Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

Chương 211: Đại hội võ lâm tu sĩ (3)




Chương 211: Đại hội võ lâm tu sĩ (3)

Các trưởng lão nghe như vậy thì ngước nhìn trời cao. Rồi lại đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng, một người vẫn không nhịn được mà hỏi

“Gia chủ! Ý của ngày là .. vị đại nhân này đến từ .. ”

Người trưởng lão này còn chưa nói hết câu thì đã bị gia chủ của ông ta cắt ngang

“Nghĩ trong lòng là được, không cần nói ra! Còn nữa, chúng ta nhất định phải tham gia hoạt động này, dùng toàn bộ lực lượng có thể huy động mà tham gia. Nên nhớ, dù công trình này có to lớn tới đâu thì cũng có giới hạn. Cũng có nghĩa là, tham gia càng trễ thì lợi ích thu được sẽ càng thấp. Cuối cùng mà nói, có thể không còn lợi ích gì nữa”

Mọi người nghe vậy thì cũng hiểu, tất cả đều đồng loạt nói

“Chúng tôi đã hiểu!”



Tại biên giới phía bắc Lạc Hồng Thần Quốc, Thành Bá Thiên ngồi bịch xuống chiếc ghế thái sư, thần sắc vô cùng khó côi. Trong miệng không ngừng lẩm bẩm

“Nguyên khí dịch, nguyên khí châu! Nói như vậy, người này rất có thể là đại năng đến từ thiên ngoại. Làm sao có thể chứ? Đã hơn trăm năm rồi, không phải con đường thiên ngoại đã bị cắt đứt rồi sao? Còn nếu không phải, ở đâu sẽ có nhiều nguyên khí châu và nguyên khí dịch để làm thù lao cho người khác chứ?”

Sao một lúc thất thần trong suy nghĩ, lão ta chợt đứng phất dậy

“Không được, phải triệu hồi tất cả thành viên Chiến Thần Điện trở về. Không thể tiếp tục điều tra vị đại năng này. Bằng không chính là muốn c·hết!”

Nghĩ tới chuyện này, Thành Bá Thiên lấy trong người ra một tờ phù chú có kích thước như một thẻ ATM. Vật liệu làm ra phù chú này dường như là một loại da của sinh vật nào đó. Phù chú khắc chi chít các loại thiên văn cấp 4. Nếu Trần Minh Quân nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra, đây là một cái truyền tin phù diện rộng.

Thành Bá Thiên dùng 2 ngón tay kẹp lấy phù chú. Tay còn lại đưa lên ấn đường, chạm lên mi tâm. Miệng thì đọc một loại chú ngữ nào đó. Kết tiếp, ngón tay chạm lên mi tâm kéo ra một sợi khói trắng dài khoảng một tấc, mỏng như sợi tóc.

Thành Bá Thiên dung nhập sợi khói trắng này lên phù chú. Sau đó, miệng lão lẩm nhẩm lời nhắn.



“Lập tức dừng tất cả hoạt động, trở về Chiến Thần Điện!”

Nói xong mệnh lệnh, Thành Bá Thiên truyền linh khí vào phù chú để kích hoạt nó.

Phù chú nhận được linh khí thì ánh sáng lóe lên rồi bùng cháy thành một đóa hoa lửa. Đóa hoa lửa nhanh chóng biến mất cùng với phù chú. Kỳ lạ là không có một chút tro tàn nào để lại, cứ như toàn bộ phù chú điều bị thêu thành hư vô.

Làm xong chuyện này, Thành Bá Thiên truyền lệnh cho người xung quanh

“Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát trở về Chiến Thần Điện!”



Cũng ở thành trấn sát biên giới phía bắc này, bên ngoài Hào Hiệp tửu lưu.

Nghe xong những lời Thiên Y nói, Cửu Thiên nhìn qua Thanh Nguyên lão. Thanh Nguyên lão cũng nhìn về Cửu Thiên. Cửu Thiên nhỏ tiếng nói

“Thanh Nguyên lão, có lẽ chúng ta không cần tranh giành cơ duyên kia nữa!”

Thanh Nguyên lão gật đầu đáp

“Đúng vậy, so với chuyện này, cơ duyên kia chẳng qua chỉ là một tia hy vọng. Nhưng mà, không biết chuyện này có độ tin cậy lớn tới đâu?”

Cửu Thiên hơi suy nghĩ rồi nhìn trời mà nói

“Thanh Nguyên lão, ông nghĩ một đại nhân vật có thể làm ra tất chuyện này, sẽ đi lừa mọi người sao?”

“Tôi cũng nghĩ như cậu, chỉ là, chuyện của đại nhân vật, chúng ta khó mà đoán lắm”

Thanh Nguyên lão đáp lại, không phản đối cũng không hoàn toàn tin theo. Giọng nói đầy vẻ sầu muộn và từng trải. Như là đang nhớ lại không ít chuyện không vui.



Cửu Thiên nhìn thấy Thanh Nguyên lão như vậy thì cũng thở dài. Hắn vỗ vỗ vai ông ta rồi an ủi

“Thanh Nguyên lão, chuyện đã lâu lắm rồi, qua rồi thì cho qua đi thôi”

“Thằng nhóc cậu nghĩ nhiều rồi, lão già tôi chỉ muốn mọi người nên nghĩ nhiều chút mà thôi. Chuyện gì cũng nên có chuẩn bị tâm lý trước, lở gặp chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ không bị đả kích quá lớn”

Cửu Thiên mỉm cười

“Thì ra là vậy sao? Tôi còn tưởng lão còn buồn phiền chuyện cũ không chứ? Ha ha ha”

Lúc này, Thanh Nguyên lão lại nghiêm túc nói

“Cửu Thiên, nếu đã quyết định. Vậy chúng ta cũng nên tranh thủ hành động thôi. Cho dù chúng ta từ bỏ tranh giành, kể cả có nói ra bí mật, thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”

Cửu Thiên nghe Thanh Nguyên lão nói thì thần sắc cũng nghiêm nghị lên. Hắn hơi suy nghĩ trong lòng rồi liền nói

“Thanh Nguyên lão, nếu chúng ta muốn rời đi. Ngay lúc này chính là thời điểm an toàn nhất. Tất cả mọi người đang bị đại hội võ lâm tu sĩ thu hút. Đợi mọi thứ kết thúc thì sẽ không còn như vậy nữa.”

“Được, chúng ta lập tức rút lui, từ từ và chậm chạp thôi, cẩn thận tránh gây chú ý!”



Trở lại Bách Sơn Thành

Cảnh huyên náo vẫn còn đang tiếp diễn, chưa có dấu hiệu dừng lại. Thiên Y đứng trên sân khấu cũng không gấp gáp. Cô thoải mái đứng nhìn mọi người thảo luận với nhau. Đợi thời gian trôi qua hơn 10 phút sau, cô mới lên tiếng:



“Các vị, tiểu nữ biết mọi người có rất nhiều điều muốn thảo luận cùng nhau. Nhưng xin hãy giữ im lặng trong ít phút nữa. Tiểu nữ vẫn còn chuyện chưa nói hết!”

Tiếng nói được khuếch đại truyền ra, lấn át tất cả âm thanh khác. Nhờ vậy mà mọi người mới dừng thảo luận rồi im lặng nhìn lên sân khấu.

Thiên Y cũng không kéo dài thời gian thêm, thấy mọi người đã ngừng thảo luận thì liền nói tiếp

“Vấn đề cuối cùng, cũng là chuyện riêng của Lạc Hồng Thần Quốc. Chủ thần đại nhân muốn cải cách q·uân đ·ội quốc gia. Kể từ giờ trở đi, q·uân đ·ội sẽ đổi tên thành Lạc Hồng Quân. Thành viên của Lạc Hồng Quân lấy tu sĩ làm chủ đạo. Cấp bậc trong quân cũng dựa theo tu vi mà quyết định. Lạc Hồng Quân sẽ huấn luyện võ đạo và cung cấp tài nguyên tu luyện võ đạo cho toàn bộ quân sĩ. Cấp bậc càng cao thì sẽ có quân nhu càng nhiều. Đồng thời, việc tham gia Lạc Hồng Quân sẽ trở thành nghĩa vụ bắt buộc đối với tất cả con dân Lạc Hồng Thần Quốc. Mỗi một người dân phải tham gia ít nhất một lần trong đời với thời hạn phục vụ trong quân tối thiểu là 2 năm”

Lời này vừa ra, phản ứng mạnh mẽ nhất không phải người dân Lạc Hồng Thần Quốc mà là các đại diện đến từ các quốc gia khác. Không một quốc gia nào sẽ vui vẻ khi nhìn thấy q·uân đ·ội của quốc gia khác được nâng cấp lên.

Bình thường, trong q·uân đ·ội cũng có một vài tu sĩ. Nhưng cũng chỉ là một vài mà thôi, không phổ biến và cũng rất ít chiến đấu trực diện với nhau. Nhóm này thường sẽ chiếm lĩnh vị trí thống lĩnh hoặc tướng quân.

Một khi xảy ra c·hiến t·ranh, người thường luôn là lực lượng chủ yếu. Các tướng lĩnh thường sẽ chọn tướng lĩnh để làm đối thủ với nhau. Trong tình huống bất thường, dù là tu sĩ đi nữa, một khi đối mặt với thiên quân vạn mã thì cũng sẽ bị bào cho tới c·hết.

Vì vậy, các quốc gia cũng tự cân bằng lực lượng. Hơn thua nhau chủ yếu là ở số lượng và khí tài.

Nhưng mà, nếu Lạc Hồng Quân ra đời, câu chuyện sẽ hoàn toàn khác. Sẽ không có một quốc gia nào có thể đối đầu được với một quốc gia có q·uân đ·ội đều là tu sĩ.

Chuyện như vậy không phải các quốc gia khác không muốn làm. Đây là chuyện không thể làm được. Tu luyện nào có dễ dàng như vậy, không phải cứ muốn trở thành tu sĩ là được. Tu luyện đối với một cá nhân cũng là chuyện khó, nói gì đến chuyện tạo ra cả một q·uân đ·ội tu sĩ.

Thế nhưng, chuyện khó như vậy hôm nay lại có khả năng thành sự thật. Trước đó, tài nguyên tu luyện quý hiếm như nguyên khí dịch mà vị đại nhân kia cũng có thể đem ra làm phần thưởng, còn là thưởng theo số lượng lớn.

Nếu có một lượng lớn nguyên khí dịch như vậy, chuyện tạo ra Lạc Hồng Quân toàn là tu sĩ thực sự là ở trong tầm tay.

Hơn nữa, lại còn có chế độ nghĩa vụ tham gia q·uân đ·ội bắt buộc. Mặc dù thời hạn phục vụ của mỗi người là có giới hạn. Nhưng mà, xét về mặc dài lâu mà nói, chẳng khác nào toàn bộ dân chúng đều sẽ thành tu sĩ.

Một quốc gia toàn là tu sĩ, sự khủng bố của nó khó mà hình dung được. Hoàn toàn danh xứng kỳ thực với hai chữ “Thần Quốc”.

Nghĩ tới đây, nhóm người đến từ quốc gia khác không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Cảm giác bất an nhanh chóng nảy sinh rồi phát triển không ngừng trong đầu. Không ít người bắt đầu tưởng tượng, nếu những chuyện này đều thành sự thật, không bao lâu nữa toàn bộ Bán Nguyệt Đại Lục có thể sẽ bị đổi tên thành Lạc Hồng Đại Lục.

Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ tới thì họ rùng mình một cái. Nhiều người không tự chủ được mà lập tức rút lui. Dùng tốc độ nhanh nhất để trở về và truyền tin về quốc gia mình.

Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều ở các thành trấn sát biên giới. Do đặc thù địa lý, sẽ có rất nhiều thế lực và người của quốc gia khác thường xuyên qua lại làm ăn. Sau khi nghe được tin tức và Lạc Hồng Quân, nhòm người này gần như đều lựa chọn trở về quốc gia của mình.

Có người trở lại báo tin, cũng có người nảy sinh ý định chuyển nhà. Nhưng dù là có mục đích nào, tất cả đều có chung một nhận định. Nếu Lạc Hồng Quân ra đời, Bán Nguyệt Đại Lục sẽ chỉ còn một quốc gia duy nhất.