Chương 1: Thiên biến
“Búm xi la bùm, xi là bùm, xi là bùm …”
Đúng 5 giờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi.
Trần Minh Quân mở mắt ra. Hắn ngồi bật dậy, vươn tay cầm chiếc điện thoại lên và vuốt nhẹ một cái, tiếng báo thức lập tức dừng lại.
Trần Minh Quân hít thở sâu một hơi rồi ngoảnh đầu nhìn người đang nằm ngủ bên cạnh mình. Đó là một cô gái trẻ đẹp, thân hình nóng bỏng, đang trong trạng thái không mảnh vải che thân.
Trần Minh Quân mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô gái rồi khẽ thì thầm “Cảm ơn người đẹp, tạm biệt em!”
Đêm qua, hắn đã lãnh đạo bang chúng giành chiến thắng trong trận chung kết “Thiên hạ đệ nhất bang” của “Võ Lâm Truyền Kỳ”. Hơn trăm thành viên đã tổ chức offline nhậu nhẹt linh đình tại Cần Thơ.
Cô gái này cũng là một trong những thành viên đến offline, hai bên ưng ý nhau nên mới có chuyện tình một đêm này. Kể ra hắn còn chưa biết tên cô gái là gì.
Nguyên tắc của tình một đêm chính là càng ít biết về nhau càng tốt. Sau một đêm, chỉ như một giấc mộng, không một chút liên hệ gì với nhau nữa. Dĩ nhiên là cả hai cũng đồng thời hiểu như vậy.
Trần Minh Quân bước xuống giường, đi vào nhà tắm làm vệ sinh răng miệng. Sau khi đã ăn mặc chỉnh tề thì rời khỏi phòng, tiến vào thang máy đi xuống sảnh của khách sạn. Trước khi rời đi, hắn cũng không quên trả trước tiền phòng.
Bấy giờ đang là giữa tháng 10, ngày rất ngắn, còn đêm thì lại rất dài. Mặc dù đã hơn 5 giờ sáng, nhưng ngoài đường phố vẫn chỉ có thưa thớt vài bóng người qua lại.
Trần Minh Quân rời khỏi khách sạn, đi thẳng đến khu vực công viên để chạy bộ và tập thể dục buổi sáng.
Lớn lên trong một gia đình có cha lẫn mẹ đều là bác sĩ. Từ nhỏ Trần Minh Quân đã được phụ huynh rèn luyện cho những thói quen giữ gìn sức khỏe vô cùng nghiêm khắc. Việc thức sớm tập thể dục là thói quen quan trọng bậc nhất. Trừ phi là thời tiết xấu, mưa to gió lớn, còn lại thì hắn chưa bao giờ gián đoạn thói quen này.
Vận động và hít thở vào thời điểm sáng sớm rất tốt cho sức khỏe. Người nào cũng công nhận chuyện đó. Nhưng nếu cần giải thích tại sao thì lại không có đồng nhất.
Có ý kiến cho rằng bởi vì sáng sớm trời mát, ít ô nhiễm khói bụi. Cũng có ý kiến nói rằng buổi sáng vận động giúp khởi động lại các hoạt động thể chất của cơ thể.
Cũng có những nhận xét chung chung kiểu không liên quan gì đến buổi sáng, chỉ nói chính chuyện tập thể dục đã là tốt cho sức khỏe. Nhìn chung, ý kiến nào cũng đều có lý cả, nhưng không có cái kết luận chính xác nào.
Sau hơn 60 phút vừa chạy bộ vừa thực hiện xong rất nhiều động tác thể dục. Ánh sáng đầu tiên của Mặt Trời cũng đã xuất hiện ở đằng đông. Bình minh xuất hiện như một đóa hoa lửa đang nở rộ lên từ bên dưới mặt đất, chuẩn bị thiêu đốt bầu trời và thắp sáng cả thế gian.
Trần Minh Quân không tiếp tục ở lại công viên. Hắn nhắm thẳng hướng khu nhà trọ của hắn mà chạy đi. Hôm nay hắn có một tiết học lập trình C vào buổi sáng. Đã qua 5 buổi học, hắn chưa đi học buổi nào, hôm nay hắn nghiêm túc như vậy là vì nghe nói sẽ có kiểm tra.
Cổng A, trường đại học Cần Thơ
Lúc Trần Minh Quân chạy xe máy đến đây thì đồng hồ đã chuyển sang 7 giờ sáng. Hắn chạy xe vào, tìm chỗ gửi xe, đang định đi qua khu nhà học thì điện thoại vang lên. Nhìn dãy số và tên hiển thị trên màn hình điện thoại, Trần Minh Quân lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn bấm nút nghe.
“Alo! Gọi tao có chuyện gì vậy?”
Trương Xuân ở đầu dây bên kia dường như rất vội vàng, nghe Trần Minh Quân hỏi thì mếu máo kể lể
“Lần này tao chơi dại hơi lớn rồi, mày nhất định phải qua cứu tao! Nếu không, có khi con xe cà tàng còn lại của tao cũng không giữ được rồi!”
Nghe nói như thế thì Trần Minh Quân nhíu mày, nghiêm túc hỏi
“Rốt cục là có chuyện gì, mày đừng nói với tao là mày lại cá cược solo võ lâm với người ta đó nhé!”
Giống như bị nói trúng tim đen, Trương Xuân cười hề hề nói nhanh
“Lần này thì không phải như vậy. Sau khi bị thua trận đấu đêm qua, thằng này nó cứ đá đểu bang chúng ta. Tao nhịn không được nên thách đấu với nó. Sáng nay bình tĩnh lại thì mới cảm thấy không ổn, dường như tao bị gài bẫy rồi, nếu tao không đến cũng tính là thua. Mà ăn thua kèo này tới 15 triệu, vì tối qua tao xỉn quá nên đã đồng ý rồi!”
Trần Minh Quân im lặng không nói gì. Trương Xuân thấy Trần Minh Quân im lặng thì mới nhỏ nhẹ nói thêm
“Minh Quân à, tao biết lỗi rồi. Kể từ vụ lần trước tao đã không còn chơi trò solo cá độ nữa. Nhưng mà tao thực sự nhịn không được tụi nó khiêu khích! Mày ra tay thêm lần này nữa đi. Mày cũng biết có thắng thì số tiền đó cũng đem đi mua quà từ thiện hết mà. Nhưng lỡ mà thua thì không biết lấy tiền đâu mà trả!”
Lúc này Trần Minh Quân mới lên tiếng
“Có phải là tụi thằng Tuấn hay không? Hẹn khi nào, ở đâu?”
“Phải, phải! Mày cũng biết mà, đêm qua bang tụi nó thua thảm như vậy, thằng Tuấn còn bị cả bang của nó chửi mắng. Chắc nó giận quá nên mới nhắm tới tao. Mà lúc đó tao xỉn quá nên mất khôn! Tao hẹn tụi nó 7h20, chỉ còn 15 phút nữa thôi, tại NET Cây Đa.”
Trần Minh Quân nhìn về phía nhà học, suy nghĩ một thoáng rồi cũng làm ra quyết định. Hắn quay lại bãi giữ xe.
Bình thường hắn không đi học là vì những kiến thức đó hắn đã biết. Hoàn toàn không phải hắn xem nhẹ việc học. Cũng không xem nhẹ điểm số. Nói gì thì nói, điểm số vẫn là cơ sở đầu tiên để người ta đánh giá một sinh viên. Vắng mặt một buổi kiểm tra thì môn này hắn không thể lấy điểm A rồi.
Nhưng hắn không thể để cho bạn thân của mình bị lừa mất 15 triệu được. Số tiền đó đối với một sinh viên mà nói chính là một số tiền không hề nhỏ. Nếu bị thua, chỉ có thể bán đồ để trả. Mà thứ có giá trị nhất cũng chỉ có thể là xe máy và laptop.
Tuy nhiên, Trần Minh Quân còn chưa kịp đi vào bãi xe thì từ trên trời phát ra một t·iếng n·ổ to lớn.
UỲNH !
Tiếng nổ lớn đến nỗi chấn cho cả không gian bị rung lắc không ngừng. Gần như toàn bộ cửa kính của tất cả ngôi nhà tại trung tâm thành phố Cần Thơ đều bị vỡ vụn. Kéo theo đó là vô số người b·ị t·hương vì mảnh vỡ thủy tinh hoặc lỗ tai chảy ra máu.
Trần Minh Quân bị choáng váng đầu óc, té ngã xuống mặt đất. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì lại một tiếng động tương tự vang lên.
UỲNH ! Rắc!
Tiếng động lần này vừa vang lên thì lập tức có một tiếng vỡ vụn đi kèm. Như thể có một tấm kính khổng lồ nào đó vừa bị đập vỡ ra.
Trần Minh Quân ôm đầu cuộn mình nằm trên mặt đất. Rung động từ những âm thanh này thực sự quá khủng kh·iếp. Nó giống như đánh sâu vào đầu hắn, làm hắn đau đầu như búa bổ.
Khi hắn nằm ngửa ra, nhìn thấy cảnh tượng trên không trung, đôi mắt không khỏi trợn trừng lên vì kh·iếp sợ.
Bầu trời lúc này như một tấm gương bị đập vỡ. Từng đường nứt chi chít đen kịt từ một vị trí trung tâm lan rộng không ngừng.
Cảnh tượng như vậy có thể nhìn rõ ràng từ mọi vị trí tại trung tâm thành phố Cần Thơ. Nhất thời, mọi người bị cảnh tượng khủng kh·iếp đó hấp dẫn, quên luôn việc đang có rất nhiều người b·ị t·hương.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, ngay khi người ta còn ngơ ngác nhìn bầu trời. Tại vị trí trung tâm của các vết nứt, một thứ gì đó tỏa sáng lấp lánh, bay xuyên qua vết nứt rồi phóng thẳng xuống mặt đất.
Tốc độ của vật đó quá nhanh, nhanh đến mức người ta chỉ có thể thấy ánh sáng xoẹt qua, lóe lên một cái thì đã v·a c·hạm xuống mặt đất. Mà vị trí v·a c·hạm lại chính là khu nhà học mà Trần Minh Quân định đến học sáng nay.
BÙM!
Đại địa như bị mạnh mẽ sốc ngược trở lên. Mặt đất nhấp nhô như một con sóng và lan tràn ra xung quanh. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Trần Minh Quân chỉ có thể trơ mắt ra nhìn con sóng v·a c·hạm đang thẳng hướng tới mình. Trong lòng chỉ có thể âm thầm nghĩ “Mình xong rồi!”
Vừa nghĩ xong thì hắn đã bị hắt bay lên không trung. Tầm mắt tối mù tối mịt, xung quanh toàn bộ là bụi đất. Kế tiếp, thân thể hắn bị va đập vào thứ gì đó rồi b·ất t·ỉnh nhân sự.
Không biết đã qua bao lâu, mặt đất dấy lên một cơn chấn động nhẹ làm Trần Minh Quân tỉnh lại. Thứ đầu tiên hắn cảm nhận được chính là đau, rất là đau. Cái cảm giác đau đớn từ thân thể truyền đến đại não khiến cho hắn gần như rơi vào hôn mê một lần nữa.
Trần Minh Quân nằm im, cố gắng tập trung suy nghĩ vào việc hít thở, đó là thứ duy nhất hắn có thể làm lúc này. Hắn có ảo giác nếu hắn hôn mê lần nữa thì chính là kết thúc. Vì vậy mà hắn cố giữ cho mình tỉnh táo và cố gắng đè xuống hoảng loạn trong lòng.
Sau hơn 5 phút nằm bất động, sự hoảng loạn và cơn đau dần lắng xuống. Không phải đau đớn biến mất mà là hắn đã hơi quen với nó.
Trần Minh Quân bắt đầu đảo ánh mắt chú ý quan sát xung quanh. Mà cũng chẳng có gì để quan sát. Cơ bản là một màu đen như mực. Hắn định ngồi dậy thì tay trái truyền tới cơn đau xé da xé thịt, b·ị đ·au đớn đột ngột trùng kích làm cho hắn phải gào lên thành tiếng để phát tiết cảm giác đó.