Vì vậy, cô vô thức nhìn người đàn ông, đôi mắt đầy vô tội đầy bối rối không biết làm sao.
Cố Nghiêu Dã cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen như mực, sâu không thấy đáy.
Có một ánh sáng bí ẩn phức tạp không thể nhìn thấy.
Giang Tĩnh Nguyệt chỉ liếc anh một cái, cụp mi, tránh đi tầm mắt của anh.
Trong lòng rối bời không hiểu nổi, không rõ tại sao vừa rồi Cố Nghiêu Dã lại đột nhiên mất não rồi phạm quy, lại càng không hiểu ánh mắt anh nhìn cô lúc này là có ý gì.
Cũng không phải cô muốn trở thành vật nặng của anh, người bị liên lụy rõ ràng là cô.
Giang Tĩnh Nguyệt là một người da mặt mỏng, sự căng thẳng và bối rối của cô đều bị Cố Nghiêu Dã nhìn thấy.
Vì vậy anh âm thầm hít sâu một hơi, áp chế dục vọng dâng trào trong lòng, mở miệng: “Nếu như không mang người, tôi làm thêm 20 cái nữa được không?”
Người đàn ông nói xong, Giang Tĩnh Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn anh.
Trên mặt Cố Nghiêu Dã hiếm khi lộ ra vài phần không được tự nhiên, tránh ánh mắt của cô.
Mặc dù anh rất muốn rất muốn...
Anh hoàn toàn không cảm thấy ''Mang vật nặng'' chống đẩy là hình phạt.
Nhưng cân nhắc phản ứng bản năng của một số người, Cố Nghiêu Dã vẫn từ chối “ý tốt” của mọi người.
Anh sợ lúc mình chống đẩy, lại “đứng dậy” ngay tại chỗ.
Mọi người đều không muốn bỏ qua, nhưng với tư cách là cô dâu, Trần Thiến Hề nói: “Mọi người, nháo thì nháo, đừng đi quá xa.”
Vì vậy, mọi người ngay lập tức kiềm chế bản thân lại, cho phép Cố Nghiêu Dã thực hiện 50 lần chống đẩy tại chỗ để bù lại hình phạt mang vật nặng.
Giang Tĩnh Nguyệt được cứu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô mừng vì tránh được một kiếp.
Nếu mọi người khăng khăng, cô có thể sẽ vì thể diện của Trần Thiến Hề, thực sự ngồi trên lưng Cố Nghiêu Dã, trở thành vật nặng của anh.
Cũng may, Giang Tĩnh Nguyệt đứng trong đám đông, xem Cố Nghiêu Dã chống đẩy trên mặt đất.
Dáng người anh cao gầy, với tỷ lệ hoàn hảo.
Có lẽ chiếc áo khoác trên người quá chật, không tiện vận động, người đàn ông dùng một tay cởi khuy áo, nhân tiện cởi hai nút áo sơ mi ở cổ áo.
Ngay sau đó, anh kéo quần lên, thử độ chặt của quần, cảm thấy chống đẩy không ảnh hưởng gì nên cúi người vào tư thế.
Một hai ba...
Mười lăm, mười sáu, mười bảy...
...
Năm mươi.
Dưới sự theo dõi của mọi người, Cố Nghiêu Dã đã hoàn thành năm mươi lần chống đẩy.
Các động tác dứt khoát nhanh nhẹn, không hiểu sao thấy rất đẹp trai.
Nhìn cánh tay lộ ra sau ống tay áo xắn lên, đường nét rõ ràng, đường cong cứng rắn, vừa nhìn là biết tập thể dục hàng ngày.
Giang Tĩnh Nguyệt nhớ lại những gì Trần Thiến Hề đã bóc phốt Cố Nghiêu Dã trước đây.
Những lời xì xào bàn tán của các phù dâu bên cạnh cũng truyền tới.
“Oa, dáng người này quá tốt!”
“Có phải là bạn của Lão Lâm không? Tại sao tôi chưa từng thấy qua?”
“Vóc người này rất giống nam chính trong tiểu thuyết một đêm bảy lần...”
“Rất muốn làm quen, tối nay qua add WeChat đi...”
Giọng của bọn họ không lớn, nhưng Giang Tĩnh Nguyệt ở gần, cho nên mỗi một chữ đều có thể nghe được.
Nghe câu nói “một đêm bảy lần”, khóe miệng cô giật giật.
Lặng lẽ nhích sang một bên một chút, sợ lại nghe thấy lời kinh động nào nữa.
Sau khi chống đẩy xong, Cố Nghiêu Dã vào phòng tắm rửa tay và mặc lại áo vest.
Vì rào cản chào đón họ hàng đã qua, giờ lành đã gần đến, mọi người sôi nổi đưa Trần Thiến Hề và Lâm Dự Đông ra ngoài.
Đoàn xe đã xếp thành một hàng dài, đợi ở tầng dưới nhà Trần Thiến Hề.
Lâm Dự Đông đi giày cưới cho cô ấy, ôm kiểu công chúa ra khỏi nhà.
Nhóm Giang Tĩnh Nguyệt đuổi theo, từng người một bước lên đội xe đón dâu.
Nhà của Trần Thiến Hề cách khách sạn tổ chức khoảng nửa giờ lái xe, theo quy trình, họ còn phải ở ven đường khoảng một tiếng rưỡi để quay ngoại cảnh.
Đoàn phù dâu, phù rể đi theo, phối hợp thành đôi, cố gắng để lại những kỷ niệm đẹp nhất cho cặp đôi.
Khi chụp ngoại cảnh, Giang Tĩnh Nguyệt bị bỏ lại phía sau vì đôi giày cao gót của cô đã mài xước chân, không theo kịp tốc độ của đoàn.
Cô không nói với ai rằng chân mình không thoải mái.
Cũng không muốn vì tình huống bất ngờ của mình mà làm chậm tiến độ hôn lễ của Trần Thiến Hề.
Vì vậy Giang Tĩnh Nguyệt im lặng chịu đựng, cho đến khi chụp ảnh chung xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tìm một chiếc ghế trong công viên, ngồi xuống, thở dài một hơi.
Bởi vì tiếp theo, đôi vợ chồng cưới sẽ chụp ảnh một mình, ai không có việc gì thì nghỉ ngơi.
Giang Tĩnh Nguyệt vừa ngồi xuống muốn cởi giày cao gót để kiểm tra vết trầy xước trên gót chân. Đột nhiên, một bóng người hạ xuống, che đi thân hình mảnh khảnh của cô.
Cũng chặn ánh sáng từ trên đầu cô.
“Cái này cho em.” Một giọng nam quen thuộc từ đỉnh đầu truyền đến.
Giang Tĩnh Nguyệt theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Nghiêu Dã không biết đã đứng ở trước mặt cô từ khi nào.
Kinh ngạc trong chốc lát, ánh mắt của Giang Tĩnh Nguyệt thuận theo cánh tay của người đàn ông, nhìn vào lòng bàn tay anh.
Chỉ thấy bàn tay thon dài của anh đang cầm một hộp băng cá nhân.
Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt trong giây lát, mãi mới phản ứng được, tiếp nhận lòng tốt của người đàn ông: “... Cảm ơn.”
Cô không ngờ rằng, vậy mà Cố Nghiêu Dã đã nhận ra vết thương ở gót chân của mình, mang băng cá nhân đến cho cô.