Chương 213: Đóng cửa biên giới 30 năm
Bên cạnh đó, Học Viện Lạc Hồng cũng có mối liên quan trực tiếp tới nghĩa vụ quân sự bắt buộc. Đối với tú tài tốt nghiệp phổ thông, nếu không đi học pháp tu, thì phải tham gia nghĩa vụ quân sự ngay. Loại tham gia này là tham gia ở cấp thấp nhất và thời gian dài nhất. Nói chính xác hơn là đi làm sai vặt trong quân.
Quy định này sẽ khuyến khích mọi tú tài đi học pháp tu. Bởi vì sẽ không có một ai nguyện ý đi lính với vai trò thấp nhất trong quân cả. Dĩ nhiên, trừ những kẻ cố ý tránh né ra chiến trường. Nhưng thành phần hèn nhát như vậy sẽ không nhiều, không cần quá bận tâm.
Học viên đang học pháp tu cũng có yêu cầu về thành tích trong phạm vi thời gian nhất định. Nếu thành tích đạt yêu cầu, sẽ được phép tiếp tục ở lại và hưởng các loại tài nguyên để tu luyện. Nếu không đạt yêu cầu sẽ bị đưa đi tham gia nghĩa vụ quân sự bắt buộc để tiếp tục được đào tạo trong quân.
Nếu hết thời gian đào tạo trong quân mà vẫn không thể thành tu sĩ. Người như vậy sẽ phải chấp nhận làm một người thường hoặc làm người tu luyện tự do hoặc đầu quân cho thế lực khác ngoài q·uân đ·ội.
Dĩ nhiên, dù trở thành tu sĩ đúng hạn. Học viên ở học viện vẫn phải đi nghĩa vụ quân sự bắt buộc khi thành tu sĩ. Hết thời hạn phục vụ trong quân, việc ở lại phục vụ tiếp hay không sẽ căn cứ theo quyết định của cá nhân và q·uân đ·ội. Không phải cứ là tu sĩ thì sẽ được giữ lại.
Nếu không được q·uân đ·ội giữ lại, người đó có thể chọn trở lại học viện để tiếp tục tu luyện theo chương trình của học viện. Quá trình tu luyện này sẽ có hạn mức cao nhất là linh sĩ ngũ tinh. Trước cấp độ này, miễn là còn thỏa mãn được tiến triển tu vi theo hạn định là còn có thể ở lại.
Khi thành ngũ tinh linh sĩ, học viên sẽ phải rời học viện, tự do phát triển về sau. Đồng thời, cũng nhận được danh hiệu Lạc Hồng Cử Nhân. Mỗi Lạc Hồng Cử Nhân đều sẽ được Thần Quốc chu cấp tài nguyên tu luyện định kỳ.
Đồng thời, Lạc Hồng Cử Nhân cũng nhận được tư cách làm thần sứ của Trần Minh Quân, được Trần Minh Quân hướng dẫn con đường tu luyện cao hơn. Nếu có biểu hiện tốt, cũng có cơ hội trở thành đệ tử ký danh, thậm chí là đệ tử chính thức. Nói chung, tất cả đều phải dựa trên năng lực và sự cố gắng.
Cuối đại hội, Cửu Loan bổ cập thêm chút thông tin về chế độ trong quân, chỉ có tu sĩ mới được xem là quân nhân. Chưa trở thành tu sĩ thì chỉ có thể xem là quân sinh.
Dựa theo tu vi của quân nhân mà phân định cấp bậc. Trần Minh Quân cũng không đem khái niệm quân hàm như trên Trái Đất vào. Hắn vẫn dùng chế độ chia nhóm để trị, cụ thể như sau:
Tu sĩ chưa tới nhất tinh đều là quân bình thường.
Khi đạt tới nhất tinh lĩnh sĩ thì sẽ được thăng làm tiểu đội trưởng. Tiểu đội trưởng sẽ lãnh đạo một nhóm gồm 20 quân thường, cũng trực thuộc sự quản lý của một trung đội trưởng.
Tu vi đạt tới nhị tinh linh sĩ sẽ nhận chức trung đội trưởng. Mỗi một trung đội sẽ bao gồm 20 tiểu đội. Cũng trực thuộc sự quản lý của một đại đội trưởng.
Tu vi đạt tới tam tinh linh sĩ sẽ là đại đội trưởng. Mỗi một đại đội sẽ bao gồm 20 trung đội. Cũng trực thuộc sự quản lý của quân đoàn trưởng.
Tu vi tứ tinh linh sĩ thì có thể đảm nhiệm vị trí quân đoàn trưởng. Mỗi một quân đoàn sẽ bao gồm 20 đại đội, tổng cộng là 160 ngàn quân.
Quân đoàn là kết cấu lớn nhất trong Lạc Hồng Quân. Mỗi khi hành quân đánh trận, sẽ lấy quân đoàn làm đơn vị mà tính.
Lãnh đạo trực tiếp của các quân đoàn trưởng là các tướng quân. Tu vi phải đạt tới ngũ tinh lĩnh sĩ mới có thể làm tướng quân. Ngũ tinh linh sĩ chính là cường giả cấp bậc vệ thần theo cách xưng hô ở thế giới này. Mỗi một tướng quân có thể lãnh đạo một hoặc nhiều quân đoàn, tùy vào bản lĩnh và năng lực.
Sau cùng, tất cả tướng quân đều phải nghe lệnh của Quân Lực Đại Nguyên Soái, người đứng đầu tất cả chiến quân.
Cửu Loan nói xong phần mình thì rời khỏi sân khấu. Thiên Y tiến lên và bắt đầu đọc ra pháp lệnh kết thúc đại hội của Trần Minh Quân.
Pháp lệnh thứ nhất:
Trong vòng 3 tháng, tất cả làng mạc, thành trấn lớn nhỏ trong cả nước phải hoàn thành xây dựng Học Viện Lạc Hồng ở cả 3 cấp tiểu học, trung học và phổ thông tại địa phương của mình. Cụ thể như sau:
Đảm bảo trong vòng 10km là phải có một học viện cấp tiểu học. Trong vòng 20km phải có một học viện cấp trung học. Và trong vòng 40km phải có một học viện cấp phổ thông.
Đối với làng nhỏ, trấn nhỏ ở gần thành trấn lớn thì không cần học viện cấp trung học và phổ thông. Người học cấp trung học và phổ thông có thể đến thành trấn ở gần mà học.
Pháp lệnh thứ hai:
Phàm là người biết chữ thì phải trình diện với quan phủ trong thành trấn của mình. Sẵn sàng tiếp nhận nhiệm vụ dạy học. Người tiếp nhận nhiệm vụ dạy học sẽ nhận được đãi ngộ tương đương với trải nghiệm sống của một người giàu có. Nhiệm vụ ở nơi càng khó khăn thì đãi ngộ càng cao.
Pháp lệnh thứ ba:
Trong vòng 3 tháng, phải thành lập Quân Doanh tại tất cả thành trấn. Sau 6 tháng tính từ ngày hôm nay, tất cả người tu luyện còn ở Lạc Hồng Thần Quốc phải đến trình diện ở Quân Doanh gần nhất để tham gia nghĩa vụ quân sự bắt buộc.
Trong thời gian này, nếu tu sĩ rời khỏi Lạc Hồng Thần Quốc sẽ bị xem là từ bỏ tư cách công dân của Lạc Hồng Thần Quốc.
Pháp lệnh thứ tư:
Lạc Hồng Thần Quốc sẽ tạm thời đóng cửa biên giới một chiều trong vòng 30 năm. Trong thời gian đóng cửa biên giới, chỉ có thể rời khỏi Lạc Hồng Thần Quốc, không thể đi vào.
Tuy nhiên, một số trường hợp đặc biệt cũng được phép đi vào. Ví dụ như người của Lạc Hồng Thần Quốc không kịp trở lại trước hôm nay. Hoặc sứ giả của các quốc gia hoặc người có nhiệm vụ đặc biệt trong người.
Việc ra vào Lạc Hồng Thần Quốc phải thông qua quan khẩu và chịu sự tra xét của đồ đằng thần tượng. Việc tra xét này là để đảm bảo không bỏ sót người có ý đồ bất lương hoặc t·ội p·hạm trốn chạy.
Đến đây, đại hội xem như kết thúc! Không có bất cứ sự cố hay chuyện náo loạn nào xảy ra.
Tuy nhiên, một phong trào thoát ly khỏi Lạc Hồng Thần Quốc cũng bắt đầu hình thành. Chủ yếu là người tu luyện hoặc gia tộc tu luyện.
Những ai chọn ở lại thì tranh thủ chờ đợi ghi danh tham gia kiến thiết đất nước. Con em các gia đình bình thường thì ngày đêm chờ mong thời khắc được đi học tại Học Viện Lạc Hồng.
Còn tu sĩ cấp cao, nhất là tu sĩ cấp vệ thần, hơn 90% đều lựa chọn rời khỏi lãnh thổ Lạc Hồng Thần Quốc. Chuyện này cũng không có gì khó hiểu. Một người làm hoàng đế đã quen, tự nhiên bắt làm quan bình thường sẽ rất khó chấp nhận.
Họ cũng biết lựa chọn của bản thân chỉ là tạm thời. Nếu Lạc Hồng Thần Quốc tiếp tục phát triển như thông tin đưa ra. Chắc chắn sẽ có một ngày, toàn bộ Bán Nguyệt Đại Lục sẽ bị thống nhất. Lúc đó, cội nguồn tu luyện nguyên thần của họ sẽ bị đứt đoạn hoàn toàn.
Toàn bộ những chuyện nói ra trong đại hội sẽ được Cửu Ngôn, gia tộc La Vu cùng tứ đại gia tộc tại Bách Sơn Thành xử lý. Trần Minh Quân không cần tham gia vào mà chỉ cần nhìn xem.
Nhưng hắn cũng có chuyện cần làm, chuyện này không ai làm thay hắn được. Đó là dung nhập một chút thần niệm lên các đồ đằng thần tượng của hắn.
Thần niệm này được Trần Minh Quân tách ra, chia cắt hoàn toàn với bản thân, nhưng không mang ý thức riêng mà là ý thức của hắn.
Khi Trần Minh Quân không ở gần thần tượng. Phần ý thức của hắn trong thần tượng sẽ tự hành mọi thứ. Cũng sẽ dùng tính ngưỡng của dân chúng để duy trì thần niệm.
Lúc Trần Minh Quân ở gần thì hắn có thể liên hệ được với phần ý thức này. Nếu thần tượng có chuyện muốn truyền cho bản thể thì sẽ truyền lúc đó.
Nếu Trần Minh Quân muốn, hắn có thể thu hồi phần thần niệm kèm theo ý thức này bất cứ lúc nào.
Có thể nói, đồ đằng thần tượng chẳng khác nào một phần của hắn, có thể hoàn toàn độc lập tự hành nhưng sẽ không bao giờ sinh ra tự chủ riêng.
Về tín ngưỡng lực, Trần Minh Quân cũng đã có chút am hiểu sơ bộ. Cơ bản chính là một loại sức mạnh nhân quả về sự trao đổi công bằng. Tín ngưỡng là sức mạnh của ý thức và linh hồn. Tín đồ tin tưởng vị Thần mà họ thờ cúng, dâng lên tín ngưỡng lực. Vị Thần đó có thể hấp thu và luyện hóa lực lượng này để làm lớn mạnh nguyên thần.
Tuy nhiên, một khi luyện hóa tín ngưỡng lực, người đó sẽ phải chịu nhân quả từ tín đồ của mình. Nhân quả này cần được làm dịu và cân bằng. Thông thường, các Thần sẽ thỉnh thoảng ban ân, giáng xuống thần tích, … Tất cả những chuyện đó chính là cách trả lại một phần nhân quả.
Nếu nhân quả không hài hòa, bản thân tu sĩ đó sẽ gặp trở ngại trên con đường bước lên vương giả.
Sở dĩ Trần Minh Quân quan tâm đến nhân quả là vì hắn lo nghĩ xa. Mục tiêu của mỗi tu sĩ chính là thành vương giả, hưởng thụ cuộc sống dài lâu, trường tồn với vũ trụ.
Tuy nhiên, trên con đường này, ảnh hưởng của nhân quả không quá rõ ràng. Chỉ khi tu sĩ đạt tới trình độ một bước cuối cùng thành vương giả. Một bước cuối đó sẽ bị lực lượng nhân quả trói buộc. Nếu trên người mất cân bằng nhân quả quá lớn, tỷ lệ bước lên thành công sẽ bị giảm trên phạm vi lớn.
Nhân quả quá lớn còn có thể dẫn tới thân tử đạo tiêu. Nguyên thần sẽ bị nghiệp hỏa thiêu đốt, biến mất khỏi trời đất.