Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

Chương 204: Bách Sơn Thần Thành




Chương 204: Bách Sơn Thần Thành

Thời gian như dòng nước chảy xuôi. Luôn êm đềm trôi qua trong âm thầm lặng lẽ. Thoáng một cái đã là một tháng sau. Khoảng cách đến đại hội võ lâm tu sĩ chỉ còn đúng một ngày.

Trong thời gian này, Trần Minh Quân vẫn duy trì quá trình khai thông nội không gian. Số lần linh khí khô kiệt rồi khôi phục lại cũng có mấy chục lần. Mặc dù vậy, nhưng huyệt Ấn Đường vẫn chưa có dấu hiệu nào khác biệt so với lúc mới bắt đầu.

Việc này cũng không nằm ngoài dự liệu của Trần Minh Quân. Vì vậy, trên gương mặt của hắn không thể hiện chút cảm giác buồn vui nào.

Trong thế giới tu sĩ, kỷ lục về thời gian dùng để khai thông nội không gian đầu tiên, nhanh nhất cũng là 2 vũ niên, tức là 4 năm trên Trái Đất. Còn về chậm nhất thì không có giới hạn. Có khi tới c·hết già cũng không thành công. Lại có nhiều trường hợp lúc sắp c·hết già thì lại thành công.

Người chỉ dùng thời gian 2 vũ niên để khai mở nội không gian đầu tiên thành công là một truyền kỳ. Cũng là người vấn đỉnh đại đế gần đây nhất trong toàn vũ trụ. Hắn là Kình Thiên Đại Đế.

Về Kình Thiên Đại Đế, Hư Tôn Giả cũng chỉ biết vài thông tin cơ bản. Chủ yếu là những truyền kỳ liên quan tới tư chất ngút trời và tốc độ tu luyện nghịch thiên của vị đại đế này. Ngoài ra, xuất thân cụ thể và vùng vũ trụ liên quan thì chẳng biết gì.

Đáng nói là, sau Kình Thiên Đại Đế, đã qua vài cái kỷ nguyên, trong vũ trụ này chưa có thêm vị đại đế nào sinh ra.

Trần Minh Quân cũng có chút chờ mong. Nói không chừng kỷ lục của vị Kình Thiên Đại Đế kia sẽ bị hắn phá. Thế nhưng, cho dù có phá kỷ lục thì hắn cho rằng khoảng cách cũng sẽ không quá lớn.

Chính vì vậy, sau khi dùng thời gian cả tháng mà không thấy chút tiến triển nào, Trần Minh Quân cảm thấy hết sức bình thường. Ở trong suy tính của hắn, chắc cũng cần tối thiểu một hai năm thì mới có chút chuyển biến.

Hắn cũng dự định trong lòng. Sau khi giải quyết đại hội võ lâm tu sĩ. Hắn sẽ một lòng bế quan, cho tới khi nào thành công khai mở nội không gian của Ấn Đường mới thôi.

Về phần rời khỏi không gian châu, tạm thời hắn không cần quá vội vàng. Dù sao thì thời gian ở trong này cũng được gia tốc, tốc độ thời gian trôi qua nhanh hơn mấy trăm lần so với bên ngoài. Dù hắn ở đây vài ba năm thì bên ngoài cũng chỉ trôi qua vài ngày là cùng.

Hắn chỉ có thể tính toán đại khái là vậy. Còn cụ thể hơn về mức độ chênh lệch, phải chờ hắn ra ngoài mới có thể xác định được. Nhưng hắn tin tưởng những gì Hư tôn giả nói trước khi lâm vào ngủ sâu khôi phục.



Tuy nhiên, hắn cũng không thể ở trong không gian châu quá lâu. Thời gian trôi qua vẫn sẽ làm ảnh hưởng tới tuổi thọ của hắn. Nếu chỉ vắng mặt mấy ngày mà nhìn hắn già đi trông thấy cũng sẽ làm người nhà của hắn lo lắng.

Tuổi thọ của mỗi người là nói tới thời gian trải qua của người đó. Nếu tốc độ thời gian trôi qua nhanh hơn thì cũng đồng nghĩa là sẽ nhanh tới gần c·ái c·hết hơn. Không thể nào có chuyện ăn gian bằng cách sử dụng thần vật gia tốc thời gian được.

Trần Minh Quân nhẫm tính lại thời gian rồi đình chỉ tu luyện.

“Cũng tới lúc đi thiết lập quy cũ cho tu sĩ tại Lạc Hồng Thần Quốc rồi!”

Sau khi tự nói một câu, ánh mắt nhìn về phương hướng căn phòng mà Hư Tử Linh đang ở. Trong ánh mắt có chút do dự, khó quyết. Một hồi lâu sau, Trần Minh Quân thở dài

“Thôi, mỗi người có một con đường. Mình không trải qua những gì người khác từng trải, rất khó để hình dung cảm nhận và suy nghĩ của người khác.”

Trần Minh Quân cũng không quá ngốc nghếch. Lúc đầu đúng là hắn không nhận ra bất thường. Nhưng thời gian gần đây thì hắn đã cảm thấy không đúng. Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, hắn phát hiện Hư Tử Linh có khả năng rất cao là đang đề phòng hắn.

Phát hiện này làm cho Trần Minh Quân cảm thấy rất bất đắc dĩ. Đi giải thích cũng không được, không giải thích cũng không được. Càng giải thích thì chắc chắn đối phương càng sinh nghi. Không giải thích thì đối phương cũng nghi thần nghi quỷ.

Cuối cùng, Trần Minh Quân vẫn là chọn cách im lặng. Mặc kệ đối phương muốn làm gì thì làm. Nhưng thật không ngờ, Hư Tử Linh lại chọn cách tự nhốt trong phòng. Suốt thời gian qua, chưa từng bước chân ra ngoài.

Hôm nay, Trần Minh Quân cần đi giải quyết vấn nạn vô pháp vô thiên của tu sĩ trong lãnh thổ Lạc Hồng Thần Quốc. Cho nên, trước khi rời đi, hắn muốn đến gặp Hư Tử Linh thêm một lần nữa.

Khi thần niệm đảo qua, Trần Minh Quân nhìn thấy Hư Tử Linh đang ngồi tĩnh tọa trong phòng. Giống như là đang tu luyện, nhưng không có năng lượng thiên địa ba động. Hắn cũng không nghĩ nhiều, ý niệm vừa động, tiến đến bên ngoài căn phòng rồi gõ cửa.



“Công chúa! Tôi nghĩ là chúng ta nên nói chuyện một chút!”

Hư Tử Linh đang ngồi tĩnh tâm trong phòng. Cô đang suy nghĩ, tìm cách dụ dỗ Trần Minh Quân mang mình ra khỏi không gian châu. Song song đó, cô cũng tranh thủ thời gian để khôi phục tổn thương nguyên thần.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng nói của Trần Minh Quân. Mặc dù cô đã suy nghĩ rất nhiều kế sách, nhưng khi thực sự đối mặt với Trần Minh Quân thì cô vẫn cảm thấy rối bời, không biết nên làm gì để có thể đánh động đối phương.

Hư Tử Linh hít sâu một hơi rồi đứng dậy đi ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy Trần Minh Quân, Hư Tử Linh liền cung kính nói

“Tử Linh tham kiến tiểu tổ! Cảm ơn tiểu tổ đã che chở cho Tử Linh mấy ngày qua”

Trần Minh Quân nhìn thấy nàng vẫn đang đóng kịch thì thở dài. Hắn không bước vào trong, cũng không vòng vo tam quốc mà nói ngay

“Công chúa! Ta biết cô không tin lời ta nói. Ta cũng biết là cô nghi ngờ ta.”

Hư Tử Linh nghe như vậy thì ánh mắt tỏ vẻ hoảng sợ, trên gương mặt có chút biến hóa nhỏ. Nhưng tất cả đều được cô ta nhanh chóng che dấu. Sau đó, cô ta làm ra vẻ mặt khó hiểu mà hỏi

“Tiểu tổ! Tử Linh không hiểu ý ngài là gì? Vì sao Tử Linh lại nghi ngờ ngài?”

Trần Minh Quân cũng không có giải thích gì thêm, chỉ nặng nề nói

“Thôi được rồi! Ta biết cô đang muốn gì. Như thế này đi, khoảng vài năm nữa tôi sẽ mang cô ra bên ngoài. Tôi cũng biết cô đang giữ truyền tống châu, có thể rời đi trong nháy mắt khi ra khỏi không gian châu. Tôi sẽ không ngăn cản cô rời đi. Nhưng mà, tôi mong là cô hãy cẩn thận khi trở lại đó. Bởi vì những gì tôi nói đều là sự thật, dù có khó tin hay khó chấp nhận tới đâu thì cũng là sự thật”

Nói xong những điều này, Trần Minh Quân cũng không dây dưa thêm. Hắn biết, nói nhiều cũng vô ích. Chỉ khi tận mắt nhìn thấy thì cô gái này mới tin.



Trần Minh Quân đi rồi, Hư Tử Linh vẫn đứng đó, ánh mắt thất thần. Trong lòng không ngừng lặp lại lặp lại những lời vừa rồi. Cô thực sự không muốn tin, cô đã tự thuyết phục bản thân rằng những chuyện này đều là giả dối. Nhưng sau khi nghe những lời này, kết quả mà cô tự thuyết phục bản thân đã bị lung lai.

“Không! Tuyệt đối không phải như vậy! Nhất định là hắn đang lừa mình. Đúng vậy, nhất định là như vậy. Chắc chắn là hắn đang có âm mưu. Được, đã như vậy thì mình sẽ mở mắt ra xem hắn định làm gì!”

Hư Tử Linh cố gắng tìm kiếm hướng suy nghĩ khác. Bởi vì, nếu không suy nghĩ theo hướng khác, cô sợ bản thân sẽ sụp đổ ngay tại chỗ và khó lòng gượng dậy được.

Bách Sơn Thành

Một cái thành trấn tương đối hẻo lánh, nằm giữa vùng đồng bằng và thảo nguyên rộng lớn. Bị bao phủ bởi hàng trăm ngọn núi to nhỏ xung quanh. Chỉ có một lối vào ra duy nhất.

Nhìn bao quát toàn bộ Lạc Hồng Thần Quốc, Bách Sơn Thành có thể nói là đứng gần áp chót. Gần như không có mặt nào nổi bậc. Không phồn hoa, không đông đúc, người luyện võ cũng ít đến đáng thương, cường giả có thể nói là không có một ai. Tồn tại đỉnh cao nhất cũng chỉ có bốn linh sĩ nhị tinh, cũng là bốn lão tổ của bốn đại gia tộc trong thành.

Nhưng mà, một cái thành trấn bình thường như thế, lại đang là nơi hội tụ của những thành phần cao quý và quyền lực bậc nhất đất nước.

Bình thường, tu sĩ cấp bậc vệ thần có thể nói là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ấy vậy mà đã tập trung về Bách Sơn Thành hơn 20 người. Trong đó, đại đa số là những người đã chứng kiến trận chiến tại Hoàng Thành. Phần còn lại là nghe tin mà đến. Hầu hết đều là từ các quốc gia khác nhau. Tu sĩ nguyên bản của Lạc Hồng Thần Quốc lại không có ai đạt tới cấp vệ thần.

Lúc đầu, đám vệ thần này mang tư thái khá cao mà đến. Muốn những thế lực lớn nhất trong thành tiếp đón, nhường chỗ ở tạm thời.

Dù là vậy, bốn lão tổ của tứ đại gia tộc cũng không sợ. Họ là người của Trần Minh Quân, chỗ này lại là Thần Thành. Họ tin tưởng vệ thần khác sẽ nể mặt Trần Minh Quân.

Tuy vậy, bốn người vẫn rất cung kính tiếp đón các vệ thần. Theo họ nghĩ, dù gì cũng là vệ thần, cùng cấp với Trần Minh Quân, không thể thất lễ.

Họ còn chưa biết hết sự tích của Trần Minh Quân. Đấy cũng là điểm yếu lớn nhất của Bách Sơn Thành, quá cô lập, quá hẻo lánh, tin tức không linh thông.

Tuy nhiên, khi đám cường giả vệ thần vừa nghe tin Bách Sơn Thành là Thần Thành do đích thân Trần Minh Quân lựa chọn. Cả đám hoảng hồn hoảng vía, nguyên thần suýt chút là bất ổn sụp đổ. Liền vội vội vàng vàng mà đi gặp các lão tổ của tứ đại gia tộc, rồi dùng thái độ vô cùng khách sáo nói chuyện, muốn đổi sang phòng dành cho khách, không dám chiếm dụng nơi ở tốt nhất của gia chủ nữa.