Chương 208: Thành Bá Thiên
Tại một thành trấn có quy mô cở trung, nằm sát khu vực biên giới phía bắc của Lạc Hồng Thần Quốc.
Nơi này cách Bách Sơn Thành vô cùng xa xôi. Cho dù là cường giả cấp vệ thần phi hành toàn lực thì cũng chỉ miễn cưỡng đến kịp. Cho nên, gần như toàn bộ tu sĩ ở đây đều c·hết tâm, loại bỏ suy nghĩ muốn đến Bách Sơn Thành tham gia.
Tại Hào Hiệp tửu lâu, là tửu lâu náo nhiệt bậc nhất thành trấn. Khách hàng của tửu lâu hầu hết đều là người tu luyện. Bởi vì, người thường ít có khả năng chi trả cho mức giá của trà rượu và thức ăn ở đây. Sở dĩ giá cả đắt đỏ là vì chúng đều có ít hoặc nhiều tác dụng với người tu luyện.
“Hôm nay đã là ngày diễn ra đại hội võ lâm tu sĩ rồi. Không biết vị đại nhân kia định làm chuyện gì? Chúng ta không đến được liệu có sao không?”
Một người trung niên ăn mặc hoang dã như một thợ săn. Trên lưng còn có một cây cung khá lớn. Người này vừa uống linh trà vừa than thở với hai người cùng bàn.
Nghe vậy, ông lão ngồi đối diện với người trung niên lắc đầu nói
“Cửu Thiên à, cậu nghĩ quá nhiều rồi. Chúng ta tới được Bách Sơn Thành thì sẽ là đại cơ duyên, không tới được thì là bản lĩnh không đủ. Ta tin rằng vị đại nhân đó cũng không có thời gian để ý tới những người nhỏ bé như chúng ta đâu. Thần Quốc mới vừa thành lập, chỉ cần chúng ta an phận, mọi chuyện sẽ bình thường. Thay vì để tâm suy nghĩ chuyện xa xôi này, cậu hãy giành tinh lực đề phòng đám người Hắc Sơn còn hơn.”
Ngồi bên cạnh Cửu Sơn là một người thanh niên, vẻ ngoài trên dưới 30 tuổi. Thanh niên này nghe ông lão nói xong thì liền nói thêm vào
“Anh Cửu Thiên, Thanh Nguyên lão nói đúng đó. Em nghe nói đám người Hắc Sơn đã tìm được trợ thủ rất mạnh. Dự định ngày hôm nay sẽ tìm tới chúng ta. Nhưng vì chuyện đại hội võ lâm tu sĩ, họ cũng e ngại nên hoãn lại. Nhưng mà, chắc chắn không bao lâu sau chúng ta sẽ khó tránh khỏi một cuộc ác chiến”
Cửu Thiên nghe nhắc tới cái tên Hắc Sơn thì ánh mắt tỏ vẻ tức giận mà nói
“Đúng là khốn kiếp! Nếu không phải bọn chúng dở trò, đám người chúng ta đâu có b·ị n·ạn suýt c·hết. Vậy mà vẫn còn mặt mũi quay lại đồi hỏi tiếp tục hợp tác. Bị chúng ta từ chối thì đi tìm người ngoài, hắn cho là chúng ta ăn chay hay sao hả? … khụ khụ khụ”
Nói tới đây, dường như kích động đến v·ết t·hương. Cửu Thiên ôm ngực ho sặc sụa liên tục.
Thanh Nguyên lắc đầu thở dài
“Cửu Thiên à, có lẽ chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Hiện tại, lão già tôi và cậu đều b·ị t·hương. Mạnh Vũ còn chưa phải tu sĩ. Một khi chiến đấu, chỉ có một con đường c·hết.”
Nói tới đây, lão ta ảo não, liên tục lắc đầu, tâm trạng có vẻ vô cùng tệ.
Ánh mắt của Cửu Thiên cũng nổi lên tơ máu. Hắn không cam lòng từ bỏ cơ duyên kia. Nếu đạt được thứ đó, chẳng những trợ giúp cho hắn và Thanh Nguyên lão. Nói không chừng còn có thể để Mạnh Vũ đột phá thành tu sĩ.
Đột nhiên, rất nhiều tiếng bước chân vội vã vang lên. Tửu lâu đang yên tĩnh cũng bị làm cho xôn xao cả lên. Từ ngoài cửa, rất nhiều người chạy vào rồi nói gì đó bên tai của đồng bạn. Sau đó, cả đám vội vã để lại tiền thanh toán và nhanh chóng rời đi.
Mới đầu còn rất trật tự, nhưng theo số người rời đi càng lúc càng nhiều thì tình hình cũng trở nên hỗn loạn hơn. Thậm chí, tiếng người to nhỏ từ ngoài đường cũng đã truyền tới bên trong tửu lâu.
Ba người Cửu Thiên, Thanh Nguyên và Mạnh Vũ liếc mắt nhìn nhau. Thanh Nguyên nhanh chóng lấy tiền đặt lên bàn rồi cả ba liền theo đám người rời khỏi tửu lâu.
Vừa ra ngoài đường lớn, bọn họ nhìn thấy rất nhiều người đều ngước mặt nhìn trời. Tay không ngừng chỉ trỏ bàn tán. Theo phản ứng tự nhiên, họ cũng ngước mặt lên. Sau đó, đồng tử trong ánh mắt của cả ba đồng loạt co rút lại.
Cũng trong cái thành trấn này, trên đỉnh một ngọn núi nhỏ. Một lão già đang đứng ngước mặt nhìn trời. Xung quanh lão ta có hơn chục người cung kính đứng hầu. Toàn bộ đều ăn mặc trang phục giống một tổ chức đánh thuê. Quan trọng nhất là, đám người này vậy mà toàn bộ đều là cường giả cấp vệ thần.
Ánh mắt lão ta tỏ vẻ ngưng trọng không cách nào hình dung. Sau một lúc nhìn trời, lão ta tự lẩm bẩm một mình
“Hà Bố Thiên! Không lẽ những gì ngươi nói là thật sao?”
Lão già này tên Thành Bá Thiên, là một trong 2 phó điện chủ của Chiến Thần Điện. Cũng là cấp trên trực tiếp của Hà Bố Thiên.
Khi Hà Bố Thiên trở lại Chiến Thần Điện, do điện chủ đang bế quan, hắn đã tìm tới Thành Bá Thiên để báo cáo về Trần Minh Quân. Đồng thời, hắn cũng nhắc lại lời nhắn của Trần Minh Quân cho Thành Bá Thiên nghe.
Sau khi nghe xong, Thành Bá Thiên cảm thấy những gì Hà Bố Thiên nói có vẻ quá khoa trương. Thành Bá Thiên liền sinh ra nghi ngờ đối với Hà Bố Thiên. Thế là, Hà Bố Thiên liền b·ị b·ắt giữ, tạm giam để chờ xác minh thông tin. Bản thân Thành Bá Thiên thì dẫn theo 15 thuộc hạ cận thân lên đường đi đến Xa Quốc.
Lúc đến biên giới phía bắc của Xa Quốc, Thành Bá Thiên liền nghe tin Xa Quốc đã nhận Trần Minh Quân làm chủ thần, cũng đổi tên thành Lạc Hồng Thần Quốc.
Vốn ý định ban đầu của Thành Bá Thiên là sẽ trực tiếp cử người đi dò xét thực lực của Trần Minh Quân. Nhưng khi nghe tin về Lạc Hồng Thần Quốc, lão ta liền thay đổi kế hoạch và chờ đợi.
Trong quá khứ, không phải không có chuyện một quốc gia nhận chủ thần. Nhưng mà, sau khi nhận chủ thần không lâu, chủ thần của quốc gia đó sẽ bị g·iết c·hết bởi một nhóm lớn các cường giả vệ thần khác. Trong đó, có không ít vụ việc cũng có sự tham gia của Chiến Thần Điện.
Sau khi chủ thần bị g·iết, quốc gia đó cũng bị thanh lọc. Gần như toàn bộ tu sĩ đều sẽ bị tận diệt, chỉ còn lại người phàm. Không bao lâu sau thì một quốc gia mới sẽ ra đời, thay thế cho quốc gia cũ đã biến mất.
Cho nên, Thành Bá Thiên muốn nhìn xem, liệu Trần Minh Quân có vượt qua cửa ải sinh tử này hay không? Theo những gì lão biết, Xa Quốc có liên quan tới lợi ích của mấy chục vệ thần. Nếu Trần Minh Quân bị mấy chục người này g·iết c·hết. Vậy lão ta cũng không cần tốn công ra tay.
Còn nếu Trần Minh Quân có thể một mình chống lại mấy chục vệ thần. Nói rõ thực lực của đối phương không thể xem thường. Còn những lời mô tả và kể lể của Hà Bố Thiên, Thành Bá Thiên không hề xem xét tới. Cơ bản là nó quá vô lý, quá ngoài tầm hiểu biết của lão.
Bản thân Thành Bá Thiên cũng không biết chuyện Lãnh Huyết Thiên đã đến Liên Minh Vệ Thần. Nói chính xác hơn là, Lãnh Huyết Thiên vốn đang ở trên lãnh thổ Xa Quốc. Lúc Hà Bố Thiên rút lui đã gặp Lãnh Huyết Thiên. Hà Bố Thiên đã kể cho Lãnh Huyết Thiên nghe chuyện cháu của hắn bị Trần Minh Quân g·iết c·hết.
Hà Bố Thiên cũng không có bẩm báo với Thành Bá Thiên về chuyện hắn đã gặp Lãnh Huyết Thiên. Rõ ràng là Hà Bố Thiên có ý đồ không tốt, muốn mượn tay Trần Minh Quân để loại bỏ Lãnh Huyết Thiên.
Hà Bố Thiên đã thành công một nửa. Lãnh Huyết Thiên đã thực sự đi g·iết Trần Minh Quân và bị Trần Minh Quân bắt giam. Sở dĩ nói là thành công một nửa là vì Lãnh Huyết Thiên không có c·hết mà chỉ mất tự do.
Trong sự kiện tại Hoàng Thành, Thành Bá Thiên cũng có cử người đi quan sát. Khi Trần Minh Quân dùng sức mạnh của không gian châu để hiển thị thông báo về đại hội võ lâm tu sĩ trên toàn bộ lãnh thổ Lạc Hồng Thần Quốc. Thành Bá Thiên đã bắt đầu chuyển sang kiêng kỵ Trần Minh Quân.
Thậm chí, trong nội tâm cũng hơi có xu hướng tin tưởng Hà Bố Thiên. Chỉ là, không có tận mắt chứng kiến, nói gì lão ta cũng cảm thấy vô lý.
Cho tới khi người đến Hoàng Thành do thám trở về. Thành Bá Thiên nghe báo cáo mới biết, Lãnh Huyết Thiên dùng Thí Thần Đại Trận với sự hợp sức của 18 vệ thần mà không làm gì được Trần Minh Quân. Thành Bá Thiên đã chuyển từ kiêng kỵ sang sợ hãi.
Chính bản thân lão ta cũng hiểu rõ. Nếu là lão ta bị Diệt Thần Đại Trận vây khốn, lão ta tuyệt đối sẽ c·hết chắc trăm phần trăm.
Hơn nữa, thuộc hạ của lão còn mô tả về thần thông như chuyển ngược thời gian của Trần Minh Quân. Đem cả một tòa thành đổ nát khôi phục lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thành Bá Thiên đã hoàn toàn bế tắc trong suy nghĩ, nghi ngờ nhân sinh.
Nếu tin theo lời thuộc hạ, vậy nhân sinh cả đời của lão ta đều sai cả rồi. Còn nếu không tin, lão ta không cho rằng thuộc hạ của mình sẽ cố ý lừa dối mình như Hà Bố Thiên.
Suy đi tính lại, Thành Bá Thiên vẫn quyết định ở lại. Nhưng chỉ ở tại cái thành trấn biên giới xa xôi này. Đồng thời, lão ta cũng cử người chạy đến Bách Sơn Thành để nghe ngóng chi tiết về đại hội võ lâm tu sĩ.
Thành Bá Thiên có nghĩ nát đầu cũng không thể nghĩ đến chuyện ngày hôm nay. Vậy mà cảnh tượng của toàn bộ đại hội võ lâm tu sĩ tại Bách Sơn Thành lại hiện ra rõ ràng trên bầu trời.
Thành Bá Thiên có ảo giác, Trần Minh Quân như nắm tất cả trong lòng bàn tay. Chỉ cần một ý nghĩ là có thể làm được bất cứ việc gì. Cứ như là … một vị thần thực sự!