Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1615




CHƯƠNG 1662

Bạch Dương tránh sang bên cạnh kéo dài khoảng cách với Bạch Viện, biểu thị rằng mình không muốn đứng quá gần cô ta.

Bạch Viện nhìn thấy Bạch Dương xem mình như rác rưởi, trong lòng tức giận vô cùng, đang muốn nói cái gì đó.

Bạch Dương đột nhiên quay đầu lại: “Bạch Viện, chiều nay sau khi tan làm không cần phải đi đâu hết, ở lại trong văn phòng cho tôi, tôi dẫn cô đi đến một nơi.”

“Cô muốn dẫn tôi đi đâu?” Bạch Viện nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt cảnh giác.

Ánh mắt Bạch Dương lóe lên, nhưng không trả lời.

Đúng lúc này, đã đến tầng cao nhất, cô nhấc chân đi ra ngoài.

Bạch Viện thấy thế, hung hăng dậm chân đi sau đuổi theo: “Bạch Dương, cô đứng lại đó cho tôi, cô còn chưa trả lời tôi rốt cuộc là cô muốn đưa tôi đi đâu.”

“Cô đi thì biết thôi.” Bạch Dương cũng không quay đầu lại.

Bạch Viện đứng bên ngoài thang máy, cười lạnh: “Thích úp úp mở mở có đúng không, được rồi, nếu như cô đã không nói, vậy thì tại sao tôi phải nghe lời cô mà yên ổn ngồi trong văn phòng chờ đợi chứ. Tôi nói cho cô biết, cô muốn đưa tôi ra ngoài à, không có cửa đâu.”

Bạch Dương dừng bước, quay đầu nhìn cô ta: “Vậy à? Vậy thì cứ xem xem lúc đó cô có thể rời khỏi Thiên Thịnh hay không.”

Nói xong, Bạch Dương không dừng lại nữa, cô tiếp tục đi lên phía trước.

Bạch Viện nhăn nhó mặt, quát to: “Cô có ý gì chứ, cô muốn bắt tôi hả?”

Bạch Dương không thèm để ý, cô nhanh chóng đẩy cửa phòng chủ tịch của mình ra rồi đi vào, để lại Bạch Viện đứng ở đó tức giận gầm thét.

Tiếng gầm của cô ta quá lớn, dù Bạch Dương đã vào văn phòng mà cũng có thể nghe được.

Bạch Dương xoa xoa huyệt thái dương, sau đó cầm điện thoại riêng lên gọi một cuộc điện thoại.

“Bạch… à không, chủ tịch.” Giọng nói của thư ký Đồng truyền đến.

Bạch Dương kéo ghế ra ngồi xuống: “Gọi hai bảo vệ lên đây đưa Bạch Viện đi xuống dưới cho tôi, phiền chết đi được.”

Trên mặt thư ký Đồng đầy vẻ nghi hoặc: “Chủ tịch, Bạch Viện sao vậy?”

“Cô ta đang la hét âm ï bên ngoài phòng làm việc của tôi.” Bạch Dương nhìn thoáng qua cửa phòng làm việc của mình rồi nói.

Thư ký Đồng hiểu rõ gật đầu: “Tôi biết rồi chủ tịch, để tôi đi gọi ngay”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu rồi cúp máy.

Rất nhanh, cô liền nghe thấy ngoài phòng làm việc của mình truyền đến bước chân, sau đó lại vang lên tiếng gào ai óan của Bạch Viện: “Các người làm cái gì đây hả, thả tôi ra, tôi là phó tổng của các người, các người dám bắt tôi.”

Nhưng mà cho dù Bạch Viện có phản kháng như thế nào, có la hét như thế nào, cuối cùng, vẫn bị bảo vệ do thư ký Đồng gọi tới cưỡng ép đưa vào trong thang máy mang đi.

Trong một ngày ngắn ngủi, Bạch Viện bị cưỡng ép mang đi hai lần, trong lòng hận Bạch Dương đến chết.

Nhưng cho dù có hận Bạch Dương thì cô †a cũng không thể làm gì Bạch Dương.

Ai bảo Bạch Dương là chủ tịch chứ.