Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1603




CHƯƠNG 1649

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu.

Hai người đi vê phía cửa.

Đến cửa, Bạch Dương mở cửa, Phó Kình Hiên thay giày xong, đi ra ngoài: “Tiễn đến đây thôi, bên ngoài lạnh, em đừng ra ngoài.”

Bạch Dương gật đầu: “Vậy được, anh đi từ từ, trên đường lái xe chậm chút.”

“Anh biết.” Phó Kình Hiên đáp một tiếng, liền đứng ngoài cửa nhìn cô, hoàn toàn không có ý muốn đi.

Bạch Dương không hiểu nghiêng đầu: “Sao vậy?”

Phó Kình Hiên khẽ nhúc nhích môi: “Em…”

Thật sự không có ý muốn giữ anh lại một chút sao?

Muộn như vậy rồi, cô không lo lắng anh quay về sẽ có nguy hiểm gì sao?

Ánh mắt Phó Kình Hiên mong chờ nhìn Bạch Dương, trong lòng vô cùng hi vọng cô mở miệng giữ anh lại.

Tuy nhiên Bạch Dương hoàn toàn không hiểu ý anh, mặt càng thêm nghỉ hoặc: “Anh rốt cuộc làm sao vậy? Mặt em có gì sao?”

Cô vươn tay xoa mặt mình, không thấy gì.

Phó Kình Hiên nhìn dáng vẻ ngờ nghệch của cô, bất giác khẽ cười một tiếng, sau đó vươn tay vỗ vỗ đỉnh đầu cô: “Mặt em không có gì cả, rất sạch sẽ.”

“Vậy vừa rồi anh làm gì cứ nhìn em mãi?”

Bạch Dương chớp mắt.

Phó Kình Hiên bỗng ôm cô vào lòng: “Vì anh muốn trước khi đi, nhìn em thêm vài lần.

Bạch Dương liếc trắng mắt: “Lại không phải không gặp nữa.”

“Đối với anh mà nói, mấy tiếng đồng hồ không gặp, cũng rất lâu dài, cho nên anh muốn nhìn em thêm, được rồi, bây giờ nhìn thấy rồi, anh nên đi rồi” Phó Kình Hiên buông cô ra.

Bạch Dương ừ một tiếng.

Phó Kình Hiên lùi về sau một bước: “Anh đi thật đây!”

“Mau đi đi!” Bạch Dương đỡ trán.

Thật là, một người đàn ông, muốn đi thì mau đi, nhập nhèm cái gì.

Phó Kình Hiên nhìn dáng vẻ Bạch Dương xua tay, thúc giục anh, không nhịn được thầm thở dài.

Anh đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, cô còn không có ý giữ anh lại.

Xem ra, mình thật sự không thể ở lại rồi.

Bỏ đi, đợi sau khi tái hợp, lại nghĩ cách dọn tới, hoặc là để cô dọn sang chỗ anh.

Như vậy, anh sẽ không cần lại rời đi như bây giờ nữa.

“Được, anh đi đây, em mau vào đi.” Phó Kình Hiên nói xong, xoay người đi tới thang máy.

Bạch Dương nhìn bóng lưng anh, chợt nhớ tới gì đó, mở miệng gọi: “Đợi chút.”

Bước chân Phó Kình Hiên khựng lại, đáy mắt cũng lóe lên tinh quang, vội vàng xoay người sang: “Còn có chuyện gì sao?”

Cô muốn mời anh ở lại sao?

Phó Kình Hiên kỳ vọng trong lòng.