Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1610




CHƯƠNG 1657

“Đương nhiên rồi.” Lục Khởi gật đầu, sau đó đôi mắt liền ảm đạm hơn mấy phần: “Thật ra thì hai ngày sau khi chuyện đó xảy ra, đúng là anh không thể nào chấp nhận được. Anh cảm thấy mình yêu một người nhiều năm như thế, tại sao em lại không thể yêu anh, cho nên trong hai ngày đó, anh cứ xoắn xuýt đau khổ, cũng nhốt mình lại, thẳng cho đến ngày hôm sau mẹ nói với anh rất nhiều chuyện, anh mới nghĩ thông suốt mà bước ra khỏi xấu hổ.”

“Bác gái nói gì với anh?” Bạch Dương nghỉ hoặc hỏi.

Lục Khởi cười nói: “Thì đại loại như là mẹ kêu anh nghỉ thoáng một chút, kêu anh buông tay, nhưng mà bà ấy nói rất đúng, bà ấy nói yêu một người là không sai, nhưng nếu như người đó không yêu mình, vậy thì tình yêu của mình đối với cô ấy mà nói chính là một loại gánh nặng. Bởi vì không có cách nào đáp lại con, nếu như cô ấy chấp nhận con, vậy thì cũng chưa chắc là cô ấy yêu con, có thể là cô ấy không muốn làm con tổn thương. Đến lúc đó, người đau khổ là cả hai. Dương, chắc là trước đó anh đã khiến em cảm thấy rất áp lực.

Đôi môi đỏ của Bạch Dương giật giật, muốn nói là không có, nhưng lời đến khóe miệng lại không thể thốt ra.

Lục Khởi sờ lên chóp mũi: “Anh xin lỗi nha Dương.”

Sau khi nghe mẹ khuyên nhủ, anh ta mới biết được có một thứ tình yêu khiến người khác cảm thấy bối rối.

Hơn nữa, mẹ cũng đã nói nếu như thật lòng yêu một người thì sẽ hi vọng đối phương sống hạnh phúc sống, vui vẻ, mà không phải là hi vọng đối phương nhất định phải ở bên cạnh mình.

Nếu như cứ cố chấp ép đối phương phải ở bên cạnh mình, vậy thì không phải là yêu, mà là chiếm hữu, là ham muốn.

Vậy thì đối phương chắc chắn sẽ không hạnh phúc, thậm chí còn có thể bởi vì vậy mà mất đi sức sống.

Anh muốn để Bạch Dương hạnh phúc, không muốn để Bạch Dương mất đi sức sống. Cho nên, cuối cùng anh đã lựa chọn nghe lời mẹ mà buông tay Bạch Dương.

“Khởi, anh không cần phải xin lỗi em đâu.”

Bạch Dương vội vàng nói.

Lục Khởi lắc đầu: “Cần chứ, xin lỗi là đúng, bởi vì trước kia đã khiến em phải bối rối, cũng làm cho em lo lắng lâu như thế. Em yên tâm đi, sau này anh sẽ không hành xử lung tung, với lại sau này anh cũng sẽ không bảo em hẹn hò với anh, dù sao tình cảm không thể miễn cưỡng mà, ở bên cạnh anh, em sẽ không hạnh phúc, mà anh cũng sẽ bởi vì không có được tình cảm của em mà cuối cùng trong lòng vô cùng mỏi mệt. Cho nên, chúng ta vẫn nên làm bạn với nhau, khôi phục mối quan hệ trước kia, có được không?”

Bạch Dương đỏ mắt gật đầu, giọng nói nghẹn ngào trả lời: “Được.”

“Vậy là đủ rồi.” Lục Khởi mỉm cười, nhưng nụ cười lại vô cùng chua chát.

Dù sao đây là người phụ nữ mà anh ta yêu rất nhiều năm, tình cảm còn chưa bắt đầu mà đã bị nhấn chìm.

Đương nhiên, trong lòng anh ta rất khó chịu.

Nhưng không có cách nào khác, có lẽ cuộc đời đã chú định hai người chỉ có thể làm bạn mà không thể làm người yêu.

“À đúng rồi Dương, dường như nghĩ đến cái gì đó, Lục Khởi lại lên tiếng.

Bạch Dương lau lau khóe mắt: “Anh nói đi.”

“Anh muốn nói là mặc dù anh đã buông †ay, sau này cũng sẽ không đòi hỏi gì ở em, nhưng mà thằng nhóc Lương Triết thì chưa chắc đâu. Tính cách của tên đó có vấn đề, tuyệt đối không thể thoải mái buông tay giống như anh. Cho nên, đến lúc đó chắc chắn cậu ta sẽ nổi điên, em phải chuẩn bị †âm lý thật tốt.” Lục Khởi nghiêm túc nói.

Bạch Dương đáp lời: “Em biết rồi, em sẽ cẩn thận.”