CHƯƠNG 1680
Được rồi, anh quả thật có chút đói rồi.
Hai người mở cửa xuống xe.
Sau khi xuống xe, Phó Kình Hiên mới nhận ra, đây là bãi đỗ xe của Vịnh Tiên Thủy.
Nghĩ tới bây giờ đã muộn rồi, xe cũng hết xăng rồi.
Vậy tối nay anh chắc có thể ở lại nhỉ?
Nghĩ vậy, khóe miệng của Phó Kình Hiên cong lên, sự vui sướng quanh người không hề che đậy.
Bạch Dương nghỉ hoặc nhìn anh, không hiểu anh đang vui cái gì, có điều cũng không hỏi nhiều, dẫn anh đi về phía thang máy.
Đến chung cư.
Bạch Dương để túi xuống, trước tiên về phòng thay quần áo.
Sau khi đi ra, trong tay còn xách một cái túi.
Cô ném cái túi đó cho Phó Kình Hiên: “Anh đi tắm rồi thay quần áo.”
Trên người của anh chỉ mặc áo vest mỏng, áo khoác bên ngoài sớm đã bị nước mưa làm ướt.
Tuy về sau ở trên xe đã được hong khô, nhưng quần áo cũng biến dạng, không thể mặc nữa.
Phó Kình Hiên bắt lấy cái túi Bạch Dương ném qua, mở ra xem, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Anh vội vàng quay đầu nhìn sang Bạch Dương: “Quần áo này là em mua riêng cho anh sao?”
Trong chiếc túi này, không chỉ có một bộ quần áo thường ngày, còn có một bộ đồ ngủ.
Hơn nữa còn vừa hay là size của anh.
Vậy nên, bộ đồ này rõ ràng là cô đặc biệt chuẩn bị cho anh.
Bạch Dương nhìn sang chỗ khác: ‘Được rồi, anh đừng quan tâm có phải mua cho anh không, mau chóng đi tắm rồi mặc vào.
Cô xua tay, thúc giục.
Nhưng Phó Kình Hiên có thể nhìn ra, mặt của cô lúc này đỏ ửng.
Rất rõ ràng, cô đã thừa nhận hai bộ quần áo này quả thật là mua riêng cho anh.
Không chỉ như vậy, còn đã giặt rồi.
Phó Kình Hiên ôm cái túi, giống như đang ôm bảo vật quý giá hiếm có gì đó, nhìn Bạch Dương, nói với giọng nói dịu dàng: “Bạch Dương, cảm ơn, anh rất thích.”
Bạch Dương ho một tiếng: “Được rồi, em vào bếp nấu cơm”
Nói xong, cô cúi đầu xuống, nhanh chóng đi vào bếp.
Hai bộ quần áo này là cô khoảng thời gian trước đi trung tâm thương mại, mua cho anh.
Hôm đó, sau khi Phó Kình Hiên tặng cho cô quả cầu thủy tinh, ở lại qua đêm ở chỗ cô, không có quần áo thích hợp, sau đó ngày hôm nay cô ấm đầu, chạy tới trung †âm thương mại, chọn hai bộ đồ này.
Lúc đó cô mua quần áo là nghĩ gì nhỉ.
Chắc là cảm thấy, về sau anh chắc sẽ dùng tới.
Kết quả không ngờ, nhanh như vậy đã dùng tới rồi.
Thấy bóng lưng xấu hổ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên khẽ cười hai tiếng, sau đó xách cái túi, đi vào phòng tắm.