Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1608




CHƯƠNG 1654

Một lúc lâu sau, cô ta mới thở sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống sự khó chịu trong lòng, âm trầm nói: “Hay lắm Bạch Dương, cô nhớ kỹ chuyện tối nay cho tôi, tôi sẽ không để cô yên đâu. Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô phải trả giá.”

Nói xong, cô ta liền cúp điện thoại.

Bởi vì trong lòng cô ta biết rất rõ mình nói không lại Bạch Dương, cũng không chiếm thế thượng phong, tiếp tục nói nữa sẽ chỉ bị Bạch Dương bắt chẹt cho đến chết, còn không bằng cúp máy.

Bạch Dương nhìn màn hình điện thoại trở về trang chủ, cô cười lạnh.

Để cô trả giá à?

Được thôi, cô đợi đó, để xem cuối cùng ai mới là người mất mặt.

Lúc Bạch Dương bấm tắt điện thoại rồi đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường, điện thoại đột nhiên lại sáng lên.

Lần này, xuất hiện trên màn hình là một tin nhắn zalo, người gửi tin là Phó Kình Hiên.

Thấy vậy, trong mắt Bạch Dương lướt qua vẻ vui mừng, cô lại nhanh chóng cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn ra xem: “Đã ngủ chưa?”

Bạch Dương trả lời lại anh: “Vẫn còn chưa, anh đến nơi rồi hả?”

Ở đầu dây bên kia, Phó Kình Hiên ngồi trên ghế sofa, giật giật cà vạt trên cổ áo, vừa kéo lỏng cà vạt thì liền cảm thấy điện thoại trên đùi đang run lên.

Anh vội vàng buông cái cà vạt ra nhìn sang điện thoại, thấy là Bạch Dương trả lời tin nhắn.

Đôi môi Phó Kình Hiên cong lên, một tay cầm điện thoại di động lên đánh chữ: “Đến rồi.

Bạch Dương ngồi xuống bên mép giường: “Đến là được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, anh rửa mặt nghỉ ngơi sớm đi, đừng có thức khuya.”

Nhìn sự quan tâm từ cô, ánh mắt Phó Kình Hiên trở nên dịu dàng, anh nhắn tin trả lời lại: “Được rồi, em cũng vậy đó, ngủ ngon.”

Bạch Dương vui vẻ mỉm cười: “Anh ngủ ngon.”

Để điện thoại di động xuống, Phó Kình Hiên đứng dậy đi vào trong thư phòng.

Sau khi đi vào thư phòng, anh cầm lấy một cây bút máy từ trong ống đựng bút ở trên bàn làm việc của mình, sau đó gạch chân đánh dấu ngày hôm nay vào quyển lịch trên bàn làm việc.

Sau khi đánh dấu xong, anh lại đặt cây bút máy vào trong ống đựng bút, cầm quyển lịch lên, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào ngày tháng trên quyển lịch.

Nhìn một hàng số, đôi mắt anh hơi nheo lại.

Sắp đến rồi, còn 13 ngày nữa.

13 ngày sau, hai người sẽ ở bên nhau.

Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm vào quyển lịch một hồi, sau đó bỏ quyển lịch xuống rồi ra khỏi thư phòng, chuẩn bị trở về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.

Nếu như bình thường, chắc chắn lúc này anh vẫn chưa nghỉ ngơi, anh còn phải ở lại thư phòng giải quyết một chút công việc.

Dù sao quản lý một tập đoàn to như Phó thị, công việc hàng ngày chất thành núi, ban ngày đi làm mấy tiếng đồng hồ căn bản không thể xử lý hết, cho nên về nhà vẫn phải tiếp tục làm việc là chuyện rất bình thường.

Nhưng mà bây giờ, anh không muốn làm.