội xin lỗi cháu, ông nội có lỗi với cháu. Nếu không phải tại ông, thì cháu đã không gặp phải t·ai n·ạn này rồi. Đã qua 3 ngày rồi, tại sao ông lại có thể sơ xuất vào ngày cuối cùng cơ chứ, …”
Trong câu nói của Ngô Tân để lộ ra một vài vấn đề. Thứ nhất, dường như Ngô Tân đã được biết trước về t·ai n·ạn này, nhưng có vẻ như đã lơ là cảnh giác vào phút cuối. Thứ hai, Ngô Tân dường như cũng không có bất ngờ gì với những chuyện tâm linh và bí ẩn.
Trần Minh Quân cũng có thể nghĩ ra được, cho nên hắn rất là muốn hỏi một vài câu, nhưng trong hoàn cảnh này có vẻ không thích hợp. Không chờ Trần Minh Quân mở miệng, Ngô Tân lại nhìn về hắn mà hỏi “Cháu à, hiện tại nó vẫn còn không cháu?”
Trần Minh Quân nghe hiểu ý của ông, Ngô Tân đang muốn hỏi là hồn thể của thằng bé còn không? Hắn nhìn về cái góc khuất của căn nhà, nơi lần đầu hắn thấy hồn thể của thằng bé, rồi nói một câu “Vẫn còn, nhưng cũng như không còn” Hắn nói như vậy là bởi vì không quá vài chục phút nữa thì thằng bé sẽ chính thức hồn phi phách tán.
Ngô Tân nghe lời nói của Trần Minh Quân thì vội nói “Cháu à, cháu có thể giúp chú một chuyện không? Chú rất là biết ơn”. Nói rồi ông ta định cúi người hành lễ. Trần Minh Quân nhanh chân né qua một bên rồi vội nói “Chú à, không cần phải làm vậy. Có chuyện gì chú cứ nói”
“Cháu chờ chú một lát!” Để lại một câu nói, Ngô Tân liền chạy vào trong nhà, đặt cái xác thằng bé xuống giường, rồi đi vào phòng mình, dường như đang đi tìm cái gì đó. Rất nhanh thì Ngô Tân đã chạy trở ra, trên tay cầm theo một tờ giấy màu vàng.
Ông đi thằng tới trước mặt Trần Minh Quân, đưa tờ giấy kia cho hắn rồi nói “Cháu à, có thể phiền cháu ném lá bùa này về chỗ thằng bé được không? Nhớ phải cách thằng bé không quá 3 mét.” Trần Minh Quân cầm tờ giấy trên tay, nhìn lướt qua, trong lòng hơi nhẹ dao động.
“Sinh Hồn Chú”! Trong đầu hắn lập tức hiện rõ thông tin về thứ này. Đây là một loại bùa chú, sử dụng thiên văn cấp 1 để vẽ ra, có tác dụng nuôi dưỡng và duy trì linh hồn. Chỉ cần linh hồn nhìn thấy thứ này thì sẽ theo bản năng muốn tiến nhập vào nó. Ở bên trong, linh hồn sẽ được bảo vệ duy trì dài lâu.
Chỉ cần lá bùa còn thì linh hồn vẫn còn. Nếu bảo quản tốt lá bùa thì linh hồn cũng có thể kéo dài mãi mãi. Chỉ có điều, linh hồn không thể rời khỏi lá bùa. Cũng không thể chủ động di chuyển lá bùa, hoàn toàn phụ thuộc vào người khác.
Ở trong thế giới tu luyện, khi trưởng bối c·hết đi, con cháu của họ sẽ chuẩn bị sẵn một tấm “sinh hồn chú” cho họ nhập vào. Rồi đem lá bùa dán lên bài vị mà thờ cúng.
Nhưng linh hồn không thể nói ra tiếng, chỉ có thể giao lưu bằng ý niệm truyền tin. Cho nên những linh hồn này chỉ có thể giao lưu với nhau hoặc là giao lưu với tu sĩ đã có thần thức. Nhờ đó mà các tu sĩ cách đời ngàn vạn năm cũng có thể giao lưu với tổ tiên của mình.
Chỉ duy nhất có tu sĩ đã tu luyện ra nguyên thần là có chút ngoại lệ. Sinh hồn chú không có tác dụng với họ, mà bản thân nguyên thần cũng đã khác linh hồn, có thể tìm đối tượng đoạt xá. Nhưng cũng có giới hạn, chỉ có thể đoạt xá một lần. Nếu thân thể mới cũng c·hết đi, nguyên thần chỉ có thể chờ đợi tiêu tán.
Quay trở lại vấn đề thằng bé xấu số.
Việc có nên cho linh hồn thằng bé nhập vào lá bùa hay không cũng phải suy xét cho thỏa đáng. Thứ nhất là ý thức của thằng bé còn khá thấp, dù sao nó cũng chỉ mới 2 tuổi. Vấn đề tiếp theo chính là sự giam cầm. Lá bùa vừa là nơi bảo vệ cũng là nơi giam cầm. Mà sự giam cầm này có thể là vĩnh viễn. Đối với trí tuệ một đứa bé 2 tuổi thì đây là khổ hình khủng kh·iếp và tàn độc nhất trên thế giới.
Điều quan trọng nhất là khả năng giao tiếp. Cho dù có cho thằng bé vào sinh hồn chú thì cũng không thể giao tiếp với thằng bé. Làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.
Trần Minh Quân tự thấy bản thân cần phải giải thích rõ chuyện này với Ngô Tấn. Hắn trịnh trọng hỏi ông ta “Chú có biết thứ này có tác dụng gì không?”
“Chú biết, chú biết, đây là bùa dưỡng hồn, do ông nội của chú để lại. Ngày xưa ông ấy là một người chuyên xử lý mấy vụ không sạch sẽ, chính vì vậy nên chú cũng biết là có hồn ma tồn tại. Lá bùa này nghe nói là do thầy của ông ấy ban cho. Chỉ cần linh hồn người mới c·hết đi vào bên trong thì có thể tồn tại vĩnh viễn. Cháu nhanh cho thằng bé đi vào giúp chú, chú không muốn nó tan biến”
Ngô Tân vừa nói vừa chỉ tay lên bàn thờ trong nhà. Ở đó có hình thờ một ông lão tóc bạc trắng. Điều đáng nói là trên ảnh thờ có dán một thứ. Chính là một là lá sinh hồn chú khác. Hiển nhiên ông lão trên bàn thờ chính là ông nội của Ngô Tân. Hơn nữa, ông ta còn tự chủ dẫn linh hồn mình vào sinh hồn chú để luôn quan sát bảo vệ con cháu.
Trần Minh Quân đang suy tư thì Ngô Tân lại nói tiếp “Hồi đó ông nội có nói với chú về lá bùa này, nhưng lúc đó chú không có tin, chỉ nghĩ rằng ông nội đang an ủi chú. Chú xem như đồ kỷ niệm mà giữ lại. Cho tới mấy đêm hôm trước, chú làm việc khuya, tinh thần mệt mỏi nên ngủ gật ở phòng khách. Đêm đó, chú nằm mơ thấy ông nội của chú. Ông nhắc chú về t·ai n·ạn của thằng Bo. Ông bảo rằng thằng Bo có thể sẽ gặp họa sát thân với nước. Nhắc chú trong 3 ngày tới phải chú ý thằng Bo, ai mà ngờ, ai mà ngờ, …”
Trần Minh Quân cũng không ra tay dẫn hồn thằng bé vào lá bùa. Hắn trịnh trọng nói “Chú biết còn chưa đủ! Thứ này đúng là có thể giữ cho linh hồn đi vào bên trong tồn tại mãi mãi. Nhưng cũng sẽ giam cầm linh hồn bên trong mãi mãi. Linh hồn của thằng bé cũng sẽ không có tiếp tục trưởng thành mà sẽ mãi chỉ là tâm trí một đứa bé 2 tuổi. Chú có thể hình dung việc giam cầm một đứa bé 2 tuổi vĩnh viễn là việc làm khủng kh·iếp thế nào không?”
Ngô Tân nghe như vậy thì cả người xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt dại ra, không còn chút tiêu cự nào. Bởi vì nôn nóng đứa cháu nên nhất thời ông không suy nghĩ nhiều. Nghe Trần Minh Quân giải thích xong thì ông mới hiểu chuyện định làm là tàn độc bao nhiêu với cháu của ông.
Trần Minh Quân khom người xuống, trả lại cho Ngô Tân lá bùa kia. Hắn cũng không muốn ở lại chỗ này thêm. Mặc dù hắn cũng có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng tình cảnh gia đình người ta lúc này không thích hợp để hắn hỏi.
Hắn cùng anh chị của mình lên xe, tiếng động cơ vang lên, chiếc xe từ từ lăn bánh chạy về núi Cấm. Hiện tại, hắn đã bắt đầu bỏ đi giả thuyết bản thân là người tu luyện duy nhất trên Trái Đất. Từ chuyện lá bùa bình an của bà cụ Tư, bây giờ lại là sinh hồn chú. Chính bản thân hắn cũng chưa thể vẽ thiên văn cấp 1. Nói một cách dễ hiểu, tối thiểu cũng có một tu sĩ có tu vu linh sĩ ở đâu đó ngoài kia.
“Mình quả nhiên không phải là người tu luyện duy nhất trên Trái Đất này!” Trần Minh Quân tự nói một mình. Khóe miệng hơi mỉm cười, hắn thực sự cảm thấy phấn khởi. Có lẽ thế giới này sâu hơn những gì hắn biết rất nhiều.
Đám người Trần Minh Quân rời đi không bao lâu thì công an địa phương đến. Dù sao cũng là một mạng người. Cần phải điều tra, làm rõ xem có yếu tố án mạng hay không? Nhưng thông qua camera đặt trong nhà thì sự việc đã vô cùng rõ ràng. Thằng bé ném một vật nhỏ vào thau nước. Sau đó, nó cố với vào thau để lấy món đồ chơi đó. Cả người nó vì thế mà úp mặt vô thau rồi c·hết đ·uối, hết sức thương tâm.