Thuần Dã

Chương 13: Chương 13 :




Ví dụ, ở tuổi học tập, sẽ hết lòng tập trung vào việc học, tới khi vào xã hội để bắt đầu làm việc lại tiếp tục hành trình dốc lòng làm việc.

Ở cái tuổi yêu nhau và cưới nhau, cũng không có chút mập mờ nào cả.

Cô tuân thủ nghiêm ngặt kế hoạch của bản thân nên dù có là một đứa biến thái thích nhìn trai đẹp khoe tay chân dài cơ bụng thì cô cũng tuyệt đối tuân theo quy tắc cá nhân là ngắm chứ chẳng chơi.

Nếu nói biến số duy nhất trong đời thì cũng chỉ có Giang Tĩnh Nguyệt.

Bởi vì Giang Tĩnh Nguyệt là bạn thân nhất của cô ấy, tất cả các quy tắc của Trần Thiến Hề đều có thể thay đổi vì cô ấy.

Ví dụ, bây giờ, cô ấy đang suy nghĩ xem liệu mình có đánh giá sai người bạn đời tương lai của mình hay không, đang do dự có nên đá Lâm Dự Đông hay không.

Giang Tĩnh Nguyệt luôn lắng nghe cô ấy nói: “... Hề Hề, cậu bình tĩnh chút.”

“Chuyện này không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu...”

Ít nhất nó không nghiêm trọng đến mức cần Trần Thiến Hề đá Lâm Dự Đông vì cô.

Cho dù Trần Thiến Hề ngoài miệng không nói gì, Giang Tĩnh Nguyệt cũng biết, cô ấy đối với Lâm Dự Đông cũng không phải là nói như ngoài miệng.

Coi Lâm Dự Đông như một công cụ hình người để hoàn thành sự kiện lớn trong đời.

Có lẽ Trần Thiến Hề hơi chậm trong quan hệ nam nữ, nhưng với tư cách là bạn thân của cô, Giang Tĩnh Nguyệt có thể nhìn thấy, vì Lâm Dự Đông, Trần Thiến Hề đã có rất nhiều thay đổi.

Các quy tắc và quy định mà cô ấy đặt ra cho mình dần dần bị Lâm Dự Đông phá bỏ tan rã.

Là một người ngoài cuộc, Giang Tĩnh Nguyệt cảm thấy Trần Thiến Hề và Lâm Dự Đông là một cặp xứng đôi, hai người họ cũng rất yêu nhau.

Không có lý do gì bởi vì một chút chuyện nhỏ của cô mà làm cho cuộc sống trước hôn lễ hai người bọn họ không vui.

“Cố Nghiêu Dã...” Để làm cho Trần Thiến Hề cảm thấy thoải mái, Giang Tĩnh Nguyệt phải cố gắng khen ngợi Cố Nghiêu Dã.

Ít nhất phải chứng minh cho Lâm Dự Đông rằng anh không nhìn lầm người.

“Mặc dù nổi tiếng ba hoa, nhưng tối hôm qua anh ta thật sự không làm gì tớ.” Giọng của Giang Tĩnh Nguyệt có chút cứng ngắc.

Cô thực sự không quen nói những lời để bảo vệ Cố Nghiêu Dã như vậy.

“Thật sao?” Ở đầu bên kia điện thoại, Trần Thiến Hề không thể tin được.

Dù sao thì một người phụ nữ xinh đẹp như Giang Tĩnh Nguyệt gặp một kẻ lưu manh như Cố Nghiêu Dã... Không thể tin rằng Cố Nghiêu Dã thực sự không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

“Có lẽ là bởi vì thân phận của tớ.”

“Dù sao tớ cũng là đại tiểu thư nhà họ Giang.” Giang Tĩnh Nguyệt chỉ có thể hiểu như vậy.

Cố Nghiêu Dã bình thường không đứng đắn, nhưng vì địa vị của cô, anh thực sự không dám làm gì cô.

Hoặc là... Là bởi vì cô không phải người anh thích.

Dù sao cũng có tin đồn rằng Cố Nghiêu Dã thích những cô gái nóng bỏng, Giang Tĩnh Nguyệt nghĩ cụm từ “những cô gái nóng bỏng” không hợp với cô lắm.

Trần Thiến Hề ở đầu bên kia của điện thoại dường như đã bình tĩnh lại.

Vì Giang Tĩnh Nguyệt không có ý trách móc Lâm Dự Đông, cô ấy cũng không thể tiếp tục nói về vấn đề này.

Nhưng về phía Lâm Dự Đông, cô ấy nhất định phải lạnh nhạt với anh, cho anh một bài học.

Chủ đề trở lại người Cố Nghiêu Dã.

Trần Thiến Hề càng nghĩ càng thấy không khoa học.

Đối mặt với một vưu vật như Giang Tĩnh Nguyệt, con hàng đó lại không táy máy chút nào, điều này không phù hợp với tính cách của một công tử nhà giàu chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ vấn đề như anh ta.

“Tĩnh Tĩnh... Cậu có nghĩ Cố Nghiêu Dã đang định lãng tử quay đầu, cải tà quy chính, bước trên con đường trở thành một người đàn ông tốt không?”

“...”

Đối mặt với phỏng đoán to gan của Trần Thiến Hề, Giang Tĩnh Nguyệt nói cô không thể trả lời.

Cô không muốn đắm chìm trong những chủ đề liên quan đến Cố Nghiêu Dã nữa.

Vừa vặn hôm nay Trần Thiến Hề cũng có việc muốn tìm cô: “Hôm nay không phải cậu nghỉ làm sao, cùng tớ đi thử váy cưới đi.”

Đám cưới của Trần Thiến Hề và Lâm Dự Đông được lên kế hoạch tổ chức vào tết Đoan Ngọ, tức là ngày 22 tháng 6 theo Dương lịch.

Giang Tĩnh Nguyệt nhìn ngày, hôm nay là ngày 11 tháng sáu.

“Trước đó cậu không phải đã định xong rồi sao? Lại thử nữa?”

“Gần đây cửa hàng áo cưới kia có giới thiệu vài kiểu mới, tớ muốn đi xem một chút.”

“… Được thôi.”

Cứ như vậy, Giang Tĩnh Nguyệt và Trần Thiến Hề hẹn nhau đến cửa hàng áo cưới để thử váy cưới, sau đó cùng nhau ăn trưa.

-

Lúc đó là khoảng giữa trưa, đúng lúc ‘mùa kết hôn’ ế hàng.

Vì vậy, cửa hàng áo cưới ở ngoại ô, nơi được coi là một trong những cửa hàng tốt nhất ở thành phố Thẩm Quyến cũng không có nhiều khách hàng.

Có bốn kiểu váy cưới mới trong cửa hàng.

Trần Thiến Hề đã thử từng món kiểu một, hiệu quả của mỗi bộ trên người đều rất tốt.

Nhìn cô ấy đứng trên bục cao, dưới ánh đèn lung linh xinh đẹp sang trọng như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.

Khóe miệng Giang Tĩnh Nguyệt chưa lúc nào hạ xuống.

Cô đã chụp rất nhiều ảnh của Trần Thiến Hề bằng điện thoại di động để dễ dàng so sánh và lựa chọn hơn.

Chỉ là Giang Tĩnh Nguyệt không ngờ nha đầu Trần Thiến Hề sẽ hợp tác với nhân viên của cửa hàng áo cưới để đẩy cô vào phòng thử đồ.

Nói cái gì mà cũng phải để Giang Tĩnh Nguyệt mặc thử áo cưới một chút, cảm nhận cảm giác làm cô dâu.

“Cứ thử đi, mặc vào cho tớ xem hiệu quả.”

“Đến lúc đó, tớ chụp cho cậu mấy bức ảnh, gửi cho giáo sư Chu của cậu, để anh ấy nhanh chóng đưa chuyện này vào chương trình nghị sự.”

“Hơn nữa, để tớ xem hiệu quả khi cậu mặc nó, để tớ có thể so sánh trực quan hơn.”

Dưới sự thuyết phục liên tục của Trần Thiến Hề, Giang Tĩnh Nguyệt nhận mệnh trở thành người mẫu váy cưới.

Dịch vụ của cửa hàng áo cưới này khá toàn diện.

Buổi thử váy cưới sẽ cung cấp cách trang điểm đơn giản tương ứng.

Mặc dù Giang Tĩnh Nguyệt chỉ đồng ý thử một chiếc váy cưới, nhưng vẫn phải mất một giờ để hoàn thành toàn bộ trang điểm.

Trần Thiến Hề ngồi trên ghế sofa, lướt qua tin tức trên điện thoại di động của mình.

Mãi cho đến khi nhân viên bán hàng tới nhắc nhở Giang Tĩnh Nguyệt đã chuẩn bị xong xuôi, cô ấy mới thu điện thoại đứng dậy.

Tấm rèm trắng tinh cách đó không xa được nhân viên chậm rãi vén sang hai bên.

Nó giống như phần mở đầu của một vở kịch sân khấu.

Khi bức màn mở ra, một công chúa mặc váy cưới satin trễ vai với phần đuôi kéo dài xuất hiện trên bục.

-

Giang Tĩnh Nguyệt không ngờ rằng lần đầu tiên cô mặc váy cưới trong đời là vì Trần Thiến Hề.

Chiếc váy cưới có thiết kế trễ vai, để lộ bờ vai và cánh tay, đồng thời làm nổi bật xương quai xanh thanh tú và những đường cong kiêu hãnh của cô.

Trần Thiến Hề chết lặng.

Ngược lại, nhân viên bên cạnh cô vẫn giữ được lý trí, không ngừng khen ngợi: “Tỷ lệ cơ thể của vị tiểu thư này gần như hoàn hảo”.

“Độ khớp với chiếc váy cưới của chúng tôi khá cao, như thể nó được thiết kế riêng cho cô ấy vậy.”

“Rất rất xinh đẹp.”

Sau khi nghe nhân viên khen ngợi, trên mặt Giang Tĩnh Nguyệt nhất thời phủ một tầng sương mỏng màu đỏ.

Cô biết dáng dấp mình không tồi, nhưng được người ta thổi phồng ngay trước mặt, người có da mặt mỏng như cô thực sự không thể chịu đựng được.

Giang Tĩnh Nguyệt thúc giục Trần Thiến Hề nhanh chóng tham khảo, để so sánh.

Xong việc thì cô có thể thay quần áo.

Lúc này Trần Thiến Hề mới định thần lại, nhéo cằm, giả vờ suy nghĩ hồi lâu, sau đó lấy điện thoại ra chụp ảnh Giang Tĩnh Nguyệt.

Sau đó, chính cô ấy lại mặc thử một bộ váy cưới, lôi kéo Giang Tĩnh Nguyệt đi chụp ảnh chung.

Với giọng điệu nửa đùa nửa thật, nói cái gì coi như đời này hai cô cũng kết hôn cùng nhau rồi.

Điều đó khiến Giang Tĩnh Nguyệt đỏ mặt, cô ước mình có thể tìm một cái khe để chui xuống.

-

Khoảng 1:30 chiều, Giang Tĩnh Nguyệt và Trần Thiến Hề cuối cùng cũng rời cửa hàng áo cưới đến một nhà hàng Quảng Đông gần đó để ăn cơm.

Bởi vì là ở ngoại thành, lại đã qua giờ cơm, trong nhà hàng cũng không có bao nhiêu khách hàng.

Hoàn cảnh của nhà hàng yên tĩnh dễ chịu, còn phát bài “Tình yêu chuyển dời” của Trần Dịch Tấn.

Giang Tĩnh Nguyệt và Trần Thiến Hề tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Hầu hết cửa sổ kính đều bị dây thường xuân chiếm giữ, bóng râm xanh che chở cho hai người Giang Tĩnh Nguyệt khỏi ánh nắng gay gắt, hơn nữa, điều hòa không khí trong cửa hàng càng làm cho không khí mát mẻ dễ chịu hơn.

Trong khi chờ thức ăn được phục vụ, Trần Thiến Hề đã chọn một bức ảnh đám cưới của cô với Giang Tĩnh Nguyệt, đăng lên vòng bạn bè.

Cùng với dòng chữ: Chúng tôi đã kết hôn! (/w/)

Trong vòng hai giây, cô đã nhận được một lượt thích từ Lâm Dự Đông.

-

Đồng thời, một tiệm ăn nhanh gần Cục Công an thành phố.

Máy điều hòa nhiệt độ rất thấp khiến quán ăn nhanh ít người càng thêm lạnh.

Lâm Dự Đông gọi một bát cơm và ngồi trong góc ăn.

Đối diện với anh ấy là Cố Nghiêu Dã cố ý lái xe đến cục thành phố tìm anh.

Hai người đàn ông to lớn, hai bát cơm, ngồi đối diện nhau trong một góc của quán ăn nhanh, rất bắt mắt.

Hơn nữa, Cố Nghiêu Dã mang một túi da họa thủy như vậy, điều này đã thu hút nhiều khách hàng nữ và nhân viên bán hàng trong cửa hàng thường xuyên nhìn sang chỗ họ.

Sau cuộc hội ngộ tại quán bar Sắc Dục đêm qua, Cố Nghiêu Dã và Lâm Dự Đông đã trao đổi thông tin liên lạc.

Trưa hôm nay, Cố Nghiêu Dã gọi điện cho Lâm Dự Đông, nói sẽ đến để hỏi chuyện làm phù rể của mình, nhân tiện cùng nhau ăn trưa để nói chuyện.

Nhưng Lâm Dự Đông đang bận với vụ án trong tay, vì vậy anh không kịp thời gian ăn uống, cũng không có khả năng đến những nhà hàng cao cấp đó để vừa ăn vừa chậm rãi trò chuyện với Cố Nghiêu Dã.