Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1632




CHƯƠNG 1679

Bạch Dương khẽ gật đầu.

Thư ký Đông mở cửa xuống xe, rời đi.

Bạch Dương ngồi ở trên xe, đợi Phó Kình Hiên tỉnh ngủ.

Lần đợi này là đợi 2 tiếng, trời đã hoàn toàn tối rồi, thời gian đã là 8 giờ tối, sắp 9 giờ rồi.

Phó Kình Hiên mở mắt ra, nhìn một cái thì nhìn ra mình vẫn ở trong xe.

Bạch Dương cảm nhận được tiết tấu hô hấp của người đàn ông trên vai thay đổi, không bình ổn như lúc ngủ, cô quay đầu nhìn: “Tỉnh rồi sao?”

“Ừ”” Phó Kình Hiên thấy mình vẫn dựa vào vai của cô, lập tức ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người.

Đầu của anh vừa rời đi, Bạch Dương lập †ức cảm thấy cả người dễ chịu hẳn, cơ thể cũng có thể hoạt động, không cần tiếp tục duy trì một tư thế nữa.

Có điều, cái vai này lại rất mỏi.

“Mấy giờ rồi?” Phó Kình Hiên day day huyệt thái dương hỏi.

Trong xe bật đèn nhỏ mông lung, mà bên ngoài xe lại tối đen.

Xem ra, bên ngoài chắc là trời tối rồi.

“8h40p'” Bạch Dương chỉ đồng hồ rồi nói.

Trong mắt Phó Kình Hiên vụt qua một kinh ngạc: “Muộn như vậy rồi sao?”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu.

Phó Kình Hiên mím môi.

Tuy anh không biết mình rốt cuộc ngủ từ khi nào, nhưng anh nhớ khi anh ngủ, trời vẫn còn chưa tối hẳn.

Cũng tức là, lúc đó khoảng 6 giờ.

Anh ít nhất đã ngủ hai tiếng!

“Em cứ để anh dựa vào vai của em sao?”

Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương bóp bả vai có hơi nhức mỏi: “Đúng vậy.”

Phó Kình Hiên lại hỏi: “Tại sao không gọi anh dậy?”

Bạch Dương để tay xuống: “Lười gọi anh.”

Phó Kình Hiên nhìn cô, đâu thể không biết lời cô nói là giả chứ.

Cô không phải là lười gọi anh, mà là căn bản không muốn gọi anh, muốn để anh ngủ.

Phó Kình Hiên khẽ thở dài một tiếng, sau đó đưa tay, bóp vai cho cô: “Sau này đừng như vậy nữa, không mệt sao?”

“Vẫn ổn.” Bạch Dương cụp mắt mỉm cười, sau đó lấy tay anh ra khỏi vai: “Được rồi, chúng ta xuống xe trước đã, xe cũng sắp hết xăng rồi.”

Mở điều hòa liên tục lâu như vậy, lượng tiêu hao xăng là rất lớn.

Phó Kình Hiên liếc nhìn bảng chỉ xăng trước mắt, lạnh nhạt nói: “Không sao, đổ thêm là được.”

Anh có tiền.

Bạch Dương không nhịn được mà lườm anh: “Ý của em là em không muốn ngồi ngây trên xe nữa, còn nữa, anh không đói sao?”

Lông mày của Phó Kình Hiên nhíu lại.