Chương 14: Tìm người vẽ trận văn
Trần Minh Quân lại một lần nữa suy đoán sai lầm. Bởi vì số lượng chân khí trong thân thể gia tăng. Hiệu quả của luyện thể quyền càng thêm rõ rệt. Khi hắn luyện tập được một nửa thời gian quy định thì toàn thân đã bị bao phủ bởi một lớp chất nhầy hơi ngả màu nâu.
Bấy nhiêu đó thôi cũng không quá kinh khủng. Thứ làm hắn vô cùng khổ tâm chính là mùi. Nếu hôm qua là thứ mùi hôi tanh nổ mũi, thì hôm nay thứ mùi này đã làm hắn không chịu được mà phải ngừng tập sớm hơn dự kiến. Bởi vì đầu óc hắn không thể tập trung được, cứ tự chủ nín thở nhiều lần.
Dừng tập và buông lỏng, hắn chỉ vô tình hít mạnh một hơi mà hai mắt đã hoa cả lên. Mùi hôi này cứ như trực tiếp xông vào đầu hắn, phá nát cảm quan và thăng bằng của hắn.
Thuận tay hái một nắm lá thơm nhét vào mũi, Trần Minh Quân chạy tới khu vực để dụng cụ chăm sóc vườn thuốc. Ánh mắt hắn dò tìm một vòng, rồi đưa tay nhặt lên một cái bình tưới vòi sen.
Hắn đi ra khỏi vườn thuốc, ánh mắt nhìn tới ngó lui rồi thỏm thẻn tiến về chỗ ao nước. Có vẻ vì chột dạ chuyện đêm qua, nên hành vi của hắn có phần hơi giống một tên trộm. Trong lòng hắn có 2 thứ cảm giác kỳ lạ xuất hiện cùng lúc. Hắn sợ bất chợt gặp lại cô gái kia, nhưng lại có chút chờ mong, thật là kỳ quái.
Một đường thuận lợi đến ao nước, không có bắt gặp người nào, tự nhiên hắn lại cảm thấy một sự hụt hẫng rõ ràng trong lòng. Trần Minh Quân lắc lắc cái đầu tự nói “Mình đang nghĩ cái gì vậy? Không được, phải thanh tâm hỏa dục, không được để sắc dục q·uấy r·ối tâm trí. Nếu không, con đường tu luyện vừa mới có chút thành quả cũng sẽ hóa thành hư không”.
Hắn bình tâm tĩnh khí, xua tan tạp niệm. Ánh mắt nhìn xuống ao nước, bước chân lên một mỏm đá, rồi múc đầy một bình nước. Sau đó lại đi tìm một chỗ vắng vẻ cách xa ao nước, rồi dùng vòi sen của bình nước dội lên đầu mình. Một tay giữ bình nước trên cao, một tay thì chà sát thân thể.
Khi bình nước cạn sạch, hắn quay lại ao nước lấy đầy bình rồi lại trở lại chỗ vắng để tắm. Liên tục hơn chục lần như vậy mới cảm thấy dễ chịu hơn. Ngày hôm qua hắn đã nói mình bị ngã xuống vũng nước động. Nếu hôm nay lại chạy xuống núi thì hắn cũng không biết phải giải thích thế nào. Không lẽ lại bảo bản thân ngã thêm lần nữa.
Trần Minh Quân lại tắm thêm vài thùng nước mới hoàn toàn an tâm. Hắn quay trở lại vườn thuốc, mặc áo vào rồi một đường chạy xuống núi. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, chuyến này phải đem theo ít quần áo, xà phòng cùng vài thứ đồ sinh hoạt khác.
Về đến nhà, tắm thêm lần nữa bằng xà phòng, thay một bộ quần áo khác và ăn sáng cùng gia đình. Trần Minh Quân rời khỏi nhà, đi tới chỗ trung tâm giới thiệu việc làm. Mục đích là tìm thêm người hỗ trợ vẽ trận văn.
…
Lúc này trời vẫn còn khá sớm, sẽ có nhiều người làm thuê tụ tập ở đây để tìm việc theo thời vụ. Cuộc sống người dân nông thôn là vậy, nhà có ruộng đất cũng vẫn thường xuyên đi làm thuê kiếm thêm. Nhà không có ruộng đất thì chỉ có thể trông chờ vào công việc tạm bợ hàng ngày kiểu này để sống.
Mặc dù không phải gia đình nào cũng có hoàn cảnh khó khăn, nhưng không khó khăn thì cũng có thể tích góp. Trừ những gia đình giàu có, thu nhập ổn định hoặc có con cái thường xuyên gửi tiền về. Gia đình Trần Minh Quân cũng có thể xem là giàu có ở làng quê, nhưng hắn không vì vậy có thói quen lãng phí, xem tiền như cỏ rác.
Trần Minh Quân chạy xe máy vào khu vực giữ xe, rồi đi thẳng đến hội trường. Thời điểm này đã có hơn 20 người chờ sẵn, mỗi người đều an tĩnh ngồi trật tự trên những chiếc ghế nhựa. Cũng có nhóm vài ba người nói chuyện cùng nhau, chắc là đi chung.
Khi thấy Trần Minh Quân bước vào, ánh mắt của tất cả đều chuyển qua nhìn lên người hắn. Sau đó trên mặt người nào người nấy tỏ vẻ thất vọng thu hồi ánh mắt. Hiển nhiên họ cho rằng hắn cũng đến tìm việc giống họ, không phải kẻ đến thuê người.
Riêng chỉ có một người là đứng lên vẫy tay lớn tiếng gọi “Minh Quân, Minh Quân, bên đây nè!”
Nghe tiếng có người gọi, Trần Minh Quân đưa mắt nhìn qua, sau đó nở một nụ cười tươi. Hắn cất bước tiến đến gần người kia rồi nói “Cu Đen, ông cũng đến tìm việc sao? Sao tôi nghe nói cả nhà ông đi Bình Dương hết rồi. Về từ lúc nào sao không qua nhà tôi chơi”
Người thanh niên kia nghe Trần Minh Quân gọi tên cún cơm của hắn thì hơi mắc cỡ, đưa tay lên gãy gãy đầu nói “Này, này … ông đừng có gọi tôi là Cu Đen nữa có được không? Tôi lớn rồi mà, kêu tôi là Trí Thần đi.”
Trần Minh Quân bất ngờ, rồi cười ha hả lên, hắn tiến đến đấm nhẹ một cái lên ngực Trí Thần đáp lại “Ấy chà, Cu Đen, à không, Trí Thần từ lúc nào đã biết mắc cỡ rồi thế này!”
Trí Thân cũng cười vô tư đáp lại “Thì tôi cũng lớn rồi mà. Ba mẹ tôi nói, lớn rồi thì không thể gọi là Cu Đen được nữa. Nếu không sẽ không cưới được vợ. Tôi không có vợ thì cũng không sao, nhưng bản thân tôi tự hiểu đầu óc mình không bình thường, làm sao chăm sóc được cho ba mẹ già. Cho nên, phải nỗ lực kiếm tiền, cưới một cô vợ ngoan hiền về cho ba mẹ tôi được nhờ”
Nhìn thấy thằng bạn tuổi thơ cười ngu ngơ mà thành thật nói ra những suy nghĩ trong lòng. Trần Minh Quân cũng thu liễm bớt tâm tình vui đùa. Kể ra thì gia đình thằng bạn này của hắn cũng khá là khó khăn, lại gặp nhiều bất hạnh.
Trí Thần tên đầy đủ là Dương Trí Thần, nghe tên thì rất hay, thậm chí còn làm người ta trong ảo giác hình dung ra một người thần tuấn vô song. Nhưng thực tế thì rất phũ phàng. Có lẽ vì cha mẹ của Trí Thần đã lớn tuổi mới sinh ra hắn, nên đầu óc của hắn có vẻ không trọn vẹn. Nói trắng ra là tiếp cận thiểu năng, dù chưa thực sự thiểu năng.
Trí Thần gặp khó khăn muôn ngàn mới có thể học được chữ viết. Khi lũ bạn cùng thời đã học tới lớp 3 thì cậu ta mới vất vả qua được lớp 1. Sau khi học hết tiểu học, trí thông minh của Trí Thần mới tiến bộ một chút, nhưng cũng chỉ có thể giúp cậu ta học tới lớp 7. Cho dù có cố gắng ra sao cũng không thể qua được lớp 7. Cuối cùng, cậu ta đành phải nghỉ học về phụ gia đình.
Bởi vì nhà của Trí Thần ở gần nhà Trần Minh Quân. Lại cùng lứa tuổi, nên từ nhỏ họ đã chơi với nhau rất thân. Cho dù về sau không còn học cùng thời, nhưng ở trong xóm vẫn là bạn tốt. Tình ra thì từ khi Trần Minh Quân đi học đại học, đã hơn một năm rồi chưa có gặp người bạn tuổi thơ này. Kể cả lễ tết năm vừa rồi cũng vậy, dường như cả nhà Trí Thần nhận việc đi làm xa mùa tết để kiếm thêm tiền.
Dừng lại dòng tưởng niệm trong đầu, Trần Minh Quân nghiêm túc hỏi “Trí Thần này, có phải ông đến đây để tìm việc không?”
Dương Trí Thần gật mạnh đầu đáp “Đương nhiên rồi, tôi với ba mẹ vừa trở về sau khi công trình nhà văn hóa bên kia huyện hoàn thành. Trong lúc chờ đợi công trình khác thì tôi muốn tranh thủ đi làm thời vụ kiếm thêm chút tiền.”
Trần Minh Quân nghe như vậy thì vui vẻ nói “Thật là tốt quá, tôi có một việc cần thuê người đây. Ông về hỏi ba mẹ ông xem có chịu nhận làm không? Công việc đơn giản, chỉ sơn hoa văn mà thôi. Không cần mạnh khỏe gì, nhưng sẽ hơi mỏi mệt đầu óc. Nếu được thì tôi sẽ để công việc này cho nhà ông làm. Về phần tiền công thì tôi sẽ trả 50 ngàn cho một hoa văn, tổng cộng sẽ có 240 hoa văn, cũng tức là 12 triệu đồng”
Dương Trí Thần nghe vậy thì ánh mắt sáng rực lên, mừng rỡ đáp “Không cần phải hỏi, tôi nhận, tôi nhận. Để tôi về nói với ba mẹ rồi qua nhà của ông ngay”. Nói xong, cậu ta đang định rời đi thì Trần Minh Quân kéo tay cậu ta lại và nói “Từ từ đã, để tôi nói hết. Không cần phải qua nhà tôi đâu. Chỗ làm việc là ở trên núi Cấm. Ông về nói với 2 bác, đúng 12 giờ trưa nay chờ tôi chỗ đường lên núi kế bên quán nhậu TƯ MẬP là được. Nhớ chuẩn bị một ít thức ăn, nước uống.”
Dương Trí Thần nghe như vậy thì gật mạnh đầu thể hiện đã rõ. Nhìn ánh mắt vui mừng nôn nóng của thằng bạn mình. Trần Minh Quân chỉ có thể mỉm cười nói “Được rồi, ông đi về nhà đi. Một lát gặp lại”
Dương Trí Thần rời đi, bước chân có phần vội vội vàng vàng, cho thấy tâm tình khá kích động và vui mừng. Dù hắn ngốc nhưng không phải không biết gì. Bình thường làm thợ hồ cũng chỉ được trả công mỗi ngày từ 300 đến 400 ngàn thôi.
Trần Minh Quân thuê gia đình hắn vẽ hoa văn gì đó, dù không biết khó khăn cỡ nào, nhưng vẽ một cái hoa văn là được 50 ngàn thì quả thực rất hào phóng. Dương Trí Thần cũng không có nhiều tâm tư, suy nghĩ rất đơn thuần. Thấy được trả công cao thì vui mừng thôi.
Quả thực Trần Minh Quân có chút ý tứ hào phóng đối với bạn mình. Nhưng kỳ thực cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. Vẽ trận văn rất là mệt mỏi tâm thần, một người bình thường cố gắng lắm cũng chỉ có thể vẽ 10 cái trận văn một ngày. Như vậy, thu nhập mỗi người sẽ là 500 ngàn một ngày công, cũng chỉ cao hơn một chút so với thị trường thôi.
Lúc đầu, hắn định thuê số lượng lớn nhân công. Nhằm mục đích đẩy nhanh tiến độ, nhưng nhìn thấy Dương Trí Thần thì hắn đã thay đổi chủ ý. Hắn tin tưởng cả nhà Dương Trí Thần sẽ làm việc với cái tâm, mỗi ngày ít nhất cũng sẽ vẽ xong 30 trận văn. Suy ra, cũng chỉ cần 8 ngày là xong.
Dù 8 ngày cũng có hơi lâu, nhưng bây giờ hắn tu luyện đã ổn định. Bỏ ra chút thời gian nho nhỏ giúp cho bạn mình một phần trong cuộc sống cũng không phải không thể.
Đã giải quyết xong chuyện nhân công, Trần Minh Quân liền trở về nhà. Hắn không định lên vườn thuốc mà sẽ ở lại bồi tiếp mẹ cho tới khi ăn xong cơm trưa.