Chương 11: Quyền của người có tiền
Nửa ngày sau, thứ mùi tanh hôi khủng kh·iếp kia mới hoàn toàn biến mất khỏi căn nhà. Được như vậy là nhờ mấy chiếc quạt điện công suất lớn góp công. Bản thân Trần Minh Quân cũng bị mẹ và chị gái tra hỏi gắt gao, không thể làm gì khác hơn là phải khai báo, dĩ nhiên là nói xạo.
Trần Minh Quân phân trần rằng mình bị rơi xuống một vũng nước động. Không biết vì sao nước chỗ đó lại h·ôi t·hối khủng kh·iếp như vậy. Chính vì quá h·ôi t·hối nên hắn mới phải chạy một mạch về nhà để tắm.
Dù bán tín bán nghi nhưng mẹ và chị của hắn cũng không thể nghĩ ra được lý do gì khác, đành bỏ qua tra hỏi hắn. Nhưng mẹ hắn thì buộc hắn phải tiến hành một lần tổng vệ sinh sát khuẩn. Bà sợ con trai mình nhiễm phải những loại vi khuẩn nguy hiểm thường thấy ở những nơi nước động dơ bẩn, trong đó có vi khuẩn ăn thịt người rất đáng sợ.
Sau cùng, với sự giá·m s·át của mẹ, hắn phải tiến hành sát khuẩn toàn thân bằng cồn y tế và nước muối. Nhất là trong tai, mũi và miệng. Bộ quần áo hắn đã mặc cũng phải chịu cảnh bị hỏa thiêu. Cứ thế bận rộn cả buổi, cho tới giờ cơm trưa thì hắn mới có thể được xem là đã vượt qua sự cố lần này.
Cả nhà đang ngồi nói chuyện với nhau thì có tiếng xe máy chạy vào trong sân. Cả ba người nhìn ra, thấy Trần Thăng đang từ từ bước vào trong. Trên mặt của ông tỏ vẻ âm trầm, rõ ràng là đang giận dữ chuyện gì đó.
Ông bước tới chỗ bàn ăn, ngồi xuống và rót một ly nước để uống.
Nguyễn Minh Yến lên tiếng hỏi thăm chồng “Ba nó à, có chuyện gì xảy ra ở bệnh viện hả ông? Sao nhìn sắc mặt của ông có vẻ khó côi như vậy? Ông xem, ông làm cho các con cũng bất an đây này. Nếu có chuyện gì thì có thể tâm sự với gia đình mà, biết đâu nhiều người thì có thể tìm được cách giải quyết.”
Vừa nói Nguyễn Minh Yến vừa ra hiệu cho Trần Minh Quân. Thấy như vậy, Trần Minh Quân hiểu ý, liền đi qua chỗ Trần Thăng. Một tay đặt lên vai trái, tay còn lại đặt lên vai phải, làm động tác thân thiết rồi nói “Đúng đó ba, ba luôn dạy tụi con, gia đình phải biết lắng nghe và giúp đỡ nhau. Nào, ba nói ra đi, ba gặp chuyện gì ở bệnh viện vậy ba?”
Trần Thăng vỗ nhẹ mấy cái lên tay của Trần Minh Quân, ánh mắt nhìn hắn thể hiện ý “Ba hiểu, con đừng quá lo lắng”. Rồi ông nhìn về phía vợ mình, sau đó thở dài một hơi mà nói bằng giọng chán nản “Ba sở dĩ tức giận như vậy là vì chuyện t·ai n·ạn của mẹ các con”
Trần Hồng Thắm nghe như vậy thì hỏi “Ba! Không lẽ bên công an không thể tìm ra thủ phạm đã gây t·ai n·ạn cho mẹ hay sao?”
Trần Thăng lắc đầu, hít một hơi thật sâu để tâm trạng không quá phẫn nộ, rồi trả lời con gái “Không! Bên công an đã tìm được chiếc xe đó rồi. Nhưng mà chủ của chiếc xe lại có bằng chứng hôm đó cho một người khác mượn xe. Người mượn xe cũng đã nhận tội gây t·ai n·ạn.”
Trần Minh Quân nghe như vậy thì khó hiểu mà hỏi “Sự việc không đơn giản như vậy đúng không ba?”
Trần Thăng vỗ thật mạnh một cái xuống bàn rồi lớn tiếng “Đúng vậy, người mượn xe chỉ là một người làm thuê, hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn, lương vài ba triệu một tháng. Vậy mà lại có video bằng chứng chủ xe cho hắn mượn xe lái đi ngày hôm đó. Chiếc xe đó cũng phải cả chục tỷ, thử hỏi chủ nhân của chiếc xe sẽ cho một người làm thuê bình thường mượn hay sao? Mà lý do người đó mượn xe là để lái thử cho biết nữa chứ? Các con nghe như vậy thì có thấy chấp nhận được không? Có hiểu ý của ba đang nói cái gì hay không?”
Bầu không khí trong căn nhà trầm lắng xuống. Một cảm giác khó thở và áp bách trong tim tràn ngập trong lòng tất cả những người đang có mặt.
Qua một lúc lâu, Nguyễn Minh Yến mới lên tiếng an ủi chồng “Ba nó à, ông đừng có giận quá, coi chừng ảnh hưởng đến sức khỏe. Biết đâu chuyện lại thực sự như vậy thì sao, chúng ta cũng không nên suy nghĩ lung tung, cũng không nên tự suy diễn ra nhiều thuyết âm mưu như vậy. Không phải cả nhà chúng ta vẫn đang ở bên nhau sao? Miễn là cả nhà chúng ta vẫn ở bên nhau là đủ lắm rồi!”
Dựa theo những gì Trần Thăng đã nói, ai cũng hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Chỉ là hiểu là một chuyện, nhưng đứng trước pháp luật thì chỉ nói bằng chứng. Nguyễn Minh Yến cũng hiểu như vậy, có lẽ Trần Thăng cũng hiểu như vậy. Chỉ là làm sao có thể không có một chút tức giận nào được.
“Ba, công an có nói chủ nhân chiếc xe là ai không?” Trần Minh Quân lúc này mới lên tiếng hỏi. Giọng của hắn có thêm mấy phần âm trầm nhưng lại vô cùng bình tĩnh.
“Nghe nói người đó tên Hoa Bảo Minh, là con trai độc nhất của Hoa Thiên Lý, ông chủ của Hoa Group. Chắc mọi người chưa từng nghe cái tên Hoa Thiên Lý nhưng sẽ không xa lạ với Hoa Group.”
Đúng vậy, khó mà tìm được người An Giang nào không biết đến Hoa Group. Có thể nhìn thấy logo và tên tập đoàn này ở khắp mọi nơi trong tỉnh. Từ công trình công cộng cho tới tư nhân, không có chỗ nào mà không có. Dù là so sánh với những công ty lớn ở đất Sài Thành thì cũng phải ở top đầu.
Ông chủ một tập đoàn lớn như vậy, nếu muốn tạo ra bằng chứng giả thì không có gì quá khó khăn. Có tiền mua tiên cũng được, huống gì chỉ là tạo ra một video giả và trả một số tiền cho kẻ thế thân. Nói không khoa trương, một t·ai n·ạn giao thông không có người t·hiệt m·ạng, chỉ cần vài chục triệu là sẽ tìm được một mớ người sẵn sàng thế thân.
Cho dù vẫn sẽ bị liên đới một số tội, nhưng cũng chỉ là tội nhẹ, không đáng để quan tâm đến. Ví dụ trong trường hợp này là tội giao xe cho người không đủ điều kiện điều khiển xe. Tội như vậy chỉ phạt một ít tiền là xong.
Sau khi đã biết được tên và thông tin về chủ xe, Trần Minh Quân mỉm cười nói với mọi người “Ba, mẹ, chị hai, con tin tưởng ác lai ác báo. Chúng ta cũng không nên đem buồn phiền và phẫn nộ làm khó chịu không khí của gia đình mình. Cho dù pháp luật chưa thể t·rừng t·rị đúng người đúng tội thì cũng sẽ có lúc bị trời t·rừng t·rị mà thôi.”
Trong lòng hắn đã quyết định, khi có đủ khả năng, nhất định phải lấy lại công bằng cho mẹ mình. Bắt kẻ đáng bị trừng phạt phải nhận lấy trừng phạt mà hắn vốn nên nhận.
Trần Hồng Thắm chỉ thở dài rồi đi xuống bếp dọn cơm lên. Trần Thăng cũng chỉ có thể nhìn vợ rồi cam chịu. Kỳ thực ông cũng không phải loại người tuyệt tình. Chỉ cần đối phương chịu nhận lỗi và đứng ra chịu trách nhiệm thì gia đình của ông nhất định sẽ làm đơn xin giảm án cho đối phương.
Bữa cơm trưa diễn ra trong bầu không khí hơi mất tự nhiên. Xong bữa cơm, Trần Minh Quân tạm biệt cha mẹ rồi trở lại vườn thuốc trên núi. Trong lòng hắn dâng tràn lên một cảm xúc lạ kỳ. Đó là cảm giác ham muốn thực lực. Chỉ khi có thực lực thì mới có quyền nói chuyện phải trái.
Cũng tương đồng với thế giới này, chỉ cần có nhiều tiền thì lời bạn nói là chân lý. Thậm chí cũng có thể ở trong bóng tối âm thầm làm một số chuyện không thể cho ai biết.
…
Trở lại vườn thuốc, sau khi đã thu liễm tâm tình, Trần Minh Quân tiến đến chỗ Bình Đài Thu Sương. Nhìn hồ lô thủy tinh đã đầy tràn nước trên đó hắn chỉ có thể cười khổ. Bởi vì chuyện mùi tanh hôi mà hắn đã quên cái hồ lô này.
Giờ thì nước bên trong chắc chắn sẽ không còn một chút năng lượng dự trữ, sớm đã bị Mặt Trời thổi tan sạch sẽ. Cầm hồ lô lên, há miệng uống lấy vài ngụm, dù không có năng lượng nhưng giải khát thì không thành vấn đề.
Nhìn bề mặt xi măng đã tương đối khô cứng. Trần Minh Quân lấy thùng sơn trắng ra và bắt đầu tô đều lên bề mặt bình đài. Phân đoạn tô nền diễn ra khá nhanh chóng, chưa đến 20 phút đã hoàn thành mỹ mãn.
Giờ thì phải chờ khoảng 60 phút cho phần nước sơn khô lại. Trần Minh Quân trở lại trong căn nhà gỗ, bắt đầu ngồi trừu tính trận văn sẽ vẽ.
Một trận văn cũng đã có tác dụng của nó. Nhưng nếu trận văn liên kết với nhau thì lại phóng đại hoặc hỗ trợ tác dụng lẫn nhau. Cũng giống như hệ thống bo mạch chủ của thiết bị điện tử vậy. Chỉ khác nhau ở chỗ bo mạch chủ cần điện kích hoạt để chạy. Còn trận văn thì cơ bản là không cần, hoặc cũng chỉ cần trong một số trường hợp nhất định.
Bản thân trận văn giống như là một chân lý của trời đất. Tự bản thân của nó đã có một tác dụng vĩnh hằng. Giống như nam châm vĩnh cửu sẽ luôn có từ trường hút kim loại vậy.
Trận văn có cùng một tác dụng cũng có số lượng rất lớn. Riêng về trận văn có tác dụng tụ năng cũng có số lượng hơn 70 ngàn. Đó là vì người để lại ký ức cho Trần Minh Quân không phải một chuyên gia. Nếu là một chuyên gia thì số lượng hiểu biết còn khủng hơn.
Không phải trận văn nào cũng có thể kết nối với nhau. Cho nên hiểu biết càng nhiều trận văn thì việc bố trí trận pháp sẽ càng linh hoạt. Trận văn dùng để bố trí trận pháp tụ năng lượng cũng không phải chỉ cần dùng trận văn tụ năng.
Theo kế hoạch, Trần Minh Quân sẽ tạo thành 8 nhóm trận văn. Trong đó có 4 nhóm tụ năng, 2 nhóm khuếch đại và 2 nhóm ổn định. Mỗi nhóm sẽ nằm ở một phần bát quái của bình đài. Bốn nhóm tụ năng sẽ phân đều ra, xen kẽ vào đó sẽ là một nhóm khuếch đại rồi đến một nhóm ổn định.
Nói là chia làm 8 nhóm nhưng không có nghĩa là tách biệt với nhau. Trận văn của nhóm này vẫn sẽ phải có sự kết nối với nhóm kia. Chỉ là kết nối một nhóm với một nhóm khác thì cần những trận văn đặc thù hơn. Cũng giống như dây điện cho bóng đèn thì cần tiết diện nhỏ, nhưng nếu là dây điện cho một hộ gia đình thì cần tiết diện lớn hơn.