Nếu không lại làm bà cụ sợ.
“Được, bà đi vào trước.” Bà cụ gật đầu.
Rõ ràng là bà cháu chênh lệch mấy chục tuổi, nhưng giờ phút này đều chống nạng như nhau.
Hình ảnh họ đi cùng nhau thoạt nhìn hơi buồn cười.
“A, Kình Hiên đã về.” Vụ Y Cơ bưng hoa quả từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy một già một trẻ cùng nhau đi vào, mở miệng chào hỏi.
Phó Kình Hiên hơi gật đầu: “Mẹ.”
“Mau ngồi xuống mau ngồi xuống.” Vu Y Cơ vội vàng buông hoa quả xuống, muốn đi qua đỡ anh.
Nhưng lại bị Phó Kình Hiên từ chối: “Con tự mình đi được.”
Anh chỉ là hai chân vẫn không thể dùng sức đi, chứ không phải thật sự bị tàn phế.
Phó Kình Hiên đặt nạng sang một bên, đỡ sofa ngồi xuống.
Vu Y Cơ đẩy hoa quả đến trước mặt anh, cười ha hả hỏi: “Kình Hiên à, con làm hòa với Tử Yên được không?”
Làm hòa?
Phó Kình Hiên rũ mắt không nói gì.
Anh sao có thể làm hòa với Cố Tử Yên chứ.